**********
Diệp Thiên cười ha hả, đúng là hắn không thể điều khiển được pháp bảo thần binh phẩm cấp cao như thế này không sai, nhưng không cầm lên được thì xem thường hẳn quá rồi.
Chỉ thấy Diệp Thiên cắt đứt một ngón tay mình, trên không trung hiện ra một đường huyết phù đánh về phía Huyền Thiên Kiếm.
Ù ù ù!
Huyền Thiên kiếm đột nhiên phát ra tiếng gầm rú, giống như được trang bị động cơ thiết bị gì đó, không ngừng rung chuyển trên mặt bàn đá, có dấu hiệu muốn bay đi.
“Đã bảo rồi mà, tu vi của cậu thấp quá không thể cầm lên được. Bạch Hổ thấy vậy thì cười lạnh nói.
Diệp Thiên không đáp lời nó, lại tăng thêm vài phần công lực, lại đánh thêm chưởng đạo phong ẩn lên trên thanh kiếm Huyền Thiên.
Đột nhiên, Huyền Thiên Kiếm giống như bị tiêm thuốc an thần, không còn động đậy nữa. Ngay cả ánh sáng màu tím lấp lánh phát ra từ trên thân kiếm cũng biến mất.
Đến đây, Diệp Thiên đã có thể dễ dàng nhấc được Huyền Thiên Kiếm lên.
"Đây..
Bạch hổ sững sờ, ngơ ngác nhìn Diệp Thiên, trong mắt hiện đầy vẻ kinh ngạc. Kinh khủng, khủng khiếp tới mức không thể tin được.
Anh ta thậm chí chưa phải là Kim Đan, vậy mà có thể thuần hóa được thần binh tinh phẩm? Trời ơi! Đây quả là một tu sĩ vĩ đại mà!
Bạch Hổ sửng sốt không thôi!
Sau đó, Diệp Thiên dùng cùng một phương thức để chế ngự Huyền Thiên Đỉnh và Huyền Thiên Chiến Giáp, rồi bỏ ba món pháp bảo thần binh này vào trong Trữ Vật Kết để cất giữ.
Bạch Hổ nhìn đến sắp lồi cả hai mắt ra, thần sắc thực sự khó tả.
“Thế nào, không ngờ được có phải không?" Diệp Thiên tự đắc nhìn Bạch Hổ nói.
Bạch hổ yếu ớt đáp: “Cậu... làm sao làm được như vậy?”
“Đơn giản, trước tiên dùng máu nhận thân, làm giảm đi sát khí của pháp bảo thần binh, sau đó phong ấn, đợi qua một lúc, ba pháp bảo thần binh này sẽ nhận tao làm chủ nhân, cho dù bây giờ chủ nhân của mày có sống lại cũng không thể khống chế được ba món pháp bảo thần binh này nữa?” Diệp Thiên nói.
Bạch Hổ: "..."
Rốt cuộc người này là ai?
Vì sao tu vi thấp như vậy, nhưng lại có thủ đoạn đáng sợ như thế?
Nếu như mình đi theo người này, qua một khoảng thời gian, liệu anh ta có thể giúp mình bảo thù cho chủ nhân của mình không?
Trong lòng Bạch Hổ đột nhiên hiện lên rất nhiều câu hỏi.
Cuối cùng nó vẫn yếu ớt hỏi tiếp: “Nếu như tôi giúp cậu làm việc, cậu có thể hoàn thành hy vọng báo thù giúp tôi được không?”
“Đó là tất nhiên." Diệp Thiên kiên định nói: “Mày canh giữ ở đây một ngàn năm, ngay cả một tu sĩ lợi hại hơn mày cũng không gặp được, cho tao một ngàn năm, tao có thể giết được Hoa Thần.
Bạch Hổ vừa nghe thấy lời này, máu trong liền sôi lên, nó lập tức quỳ xuống bái lạy Diệp Thiên. “Chủ nhân trên cao, xin nhận của nô tài một
lay!" "Muốn làm nô tài của tao, trước hết nói nghe thử mày có thể làm gì.” Diệp Thiên sờ sờ cám.
Bạch Hổ liền nói: "Tôi có thể quét dọn vệ sinh, có thể chăm lo nhà cửa, biết trông chừng lò luyện đan, biết đốn củi nhóm lửa...
“Có biết biến thành con mèo con để lấy lòng trẻ con không?” Diệp Thiên hỏi.
Bạch Hổ: "..
Người ta là hổ mà. Muốn người ta giả làm mèo để làm gì.
Hơn nữa, tôi bản lĩnh đầy mình lại dùng để lấy lòng trẻ con, có phải xem thường nhau quá không?
“Nếu không biết, vậy tao không cần mày nữa. Nói xong, Diệp Thiên bắt chéo hai tay sau
lưng đi về phía mật thất.
Vừa bước được hai bước, liền nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng kêu meo.
Quay đầu nhìn lại, thấy Bạch Hổ đã biến thành một con mèo nhỏ màu trắng, hai mắt tròn xoe nhìn Diệp Thiên, cặp mắt nhỏ xíu tỏ rõ vẻ bất bình.
