Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 392: Chương 392: Tô Thiên Sách đến




“Kiêu căng! Quá kiêu căng rồi! Vậy mà cậu ta dám nói đại hội Tiên Minh là chó tụ tập!” “Tên nhóc này đúng là muốn chết! Cậu ta đây là đang mắng tất cả người tham dự đại hội Tiên Minh đấy!” “Khiến mọi người phẫn nộ! Cậu ta không sợ tu sĩ ở đây nghiền chết cậu ta sao?” “

Rất nhiều phú hào và đám cậu chủ ở đây phẫn nộ mắng. “Tên chết tiệt!”

Ngay cả tu sĩ đều lộ vẻ giận dữ, nghiến răng nghiến lợi, có ý nghĩ muốn bóp chết Diệp Thiên rồi.

Đại hội Tiên Minh tên cũng như nghĩa, đó là một đám người tu tiên tập hợp lại, sau đó thảo luận liên minh. Kết quả bị tên nhóc này nói thành chó tụ tập, vậy chẳng phải nói đảm tu sĩ bọn họ là chó sao? “Tên kia! Con mẹ nó mày đợi đó cho ông! Tao phải gọi ông nội dẫn tu sĩ tới giết chết mày!” Lúc này Tô Quốc Bảo không nhịn được nổ mạnh, thở hổn hển lấy điện thoại ra. “Gọi đi. Tốt nhất gọi cả Tô Nguyên An đến, không gọi được mày là chó.” Diệp Thiên cười mỉa nói, hắn biết Tô Quốc Bảo là người nhà họ Tô, như vậy ông nội mà Tô Quốc Bảo nói là Tô Thiên Sách không thể nghi ngờ. Cho nên hắn chỉ mong sao Tô Quốc Bảo gọi cha con Tô Thiên Sách tới. “Gọi tới mày là chó!” Tô Quốc Bảo gọi cho Tô Thiên

Sách, hung dữ nói với Diệp Thiên. “Gọi tới tao sẽ coi chúng mày như chó mà giết.” Diệp Thiên cười nói. “Mẹ nó..” Tô Quốc Bảo đang định mắng, thì bên kia nghe máy rồi. “Quốc Bảo, có chuyện gì thế?” Trong điện thoại truyền ra giọng Tô Thiên Sách. “Ông nội, trong hội trường đại hội Tiên Minh có một tên ngốc, nói đại hội Tiên Minh là một đám chó tụ tập, bây giờ ông đang ở đâu? Gọi đám Phù Vương tới đây, làm thịt tên nhóc này ạ!” Tô Quốc Bảo thở hổn hển nói. “Cái gì? Có tên ngốc như vậy sao?” Tô Thiên Sách thực sự không dám tin. “Đúng vậy ông nội, anh ta còn nói cháu gọi ông tới, anh ta sẽ coi chúng ta như chó mà giết!” Tô Quốc Bảo châm ngòi thổi gió nói.

Quả nhiên Tô Thiên Sách bị những lời này chọc tức: “Cháu bảo cậu ta đợi đấy, ông sẽ tới thu thập cậu ta, cho cậu ta biết cái gì gọi là họa từ miệng mà ra!”

Tút tút...

Điện thoại bị cắt đứt rồi. “Tên kia, ông nội tao bảo mày đợi đấy, ông ấy sẽ cho mày biết cái gì gọi là họa từ miệng mà ra!” Tô Quốc Bảo cất di động, kêu gào với Diệp Thiên. “Được thôi, vậy tao xem ông ta có năng lực này không” Diệp Thiên cười nói. “Càn rỡ! Quá càn rỡ rồi!”

Rất nhiều người đã bày tỏ bất mãn với lời Diệp Thiên nói. “Mày nhất định sẽ phải trả giá đắt vì hành động kiêu ngạo của mày!” Trịnh Văn Trung không nhịn được gào lên với Diệp Thiên.

Nhưng mà anh ta mới dứt lời, một tay của Diệp Thiên vươn ra, lực hút kinh khủng lập tức bao trùm toàn thân Trịnh Văn Trung, hấp thu cả người anh ta qua.

