**********
Lúc này, San Francisco, tổng đà Hồng Thịnh, bên trong phòng khách chính.
Gần trăm người sắc mặt nghiêm nghị đứng đó, đau xót mặc niệm.
Ngay trước đó không lâu, chuyện xảy ra tại phân đà khu vực
Đông Nam Á đã truyền tới tổng đà. Bọn họ đang đau buồn vì chủ quản phân đà Đại Tông Sư Hồng Thiên Kỳ ngã xuống. Đúng lúc đó, một ông lão mặc áo trắng bước chân mạnh mẽ như rồng như hổ đi vào phòng khách chính.
Vốn dĩ mặt mày ông ta đang tươi tỉnh thì nhận thấy bầu không khí không đúng lắm, trong nháy mắt vẻ mặt nghiêm nghị lai. “Đại Tông Sư!”
Bên trong phòng khách chính gần cả trăm cao tầng của tổng đà đồng loạt cúi đầu. “Tổng Đà Chủ. Chuyện này là?” Chủ quản tổng đà Hồng Thịnh - Đại Tông Sư Hồng Thiên Hoa nhíu chặt lông mày, sắc mặt cứng lại hỏi Trần Chính Nam ở vị trí Tổng đà chủ. Một dự cảm không lành trong nháy mất dâng lên trong lòng ông ta.
Trần Chính Nam nhiều lần muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nhả ra vài chữ: “Đại Tông Sư, xin nén bị thương.”
Lời này vừa rơi xuống, Hồng Thiên Hoa như bị sấm sét bổ xuống, lảo đảo lùi lại mấy bước, sắc mặt trong khoảnh khắc sụp đổ, cả cơ thể công xuống,
Toàn bộ phòng khách chính hoàn toàn yên lặng, có thể nghe được cả tiếng kim rơi.
Sau một lúc lâu, Hồng Thiên Hoa không có sức phun ra một chú: “Nói.”
Trân Chính Nam gật đầu nói: “Ngay vừa nãy, Lâm Dịch Sơn của phần đà gọi điện thoại tới, đáng lẽ tất cả mọi chuyện đang tiền triển rất thuận lợi. Đại Tông Sư Hồng Thiên Kỳ đánh Thẩm Tông Hoa bị thương nặng, Thẩm An Kỳ đang suy nghĩ có nên nói ra vị trí của quặng đá thần bí hay không, kết quả đột nhiên nửa đường nhảy ra một tên phá đám” “Người này tên là Diệp Bắc Minh, tự xưng đến từ địa ngục, thực lực vô cùng khủng bố, sử dụng một cái roi bằng xương dài mấy chục mét. Đệ tử ở đó báo cáo, người này đánh tới tấp Hồng Thiên Kỳ cho đến chết” “Sau đó, hắn ta chuyển sang tấn công phân đã khu vực Đông Nam Á. Bằn mấy vạn đạn pháo cũng không thể đẩy lùi hần, hơn nữa hắn ta còn dùng tay không vững vàng phóng ra hoả tiền, phân đà bị hắn quậy long trời lở đất, nơi đó đã trở thành một đống đổ nát. “Càng kinh khủng hơn chính là, sau khi tôi biết việc này đã xin quân đội viện trợ, tiến hành phóng tên lửa đầu đạn hạt nhân, ông đoán xem kết quả thế nào? Tên lửa bắn trúng hắn cũng không chết, cuối cùng vẫn để hãn chạy thoát”
Nói mấy câu xong, Trần Chính Nam than một tiếng.
Hồng Thiên Hoa nghe xong có lẽ vẫn còn mơ hồ, sắc mặt ông ta lúc trắng lúc xanh, “Diệp Bắc Minh này đến từ đâu, vì sao tôi chưa từng nghe nói?” Hồng Thiên Hoa cau mày hỏi,
Trần Chính Nam lắc đầu nói: “Tạm thời không tra ra được bất cứ tư liệu gì về người này, cũng không có bất kỳ bức ảnh nào, ngay cả cái roi bằng xương mà người này đã sử dụng, trong lĩnh vực quân sự cũng không phát hiện thứ gì tương tự.