Diệp Thiên lập tức bật cười, vỗ tay tán thưởng, sau đó làm động tác ra hiệu nó đi tới đây, Bạch Hổ nhảy một cái bay thẳng lên vai Diệp Thiên, năm bò trên vai hắn lười nhúc nhích.
Để tôi làm nô tài cho cậu cậu không cần, cứ bắt tôi phải làm mèo, vậy tôi cũng lười không cho cậu cưỡi nữa...
Tính đến bây giờ, đã gần một ngày kể từ lúc đoạn video khiêu khích của Tô Nguyên An được phát đi.
Bởi vì Diệp Thiên cho đến giờ vẫn không công khai lập trường của mình, Tô Nguyên An vẫn đang tiếp tục gây ồn ào, chuyện này đã gây ra nhiều cuộc tranh luận trái chiều trong cộng đồng quốc tế.
“Xem ra Diệp Bắc Minh thực sự đã ngã ngựa
rồi, nếu không với tính khí nóng nảy của anh ta, lúc này đã sớm đi cứu vợ anh ta rồi. Mà cho đến bây giờ anh ta vẫn không hề có tin tức gì cả, chắc là đã bỏ tay chịu trói rồi!”
“Tông môn ẩn thế quả là lợi hại, có thể khiến Diệp Bắc Minh ngay cả vợ của mình cũng không dám đi cứu, thần thoại về Diệp Bắc Minh cuối cùng cũng kết thúc rồi!”
“Quả đúng là phong thủy chuyển dời, ai có thể ngờ được, Diệp Bắc Minh dựa vào thực lực của mình chinh phục cả giới võ đạo quốc tế chưa bao lâu, bây giờ lại rơi vào cảnh ngộ như vậy, thật là trời không thương tiếc người tài mà!”
Vô số võ sĩ trong và ngoài nước, cùng những người đam mê võ thuật trong ngoài nước đều thở dài. "Hừ. Không phải Diệp Bắc Minh rất kiêu ngạo sao? Tại sao ngay cả vợ mình cũng không dám đi cứu? Đúng là một kẻ nhu nhược bất tài.
“Diệp Bắc Minh cũng chỉ là một con rùa rụt cổ thấy chuyện khó là bỏ trốn, bây giờ gặp phải một cường giả có thực lực vượt trội, anh ta chỉ có thể thu mình vào trong mai rùa mà trốn thôi.”
“Tôi đoán Diệp Bắc Minh bây giờ đang trốn trong một góc nào đó tự liếm láp vết thương rồi, ai bảo trước đây hắn ta kiêu ngạo hống hạch như vậy, bây giờ cuối cùng cũng nhận quả báo!"
Cũng có không ít võ sĩ và những kẻ đam mê võ thuật khác hả hệ vui mừng.
Đồng thời lúc này, tại phân đà Hồng Thịnh Đông Nam Á, đang diễn ra một buổi hội nghị của các cao tăng.
“Tham kiếm tổng đà chủ, đại tông sư
Âm thanh vang lên đồng đều, mạnh mẽ hữu
lực.
“Ngồi cả đi.” Trần Chính Nam ngồi xuống ghế chủ vị, sau đó làm động tác yêu cầu ngồi xuống.
“Cảm ơn tổng đà chủ!”
Các vị cao tăng lần lượt ngồi xuống hai hàng ghế ở hai bên.
Lúc này, Trần Chính Nam mặt đầy ý xuân nói: "Tôi nghĩ mọi người đều đã biết chuyện vợ của Diệp Bắc Minh bị bắt rồi, hôm nay gấp gáp triệu tập tất cả các vị phân đà chủ và đường chủ có liên quan đến phân đà Đông Nam Á, là vì có một chuyện quan trọng muốn thông báo với các vị.
Có chuyện gì vậy?
Tất cả mọi người nâng cao tinh thần.
Vài giây sau, Trần Chính Nam trịnh trọng đưa ra tuyên bố:
“Năm ngày sau, toàn lực tấn công nhà họ Thẩm và nhà họ Tần, quét sạch hai gia tộc này ra khỏi trái đất.
Cái gì!
Tất cả mọi người đều sững sờ.
“Tổng đà chủ, ông... ông nói thật chứ?” Một vị cao tăng hỏi.
“Đúng vậy!” Trần Chính Nam nói chắc như đinh đóng cột: “Tôi đã phân tích với các tông môn lớn rồi, lần này Diệp Bắc Minh khó mà tránh được tai họa, dựa vào thực lực của hắn ta căn bản không thể nào so sánh với thể lực của Huyền Minh Tông sau lưng nhà họ Tô, hơn nữa theo những gì tôi biết, trong tay Diệp Bắc Minh có thứ mà Huyền Minh Tông muốn có được."