Trịnh Văn Trung kinh hãi kêu lên, còn chưa kịp cầu cứu, cổ đã bị Diệp Thiên nắm chặt. “Răng rắc

Trịnh Văn Trung muốn cầu cứu, nhưng căn bản không kêu ra tiếng, gương mặt bị bóp đỏ, trong mắt tràn ngập hoảng sợ và tuyệt vọng. “Mẹ nó buông anh Trịnh ra!” Lúc này Tô Quốc Bảo mới kịp phản ứng, giận không kiềm chế được hét lên với Diệp Thiên nói. “Buông anh Trịnh ra!” “Buông anh Trịnh ra!” “Buông anh Trịnh ra!”

Rất nhiều cậu chủ có bối cảnh hét lên cùng với Tô Quốc Bảo.

Diệp Thiên không để ý tới lời đám người này nói, mà nhìn về phía Vân Tịch Diễm: “Muốn tự tay làm thịt anh ta không?”

Vân Tịch Diễm vốn là sửng sốt, sau đó gật đầu như gà con mổ thóc nói muốn. “Vậy thì làm thịt anh ta đi.” Diệp Thiên lạnh nhạt nói xong, giơ Trịnh Văn Trung lên cao, sau đó ném mạnh xuống đất.

Bùm!

Trịnh Văn Trung bị đập đến mức mắt mũi miệng đều chảy máu, xương cốt tan thành từng mảnh. Giống như chó chết nằm trên đất, muốn cử động đều đã lao lực.

Kết quả là Vân Tịch Diễm chạy tới, điên cuồng giẫm lên người Trịnh Văn Trung, vừa giẫm vừa mắng: “Cho anh chiếm tài sản nhà họ Vân tôi này, cho anh tác oai tác quái ở Nam Bàn, cho anh muốn chiếm lấy tôi, xem tôi giẫm chết anh không! Giẫm chết anh! Giẫm chết anh!”

Bị Vân Tịch Diễm giẫm điên cuồng như vậy, Trịnh Văn Trung chỉ có thể im lặng thừa nhận, bởi vì xương cốt và lục phủ ngũ tạng của anh ta bị Diệp Thiên ném nát, kêu cũng không kêu được, động cũng không động được, khổ cỡ nào chỉ có mình anh ta biết.

Thậm chí anh ta đều đã hối hận vì tới tham dự đại hội Tiên Minh rồi. “Dừng tay! Con mẹ nó dừng tay!”

Tô Quốc Bảo và đám cậu chủ điên cuồng gào rống, muốn tiến lên cứu Trịnh Văn Trung, thì thấy Diệp Thiên ôm Đóa Đóa đứng đó, rất có khí thế của kẻ làm quan, chấn nhiếp bọn họ không dám đi qua cứu Trịnh Văn Trung.

Đúng vào lúc này, một tiếng hét to vang lên. “Dừng tay!”

Mọi người tìm theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một đám tu sĩ nhanh chóng đi về phía Diệp Thiên. “Ha ha! Có tu sĩ không nhìn được nữa rồi!” Lập tức có người đắc ý cười nói. Mà Vân Tịch Diễm thấy đám tu sĩ ra mặt, lúc này dừng chân lại, sợ hãi giẫm chết Trịnh Văn Trung sẽ gây phiền phức cho Diệp Thiên.

Nhưng mà Diệp Thiên lạnh nhạt nói. “Tiếp tục giảm đi, giẫm anh ta tới chết mới thôi.”

Bởi vì hắn phát hiện, trong đám tu sĩ hỏa này có Lý Minh Nguyệt và sư phụ cô ta, mà hắn đang định bóp chết Lý Minh Nguyệt, sao có thể nể mặt đám tu sĩ hỏa này?

Vân Tịch Diễm sửng sốt, nhưng nhanh chóng tiếp tục giẫm lên.

