Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 343: Chương 343: Thư khiêu chiến của Thần Giáo Thái Dương






**********

“Giết thôi!”

Tông Chủ Huyền Thanh Tông Vương Huyền Ngọc vừa đưa ra mệnh lệnh thì bỗng chốc sát khí ngập trời, mấy trăm người thừa thắng xông lên, tấn công về phía trước. “Trương Huyền Đạo, các ngươi chạy không thoát rồi. ha ha!”

Vương Huyền Ngọc thấy thế bất giác cười lớn. Nhưng nào ngờ ông ta còn chưa kịp cười.

Chính lúc đó.

Đùng đùng đùng!

Một làn khói xanh bốc lên. “Không xong rồi!”

Những người bên Vương Huyền Ngọc thay đổi sắc mặt.

Họ biết đám người Trương Huyền Đạo dùng bùa độn chạy trốn rồi.

Quả nhiên, đến khi làn khói tan biến, gần hai trămngười bên Huyền Kiếm Tông, toàn bộ dùng bùa độn biến mất dáng rồi. “Chết tiệt! Toàn bộ độn trốn mất rồi!” “Mẹ nó, không thể tiêu diệt bọn họ rồi!” “Nếu như không có bùa độn, bọn họ chết chắc rồi!”

Bọn họ tức điên người, cứ ngỡ có thể tiêu diệt tận gốc Huyền Kiếm Tông, nào ngờ bọn họ lại có bùa độn, cứ thể để họ trốn đi mất. “Tông chủ Vương Huyền Ngọc, lửa cháy âm ỉ không tắt, khéo cơn gió thổi qua lại bùng lên đấy!” Chưởng môn Huyền Võ Môn lo lắng nói. “Đúng vậy Tông chủ Vương Huyền Ngọc, sau này Huyền Kiếm Tông trở lại báo thù thì làm sao đây? Môn phái của chúng tôi không thể bằng với Huyền Thanh Tông của ông, lỡ như Huyền Kiếm Tông đến gây sự với chung tôi, e là sẽ bị đánh bại mất!” Chưởng môn Huyền Nguyên Phái cũng nói với khuôn mặt lo âu. “Các vị không cần lo lắng. Vương Huyền Ngọc xua tay nói: “Kim đan của Trương Huyền Đạo đã bị vỡ, không có trăm năm cũng không thể phục hồi, Huyền Kiếm Tông không có Trương Huyền Đạo chỉ là con hổ giấy mà thôi, họ không dám đi ra ngoài kiếm ăn đâu.” “Bây giờ bên ngoài linh khí hội tụ, trăm năm sau cho dù Huyền Kiếm Tông có thể khôi phục lại giang sơn cũng chỉ là loại tông môn hạ lưu thôi.” “Lúc đó Tông Môn của mọi người đã mạnh hơn Huyền Kiếm Tông thì cần gì sợ Huyền Kiếm Tông đến trả thù nữa?”“Đúng vậy! Có lý lắm.”

Sau khi nghe Vương Huyền Ngọc nói thế, những khúc mắc trong lòng mọi người cũng được buông xuống. “Hừ!” Lúc này, có người nhặt lên một thanh kiếm, sau khi nghiên cứu một lúc thì ngạc nhiên thốt lên: “Thảo nào sức chiến đấu của Huyền Kiếm Tông lại mạnh mẽ như vậy, thì ra pháp khí của họ lại cao cấp như vậy, so với pháp khí của chúng ta phải mạnh hơn gấp nhiều lần đấy!” “Vậy sao?”

Tất cả mọi người đều rất kinh ngác, cúi người xuống nhặt những pháp bảo thần binh của tu sĩ trên Tiên Thiên Cảnh hy sinh để lại.

Kết quả sau khi nhặt lên, mọi người đều thốt lên kinh ngạc. “Bảo bối! Tất cả những thứ này đều là bảo bối!” “Chuyển này không bố công đến, lại nhặt được nhiều pháp khí thần kỳ như vậy!” “Mau tìm xem có còn nữa không nào!”

Cùng lúc đó, thể lực của Hồng Môn, liên tiếp tấn công nhà họ Thẩm ở Đông Nam Á, công phá nhà họ Triệu ở Đề Ngạn, công phá nhà họ Tần ở Giang Hải, tấn công địa bàn của Đỗ Nguyệt Hoa và Kim Thiên Hào nữa.

Ngoài ra, nhà họ Diệp, nhà họ Hoắc, nhà Họ Đường, nhà họ Vương ở thủ đô, nhà họ Vân ở Nam Bàn, nhà họ Mã ở Tây Bắc, nhà họ Hàn ở Đông Bắc cũng liên tục bị các gia tộc có bối cảnh Tông Mônnhư nhà họ Hầu ở Dương Sơn, nhà họ Trịnh ở Tân Châu, nhà họ Khương ở Ba Thục tấn công.