“Vì vậy, qua bốn ngày nữa, khi thời hạn năm ngày mà nhà họ Tô đưa ra chấm dứt, cho dù Diệp Bắc Minh không rơi vào bẫy do Huyền Minh Tông giăng ra, Huyền Minh Tông cũng sẽ phải những cao thủ hàng đầu đến bắt hắn.”
“Cho nên năm ngày sau, là cơ hội tốt nhất của chúng ta để thôn tính nhà họ Tân và nhà họ Thẩm, chỉ cần chúng ta hạ được hai gia tộc này, lại thôn tính thế giới ngầm hạ đẳng tại Giang Thành và Nam Việt, chúng ta có thể xây dựng nên một tông môn hoành tráng hùng vĩ nhất, mà không cần phải bỏ ra một phân tiền nào cả.”
“Xây dựng tông môn?”
Các vị cao tăng Hồng Thịnh bốn mắt nhìn nhau, trên mặt đều xuất hiện dấu chấm hỏi.
"Ha ha!"
Trần Chính Nam sảng khoái cười lớn, vỗ ngực tự hào nói: “Hồng Thịnh chúng ta bây giờ cũng có tông môn chống lưng rồi.”
“Có tông môn chống lưng sao?"
Tất cả các cao tăng đều ngạc nghiêm nghi
hoặc.
“Đúng vậy.
Lúc này chủ quản tổng đà Hồng Thịnh, đại tông sư Hồng Thiên Hoa mới nói: "Hôm qua đại trưởng lão của Huyền Thanh Tông chủ động liên lạc với Hồng Thịnh chúng ta. Nói rằng phán đoán lúc trước đều sai lầm, cho nên nền móng của các đại tông môn đều đã sắp xếp xong rồi, nhưng mà bọn họ lại không tìm ra được một kim chủ đủ thực lực, cho nên qua quá trình nghe ngóng dò hỏi mới biết đến Hồng Thịnh chúng ta. Muốn Hồng Thịnh chúng ta làm kim chủ của bọn họ, giúp bọn họ nhanh chóng xây dựng tông môn ở bất cứ nơi nào.”
“Sau khi nhận được tin tức, tôi và tổng đà chủ không hề ngừng nghỉ chạy đến Nam Việt, đã gặp mặt đại trưởng lão của Huyền Thanh Tông. Kết quả cuối cùng quyết định làm kim chủ của Huyền Thanh Tông, cho nên mới vội vàng triệu tập mẹ người đến đây, đồng thời thông báo tin vui này với tất cả mọi người."
Sau khi Hồng Thiên Hoa nói xong, Trần Chính Nam không quên bổ sung thêm một câu: “Huyền Thanh Tông còn là một trong bốn đại môn phái đứng đầu đấy nhé."
“Tốt quá rồi!”
Các cao tăng của Hồng Thịnh kích động
không ngừng.
“Tổng đà chủ, nếu như chúng ta đã đồng ý làm kim chủ của Huyền Thanh Tông, tại sao bây giờ không ngờ Huyền Tông Môn giúp chúng ta giết hết nhà họ Tần, bắt sống Diệp Bắc Minh, sau đó lột da hắn trả thù cho đại tông sư Hồng Thiên Khải?” Lâm Dịch Sơn, đà chủ phân đà Đông Nam Á hỏi.
“Đúng vậy, bây giờ nên giết hết nhà họ Tân, bắt bắt sống Diệp Bắc Minh, trả thù cho đại tông sư chúng ta!” Lại có cao tăng ủng hộ nói.
“Giết hết nhà họ Tần, bắt bắt sống Diệp Bắc Minh, trả thù cho đại tông sư Hồng Thiên Khải!”
“Giết hết nhà họ Tần, bắt bắt sống Diệp Bắc Minh, trả thù cho đại tông sư Hồng Thiên Khải!”
“Giết hết nhà họ Tần, bắt bắt sống Diệp Bắc Minh, trả thù cho đại tông sư Hồng Thiên Khải!” Rất nhiều cao tăng đồng thanh hét lên.
Hồng Thiên Hoa vẫy vẫy tay, ra hiệu bảo mọi người yên lặng, sau đó nói: “Suy nghĩ của tôi cũng giống như mọi người, chỉ khác là thực lực của Huyền Thanh Tông hơi kém hơn Huyền Minh Tông một chút, Diệp Bắc Minh lại là người mà Huyền Minh Tông muốn, cho nên chỉ có thể chờ Huyền Minh Tông ra tay trước, sau đó chúng ta mới có thể ra tay được
“Nhưng mà không sao cả, dù sao Diệp Bắc Minh chết trong tay ai cũng đều là chết, em trai Thiên Khải của tôi ở trên trời có linh thiêng cũng được yên nghỉ rồi, đến lúc đó chúng ta dùng máu của nhà họ Thẩm để tỏ lòng thành kính với em trai tôi trên trời cũng được.”
Cùng lúc đó, có không ít gia tộc được tông môn chống lưng cũng đang rục rịch hành động, đều đang đợi đến khi Diệp Thiên xảy ra chuyện, sau đó tàn sát ăn thịt sản nghiệp của nhà họ Tần,