Hiện tại, toàn bộ Đông Nam Á đều điên cuồng truyền tại nhau, Diệp Bắc Minh là sứ giả do tổ tông Hồng Thịnh chúng ta phải tới để trừng trị các đệ tử vi phạm nguyên tắc” “Rõ ràng là nói bậy!” Hồng Thiên Hoa lúc này phản bác ngay lập tức: “Tổ tông cũng không biết đã chết bao lâu rồi, bọn họ đã đi đầu thai từ sớm, sao có thể phải sứ giả tới trừng trị đệ tử vi phạm nguyên tắc? Đúng là bịa đặt “Tôi cũng cho là như vậy, vì vậy kiên quyết lên án Lâm Dịch Sơn, kêu ông ta ra lệnh cấm đệ tử Hồng Thịnh lan truyền lời đồn, nếu như lại nói bậy mê hoặc người khác, tất cả sẽ chết dưới hàng vạn cây đao!” Trần Chính Nam nói
Kể tiếp, ông ta lại nói: “Diệp Bắc Minh cứu nhà họ Thấm. Tôi nghĩ chắc hắn ta cũng nham tới quặng đã thần bí kia, nhà họ Thẩm có lẽ sẽ vì ân tình này mà nói ra vị trí của quặng đã cho Diệp Bắc Minh, vậy thì chúng ta nên làm gì đây?
Hồng Thiên Hoa yên lặng suy nghĩ một lúc lâu, nói: “Xâu chuỗi lại mọi chuyện đã xảy ra, thực lực của Diệp Bắc Minh ít nhất đã đạt đến đỉnh cao cấp Thần. Cho dù là tôi tự mình đến Đông Nam Á, trong vòng mười chiều chắc chắn cũng sẽ bại dưới tay hắn.” “Vì vậy, tôi đề nghị, tạm thời đình chỉ tất cả các hành động đối với nhà họ Thẩm. Tung tích của quặng đá thần bí cũng không cần điều tra nữa, tạm thời nghỉ ngơi lấy sức, đợi đến khi thực lực lớn mạnh lại lấy nhà họ Thẩm làm mồi nhử dụ Diệp Bắc Minh ra mặt, một lưới bắt tất cả bọn chúng!”
Nói đến đây, hai tay Hồng Thiên Hoa năm chặt, trán ông ta nổi đầy gân xanh, trong mắt như có lửa nóng đang nhảy nhót, bộ dạng như sắp phát điện.” “Đại Tông Sư anh minh, tôi cũng nghĩ như vậy.” Trần Chính Nam thở phào nhẹ nhõm, ông ta thật sự sợ Hồng Thiên Hoa sẽ bị thù hận che mờ hai mắt, làm ra chuyện gì đó quá khích, đến lúc đo tổn thất của Hồng Thịnh lại càng nặng nề hơn. “Tổng đà chủ.” Hồng Thiên Hoa đột nhiên nhìn về phía Trần Chính Nam nói: “Hiệu lực và tác dụng của đá thần bí vô cùng lớn. Nếu như chúng ta không tìm được đá, để Diệp Bắc Minh lấy được tu luyện, cuối cùng sẽ có một ngày hắn ta vô địch khắp thiên hạ. Đến lúc đó cho dù dùng được tên lửa bọc đầu đạn hạt nhân cũng chẳng làm hắn tổn thương một chút nào.” “Vì vậy tôi đề nghị, khuyến khích tất cả trăm vạn thành viên Hồng Thịnh ở nước ngoài, truy tìm mọi ngõ ngách trên thế giới, tìm ra được quặng đá thần bí mới thôi. Đặc biệt là ở châu Phi, thuế công nhân với giá rẻ, sản vật lại phong phú, bỏ ra khoảng 10 tỷ đô Mĩ là có thể lật từng khoảnh đất châu Phi lên tìm, tôi không tin Nam Việt có được loại đá đó mà những nơi khác sẽ không có được “Chờ chúng ta tìm được quặng đá thần bí, sau đó tập hợp một nhóm cao thủ cấp bậc tông sư có tư chất tốt tiến hành tu luyện khác khổ. Đến lúc đó đừng nói là Diệp Bắc Minh, ngay cả xã đoàn Sơn khẩu của Nhật Bản, Huyết tộc châu Âu hay là Dị tộc người Mĩ, chúng ta đều có thể thôn tính toàn bộ bọn họ!”
Lời này vừa nói ra lập tức được Trần Chính Nam và cao tầng tổng đà ủng hộ.
Tuy rằng thế lực Hồng Thịnh lớn, nhưng thể lực có địa vị ngang bằng Hồng trên thế giới còn vài chi nữa, như xã đoàn Sơn Khẩu, Dị tộc, Huyết tộc. Đó là những thế lực lớn mạnh khác đang ganh đua cao thấp với Hồng Thịnh.