Toàn bộ thế lực của Diệp Thiên để lại đều bị sụp đổ, tất cả đã bị phân chia và xâm chiếm.

Những người khuất phục trở thành nô lệ, những người không khuất phục thì bị giết hết toàn bộ.

Lúc này, ở Nhà họ Tần. “Tha mạng cho chúng tôi! Đừng giết chúng tôi!”

Những người không đi tham gia đại điển hoặc người Nhà họ Tần về trước, cùng với người làm của Nhà họ Tần, tất cả đều tập trung về một chỗ và đồng loạt quỳ xuống xin tha.

Đứng trước cái chết, không có cái gọi là khí phách. Chỉ cần được sống, quỳ xuống đã là cái gì chứ.

Gọi tiếng cha cũng được. “Cậu là Tần Lâm Văn đúng không?” Lúc này, một người thanh niên tiến đến trước mặt Tần Lâm Văn và lạnh lùng hỏi. “Anh là?” Tần Lâm Văn hỏi một cách yếu ớt.

Thanh niên hừ một tiếng: "Tôi là Châu Vũ của ở nhà họ Châu ở Thạch Châu, tên khốn Diệp Bắc Minh anh rể cậu, anh tôi còn chưa tháo mặt nạ của chị cậu xuống, kết quả đã bị Diệp Bắc Minh giết hại một cách tàn nhẫn!” “Bây giờ Huyền Thanh Tông tài giỏi rồi, công phá Nhà họ Tân các ngươi rồi, lão tử hôm nay phải mang cậu ra trút giận, đạp chết cậu, trả thù cho anh tôi!”

Nói rồi Châu Vũ đạp Tần Lâm Văn một cái ngãnhoài xuống đất, hung hãn đạp lên người cậu ta. “Đừng đạp nữa! Cầu xin anh đừng đạp nữa! Đó là do anh rể tôi làm mà! Đâu phải do tôi làm! Anh đạp tôi làm gì chứ! Mai dừng lại đi! Muốn đạp chết người sao!”

Nhà họ Kim ở Giang Hải. “Kim Thiên Hào, Hồng Môn chúng tôi từ lâu đã để ý đến địa bàn phì nhiêu này rồi, nhưng có Diệp Bắc Minh nên không có cách nào lấy được, còn khiến nhiều người của chúng tôi chết nữa, hôm nay cũng coi như có thể tiêu diệt nhà người rồi.” Một người đàn ông râu quai nón đứng ở nơi cao nhìn về phía Kim Thiên Hào đang ngã nhoài dưới đất và lạnh lùng nói.

Kim Thiên Hào thổ ra một miệng máu: “Đợi thầy Thiên quay về, các ngươi chắc chắn sẽ chết không yên ổn!” "Ha ha ha!"

Tất cả mọi người đều cười.

Người đàn ông râu quai nón giả vờ nói: “Khoan nói đến chuyện Diệp Bắc Minh có chết thật không, cho dù là chưa chết, Hồng Môn chúng tôi ở phương đông có Huyền Thanh Tông làm chỗ dựa, ở phương tây có thần giáo Thái Dương làm chỗ dựa, hắn dựa vào cái gì khiến chúng tôi chết không yên ổn chứ?" “Ha ha ha!” Kim Thiên Hào nhếch miệng cười một cái, để lộ cả miệng máu: “Ngày xưa có nhiều người giống như các ngươi, cứ xem thường thầy Thiên, cho rằng thầy Thiên không phải đối thủ của họ, cuối cùngthì sao? Từng người một đều chết thảm!” “Hãy đợi đó, có một ngày thầy Thiên mạnh mẽ quay về, chắc chắn sẽ máu nhuộm đỏ trời, tới lúc đó các người toàn bộ đều phải chết, toàn bộ đều phải chết "Ha ha ha!"

Kim Thiên Hào ngẩng đầu cười lớn. “Mẹ nó, thể ông sẽ cho người chết trước!”

Người đàn ông râu quai nón bị kích động nên chém một nhát dao xuống.

Soat!

Tia máu tươi bắn lên cao. "Dai nha!" "Bal"

Mẹ Kim và con trai Kim Thiên Hào hét lên trong đau đớn.

Đề Ngan Nhà họ Triệu. “Mang tất cả tài sản của Nhà họ Triệu các ngươi, cũng như những cổ phần trong ngân hàng chuyển hết dưới tên tôi, nếu không tôi sẽ giết hết Nhà họ Triệu các người

Một vị đường chủ uy hiếp người đứng đầu của Nhà họ Triệu. “Quân cướp bóc như các ngươi! Đừng hòng! Người đứng đầu Nhà họ Triệu trả lời đầy khí phách. “Mẹ nó!Đường chủ Hồng Môn bị kích động, một phát súng bắn vào đầu một người thanh niên, bỗng chốc nổ cả đầu. “Triết Nhi!”