Diệp Thiên lên tiếng, cô ta không dám không nghe, huống chi cô ta cũng muốn giảm chết Trịnh Văn Trung. “Ông trời của tôi! Tên nhóc này cũng quá kiêu ngạo!” “Nhiều tu sĩ đi về phía cậu ta như vậy, vậy mà cậu ta không nể mặt đám tu sĩ?” “Tìm đường chết! Cậu ta đúng là tìm đường chết mà!” Rất nhiều người nhao nhao chỉ trích hành động kiêu ngạo hung hãn của Diệp Thiên.

Thấy thế, sắc mặt lão đạo mới lên tiếng trở nên lạnh lẽo, giống như quyền uy bị khiêu khích, sát ý lặng yên tràn ngập ra. “Ngô Hạc Hiến chưởng môn của Huyền Nguyệt Môn đã động sát tâm, tên nhóc này sẽ chết nhanh thôi.” Tĩnh Huyền sư thái cảm nhận được sát ý, trầm giọng nói.

Người phụ nữ mặc đồ trắng tức tới mức run rẩy, nhỏ giọng u oán: “Người này không đủ tư cách làm cha, mình muốn chết, cũng không suy nghĩ tới an toàn của Đóa Đóa, đúng là tầm nhìn hạn hẹp, cho rằng có chút tu vi võ đạo thì có thể ngông cuồng, ở trong mắt tu sĩ anh ta ngay cả rằm chó cũng không bằng!”

Đúng lúc này, một tu sĩ dừng bước bên cạnh Diệp Thiên, nhưng mà bọn họ vẫn chưa vội ra tay với hắn, mà chắp tay với Tô Quốc Bảo. “Cậu chủ Tô, tôi là Ngô Hạc Hiến chưởng môn của

Huyền Nguyệt Môn.” Lão đạo cầm đầu ôm quyền nói. “Cậu chủ Tô, tôi là Trương Bác Văn các chủ của Huyền Tâm Các. “Cậu chủ Tô, tôi là Vương Giai Thụy chưởng môn của phái Huyền Chân”

Hai lão đạo khác cũng ôm quyền như vậy. “Cậu chủ Tô!”

Tu sĩ khác đều ôm quyền hành lễ. “Cậu chủ Tô đúng là có mặt mũi!”

Thấy chưởng môn của ba môn phái, trưởng lão, đệ tử đều cung kính hành lễ với Tô Quốc Bảo, người vây xem không nhịn được cảm thán. “Ha ha!”

Tô Quốc Bảo cười to, chỉ cảm thấy nhân sinh đã đạt tới đỉnh phong, đều đã ném không thoải mái ra sau đầu, chắp tay cười nói: “Ba vị chưởng môn quá khách sáo, Tô Quốc Bảo cũng ôm quyền hành lễ với mọi người.

Ba người cười ha ha, Ngô Hạc Hiên của Huyền Nguyệt Môn nói: “Cậu chủ Tô là cậu chủ của kim chủ Huyền Minh Tông, chúng tôi không nhận nổi, không nhận nổi. “Đúng vậy, đúng vậy.” Hai chưởng môn khác cũng cười nịnh nọt. Cập nh*ật chương mới nhất tại TгцуeлАРР.coм

Chuyện này khiến Tô Quốc Bảo càng thêm đắc ý, ngửa đầu không nhịn được cười to. “Dù gì bọn họ cũng là người đứng đầu một môn phái, vậy mà cúi đầu trước mặt người thường như vậy, đúng là làm mất mặt tu sĩ.” Người phụ nữ mặc đồ trắng bực bội.

Tĩnh Huyền sư thái cười khổ: “Huyền Minh Tông là tông môn mạnh nhất, kim chủ của Huyền Minh Tông là chó, cũng mạnh hơn chưởng môn của môn phái nhỏ như vi sư, càng không đắc tội nổi. Cho nên kính cậu ta cũng là chuyện theo lẽ thường. “Chó cậy thế chủ là chỉ chuyện này đúng không sư phụ?” Người phụ nữ mặc đồ trắng không cam lòng hỏi một câu.

Tĩnh Huyền sư thái cười: “Diệp Bắc Minh bỏ trốn mất dạng, không dám chiến đấu với Tiên Minh, gia nhập Tiên Minh là chuyện chắc chắn, chúng ta nên đi nịnh cậu chủ Tô kia thôi.