Tuy rằng trong lúc này tất cả bọn họ đều ký tên vào thoả thuận không xâm phạm lẫn nhau, nhưng trên thực tế vẫn âm thầm đấu đã nhau trong bóng tối, thường xuyên xảy ra va chạm, còn có muốn chiếm đoạt quyền lực của đối phương nhưng bên nào cũng chưa đủ sức nuốt trọn
Tuy nhiên, nếu có thể khai thác được quặng đá thần bí, bồi dưỡng ra một nhóm cao thủ Đại Tông Sư đỉnh cấp, sợ gì nuốt không nổi những thế lực kia?
Nói đến tiền, trong mắt Hồng Thịnh đó chỉ là một con số, đừng nói 10 tỷ đô la Mĩ, ngay cả 100 tỷ thì tổng đà cũng có thể dễ dàng chi ra được. Phải biết thành viên của Hồng Thịnh rất đông, địa bàn cũng rất nhiều, của cải tích luỹ năm này qua tháng nọ đủ để nghiên ép 70% quốc gia trở lên. Tuỳ tiên ném đi 10 tỷ đô la không đáng kể, lỡ như tìm được mấy cái quặng đá thần bí, vậy thì 10 tỷ đô la càng không đáng nhắc tới, ít nhất có thể mang đến cho Hồng Thịnh một khoảng thu nhập cả trăm tỷ đô la trong thời gian ngån.
Cuối cùng, Trần Chính Nam cho người ban hành mệnh lệnh này xuống, để mỗi phân đà đều bí mật tiến hành. “Diệp Bắc Minh, một ngày nào đó tạo sẽ chém mày thành trăm ngàn mảnh, tao sẽ báo thù rửa hận cho anh em tao!”
Rất nhanh, chuyện phân đà Hồng Thịnh khu vực Đông Nam Ả bị Diệp Bắc Minh tấn công và chuyện chủ quản phân đã Đại Tông Sư Hồng Thiên Kỳ bị hắn ta giết chết lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tại nhanh chóng truyền khắp mọi ngóc ngách trên thế giới thông qua nhiều phương tiện, dẫn đến một trận náo động xôn xao nhất từ trước đến nay “Diệp Bắc Minh, cái tên này tôi đã nhớ kỹ. Quả thật quá khủng bố, sau này nghe đến cái tên này tuyệt đối phải đi đường vòng, nhất định không được đắc tội, nếu không chết như thế nào cũng không biết.” Một Vũ giả da trắng cảm khái. “Diệp Bắc Minh là người Nam Việt, chúng ta luôn là Việt kiều ở nước ngoài, sao tôi chưa từng nghe nói? Có điều không quan tâm hắn ta ở đâu, tổ tiên chắc chắn là người Nam Việt. Nhất định là hắn ta học Vũ thuật của Nam Việt, phân đã Hồng Thịnh vững như tường đồng vách sắt mà còn bị hàn phá huỷ thành một đống đổ nát, ngay cả tên lửa bắn cũng không chết, trên đời này làm gì có cao thủ thứ hai trâu bò hơn hẳn?” Một Vũ giả Nam Việt lấy làm kiêu ngạo. “Diệp Bắc Minh nhất định là người Hàn Quốc, tu luyện Vũ Đạo chắc chắn là của Hàn Quốc chúng ta. Không phục đến cãi.” Có Vũ giả Hàn quốc cãi nhau với Vũ giả Nam Việt và Nhật Bản trên Facebook. “Tuy là Diệp Bắc Minh lợi hại nhưng thực lực của hắn ở nước Nhật chúng ta chắc chắn không lên nổi năm vị trí đầu bảng, Vũ giả Nhật Bản mới là những người đứng đầu thế giới!” Có Vũ giả nước Nhật khinh thường nói.
Trong lúc nhất thời, cái tên Diệp Bắc Minh được tất cả mấy triệu Vũ giả trên toàn thế giới biết đến. Các thế lực Dị tộc, Huyết tộc, xã đoàn Sơn Khẩu tổ chức hội nghị khẩn cấp, đồng thời nhao nhao muốn lôi kéo Diệp Bắc Minh, nhắc nhở từng người trong thế lực nhà mình không được trêu chọc đến hắn, miền cho mang tới phiền phức không đáng có.