Người đứng đầu Nhà họ Triệu thấy cháu mình bị đánh chết, đôi mắt đỏ như thể muốn chảy cả máu, ông cắn răng nói: "Liều chết với họ nào!”

Bỗng chốc, những người biết vĩ ở Nhà họ Triệu đều đồng loạt xông lên. “Hừ! Một đám kiến!”

Một vị tu sĩ lạnh lùng hừ một cái, đạp một chân bước ra.

Đùng!

Toàn bộ người đều bị rung lắc ngã xuống đất. “Người chết vì tài, chim chết vì thức ăn. Còn không đồng ý với yêu cầu của tôi thì tôi sẽ giết hết tất cả các ngươi!” Đường Chủ Hồng Môn uy hiếp nói.

Trên dưới Nhà họ Triệu bỗng chốc chìm vào trong nỗi kinh hoàng và tuyệt vọng vô bờ.

Chính lúc này, một tiếng hét vang lên. “Súc sinh từ đầu tới! Dám đồ sát Nhà họ Triệu của ta! Đưa mạng đây!”

Người thình lình xuất hiện là Triệu Cửu Linh, ông ta y như con sư tử đang nổi giận, từ bên ngoài xong vào trong phòng khách.

Ông ta vừa từ Giang Hải về nhà, thấy rất nhiều khách và người làm của Nhà họ Triệu bị giết, máu nhuộm cả Nhà họ Triệu, ông ta làm sao không tứcgiận chứ.

Vì vậy bỗng chốc, có một luồng sát khí mãnh liệt bắt đầu tỏa ra. “Cha! Cha quay về rồi!” “Là ông nội về!” “Tốt quá rồi! Ông cổ quay về rồi!”

Trên dưới Nhà họ Triệu bỗng có chỗ dựa, ai nấy đều cảm động đến ướt đẫm cả khóe mắt. “Bọn cướp bóc to gan! Đúng là tự tìm chỗ chết!”

Lập tức một tu sĩ đưa chân ra, tạo ra một đường parabol tấn công về phía trước. “Là người tự tìm chỗ chết!”

Triệu Cửu Linh đã rất tức giận rồi, lập tức triệu hồi một thần binh hạ phẩm Tam Đoạn chém ra.

Soat!

Một thanh kiếm lướt qua.

Lập tức chém đứt đôi vị tu sĩ kia. “Đây... Người của Hồng Môn và những tu sĩ có mặt đều ngơ ngác

Người bản địa này sao lại lợi hại thế chứ?

Thật nực cười, trải qua hai năm qua tu luyện,

Triệu Cửu Linh đã vào trạng thái Thông Linh Cảnh nhập môn rồi, đối mặt với những tu sĩ Huyền Thông Cảnh thì chỉ như giết gà mà thôi. “Các ngươi dám giết Nhà họ Triệu của ta! Toàn bộ đều phải chết!”

Triệu Cửu Linh tức giận, xông lên giết.Soat soat soat!

Từng người một bị ông ta giết chết.

Đồng thời, Triệu Cửu Linh cũng từ miệng người Đường Chủ Hồng Môn kia biết được nguyên nhân Nhà họ Triệu bị tấn công. “Nhanh! Toàn gia tộc đi khỏi Đề Ngạn, tìm nơi hẻo lánh trú ẩn trước, tôi đi Giang Hải xem tình hình như thế nào.” Triệu Cửu Linh ném ra một câu rồi nhanh chóng rời khỏi.

Ông ta tiện đường ghé qua nhà Đỗ Nguyện Hoa thì phát hiện Đỗ Nguyệt Hoa đã bị giết chết nhưng cũng cứu được nhiều người của Nhà họ Đỗ, cũng bảo họ hãy rời khỏi Đề Ngạn.

Sau đó ông ta lại đến Nhà họ Tần, suýt chút nữa cái mạng già cũng không giữ được, cũng may ông dùng bùa độn kịp thời chạy thoát.

Tối hôm đó, Triệu Cửu Linh liên lạc với Mã Thiên Kiêu và Vân Thế Long, liên kết lại đưa ra một thông báo, đồng ý mang toàn bộ của gia tộc chuyển nhượng cho họ, điều kiện là phải thả tất cả mọi người ra.

Rất nhanh chóng, thông báo của họ đã nhận được sự đồng ý.

Ba ngày sau, kết thúc chuyển nhượng.

Những người trong gia tộc dưới trướng của Diệp Thiên đều được thả ra, mặc dù bảo toàn được tính mạng nhưng cũng vì thế mà phải lưu lạc ngoài đường vì không có xu nào. “Đế chế ngàn tỉ tài sản dưới trướng của Diệp Bắc Minh đã hoàn toàn sụp đổ, thật đáng tiếc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.