Sau khi dứt lời, Tĩnh Huyền sư thái đứng dậy. “Cái gì, chúng ta cũng phải khúm núm với tên kia sao?” Trên mặt người phụ nữ mặc đồ trắng lộ vẻ không dám tin. “Không đi, lát nữa tên kia chết, con cảm thấy cậu chủ Tô sẽ cho chúng ta mặt mũi, bán Đóa Đóa cho chúng ta sao?” Tĩnh Huyền sư thái hỏi lại.

Người phụ nữ mặc đồ trắng: “ “Đi thôi.” Tĩnh Huyền sư thái nói hai chữ này xong, bèn đi về trước.

Người phụ nữ mặc đồ trắng bĩu môi, rất không tình nguyện đi lên.

Đúng lúc này, một giọng nói truyền tới. “Cậu chủ Tô anh xem! Anh Trịnh bị giẫm chết rồi!”

Những lời này vang lên, mọi người nhìn qua, thì thấy Trịnh Văn Trung đã bị giẫm chết đắc kỳ tử, đôi mắt đều đã lồi ra, trước khi chết còn tràn ngập oán hận vì Tô Quốc Bảo không kịp thời cứu anh ta. “Mẹ nó!”

Vừa rồi Tô Quốc Bảo đắm chìm trong vui sướng nhân sinh ở đỉnh phong, lúc này mới phát hiện bạn tốt Trịnh Văn Trung bị giảm chết, giận không kiềm chế được quát Diệp Thiên: “Mẹ nó gặp chuyện lớn rồi!”

Thấy Tô Quốc Bảo nổi giận, Ngô Hạc Hiên biết tới lúc trút giận cho Tô Quốc Bảo rồi, lúc này vẻ mặt ông ta lạnh lùng nói: “Cậu chủ Tô bớt giận, để tôi làm thịt tên chết tiệt này giúp cậu!” “Vậy ông nhanh làm thịt anh ta đi!” Tô Quốc Bảo tức giận nói. “Chỉ là một tên tầm thường, không cần chưởng môn phải ra tay, Minh Nguyệt có thể ra tay lấy mạng chó của bọn họ!” Lý Minh Nguyệt đứng dậy, nở nụ cười quyến rũ với Tô Quốc Bảo, trong đôi mắt lóe lên tia lửa, khiến Tô Quốc Bảo đều như bị điện giật, chỉ cảm thấy nữ tu sĩ này vô cùng xinh đẹp, rất quyến rũ.

Nhìn biểu cảm đờ đẫn của Tô Quốc Bảo, Lý Minh Nguyệt che miệng cười, nhưng khi nhìn về phía Diệp Thiên, vẻ mặt lập tức thay đổi, lạnh nhạt nói: “Vừa rồi sợ đắc tội Tiên Minh, chẳng muốn ra tay với anh, để anh trốn thoát, không nghĩ tới anh lại chạy trở về, còn chọc giận cậu chủ Tô, lúc này cho dù là ông trời tới cũng không thể cứu được anh rồi!” “Người phụ nữ xấu xa, cha tôi trở về là vì bóp chết cô!” Đóa Đóa nhìn thấy bộ dạng người phụ nữ này liền buồn nôn, không nhịn được mắng. “Đồ con hoang! Mày còn dám mắng tao! Xem lúc này còn ai cứu được mày nữa!”

Lý Minh Nguyệt nổi giận vươn tay ra, tụ ra một đám năng lượng màu xanh nhạt, đánh về phía Đóa Đóa. “Đừng mà!”

Người phụ nữ mặc đồ trắng kinh hãi kêu lên.

Đúng lúc này, Diệp Thiên ra tay rồi. “Đi chết đi!”

Sau khi dứt lời, Diệp Thiên dùng tay đánh nát quả cầu năng lượng kia, nhanh như tia chớp nằm lấy cổ Lý Minh Nguyệt, chỉ trong nháy mắt, Lý Minh Nguyệt đã bị giơ lên cao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.