Ngay cả Đại nội Nam Việt cũng triển khai hội nghị, nêu lên ý kiến muốn bí mật tìm kiếm tung tích Diệp Bắc Minh, tranh thủ lôi kéo hằn ta vào Đại nội nhằm tăng cường thực lực.
Có thể nói chỉ trong vòng một đêm, cái tên Diệp Bắc Minh trở nên vô cùng nổi tiếng, vang vọng khắp bốn biển năm châu, được thế giới ca tụng.
Sau ba ngày, Diệp Thiên chữa khỏi vết thương, ngồi máy bay riêng cùng với Lãnh Hổ và Thẩm An Kỳ một đường bay về Nam Hải, sau đó ngồi đoàn xe của Đỗ Đức Trọng đi về Giang Thành.
Đương nhiên Diệp Thiên cũng không về tay không, ngoại trừ 10 tỷ đô la Mĩ tiền thù lao, hắn còn tiên tay cầm vài món đồ cổ cấp quốc gia từ nhà họ Thẩm, thậm chí dắt theo một đống đặc sản vùng Đông Nam Á và rất nhiều đồ ăn vặt quay về.
Tần Liên Tâm thích ăn đồ ăn vặt, vậy nên hắn liền mua một đồng cho cô ăn thoả thích.
Còn về đồ cổ, Diệp Thiên dự định qua mấy ngày sẽ mang về thủ đô làm quà mừng thọ cho ông nội, tiên thể đánh vào mặt những họ hàng thân thích kia, để đám người đó biết ba mẹ mình cũng không kém so với bọn họ.
Buổi tối, sau khi qua phòng ba mẹ một lúc Diệp Thiên trở về phòng mình, nhìn thấy Tần Liên Tâm ăn mặc rất mát mẻ năm trên salong giữa phòng, một bên cô đọc tạp chí kinh tế - tài chính, một bên say sưa ăn thịt khô Singapore, bộ dạng rất hưởng thụ, khiến người ta nhìn mà yêu thích. “Ăn ngon không vợ?” Diệp Thiên ngồi xuống ghế sofa, nâng đôi chân dài của Tân Liên Tâm đặt lên hai chân mình, mỉm cười hói. “Ừ, ăn ngon, Hai mắt Tần Liên Tâm híp thành hình nửa vầng trăng nói. “Vậy mấy ngày nay có nhớ anh không?” Diệp Thiên lại hỏi. “Hừ, không nhớ, mới là lạ.” Tần Liên Tâm nghịch ngợm nói, sau đó cô ngồi dậy, dựa cái đầu nhỏ vào bả vai Diệp Thiên, bĩu môi nói: “Người ta mấy ngày nay nhớ anh đến mức ngủ cũng không ngon giấc, nhất là khi nghe nói thủ đô Malaysia xảy ra chuyện, từ sáng đến tối em đều phập phồng lo sợ. “Không phải lúc em gọi điện thoại, anh có nói là Diệp đại sư chỉ nghịch ngợm mà thôi, dặn em không cần lo lắng sao?” Diệp Thiên cười nói.
Tần Liên Tâm hừ hừ nói: “Người ta không phải là lo lắng lỡ như đạn pháo bắn vào nhà họ Thẩm sẽ nổ trúng anh sao. Diệp đại sư cũng thật là, ra nước ngoài chơi còn gây sự nghịch ngợm như vậy, thật không khiến người ta bớt lo, sớm biết vậy em không cho anh đi rồi, quá đáng sợ” Diệp Thiên ngoại trừ cười vẫn là cười, vợ của anh nóng giận thật quá đáng yêu. Lúc này, Tần Liên Tâm hỏi: “Đúng rồi Diệp Thiên, Diệp đại sư tên là Diệp Bắc Minh sao?” “...đúng rồi.” Diệp Thiên gật đầu nói.
Tần Liên Tâm nở nụ cười xinh đẹp nói. “Nghe ông nội nói, cái tên Diệp Bắc Minh này vang danh khắp nơi, toàn bộ giới Vũ thuật quốc tế đều biết đến. Tổng quản Đại nội còn đặc biệt vì Diệp đại sư làm một bài thơ, em đã thuộc lòng rồi.” “Vợ đọc cho anh nghe nhé?” “Được.” Tần Liên Tâm gật đầu, sau đó giọng cô vang lên “Nghìn đời Vũ thuật xuất hiện nhân tài, Bắc Minh một trảm quỷ thần rơi đài” “Một đêm danh tiếng vang vọng bốn phương, thiên hạ ai mà không biết đến Vương”