“Diệp Thiên!"
Ở nơi cách xa hàng ngàn dặm ấy, Tần Liên Tâm ở sau màn hình lúc này đang cố gắng bình tĩnh trở lại, cảm giác như sụp đổ trong khoảnh khắc ấy, cô gào khóc và bổ nhào về phía chiếc màn hình gần trên tường. “Diệp Thiên, anh không sao chứ, anh đừng dọa em, em không cần sản xuất mặt nạ, em cũng không cần kiếm tiền nữa, em chỉ cần được nhìn thấy anh, cùng anh sinh ra những đứa con đáng yêu của chúng ta. Hu... Hu...
Cô ấy thật sự rất sợ hãi, cứ nhìn chăm chăm vào nơi Diệp Thiên biến mất trong video, lệ tuôn như mưa, đau đớn tuyệt vọng, hướng về phía màn hình mà gào thét như một kẻ điên, cả đám người cố gắng cũng không kéo cô ấy ra được. Bộ dạng như thể muốn chui vào màn hình đến hiện trường để xem rốt cuộc tình hình của Diệp Thiên thế nào.
Thẩm An Kỳ cũng đau buồn không kém, cô ta điên loạn chạy xuống núi, Trần Mỹ Kỳ và Lục Thiệu Long cũng không cản noi. "Á!"
Đường núi dốc cộng thêm đêm tối khó đi, Thẩm An Kỳ bị ngã lăn xuống phía dưới. Trần Mỹ Kỳ và Lục Thiệu Long thất kinh, vội vàng men theo đường núi tìm tung tích của Thẩm An Kỳ. “Haizz Mọi người đều thương tiếc, cho rằng dù Diệp Thiên cho dù không chết đi chăng nữa, nửa đời còn lại cũng rất khó khăn. “Đúng là "chữ tài đi với chữ tại một vẫn" mà!" Người trong giới võ thuật Nam Việt không ngừng thương tiếc. “thấy Diệp!”
Triệu Cửu Linh và những người khác đều vô cùng bất ngờ. Có người đau thương cùng cực, cũng có người vui vẻ không gì sánh bang.
Giống như Huyết Tổ vậy, ả cười đầy sảng khoái “Cho dù người có kiêu căng ngạo mạn đến đâu, trước mặt Huyết Tổ người vẫn còn non nớt làm, ha ha, ha ha ha!” Huyết Tổ vô cùng vui vẻ, mặc dù đã mất đi 300 năm nội lực tu luyện được, vô cùng đau đớn, nhưng có thể đạt được hiệu quả như vậy, hắn cảm thấy vô cùng xứng đáng. "Hoan hô!"
Những kẻ ở Huyết Tộc vô cùng kích động, ai nấy đều la hét, phấn khích hơn cả những cổ động viên khi chứng kiến bàn thắng của đội bóng mình. "Cho người kiêu ngạo này, ở trước mặt Huyết Tổ người chỉ là một tên cặn bã không hơn không kém!” Ronald hưng phần hét lên, hạn ta vô cùng phấn khích.
Hắn ta nghĩ rằng Huyết Tộc sẽ trường tồn
Những người ở tổ chức sát thủ Thiên Nộ cũng vui vẻ không kém, vào thời khắc này bọn họ cũng đang phấn khích reo hò, khắp căn cứ vang lên đủ mọi loại âm thanh. “Tên thầy Diệp chết tiệt gì đó, không phải người đã nói sẽ tiêu diệt Huyết Tộc bọn ta sao? Sao lại chết sớm như thế rồi? Rõ là quá yếu ớt mà!” “Tiêu diệt hắn! Hành hạ hàn! Xử lí hắn!" “Con đường đến Hoàng Tuyền mày cứ thong thả đi, qua hai ngày nữa Thiên Nộ bọn ta sẽ mang cả nhà người xuống đó cùng nhau đoàn tu
Bọn họ đã đắc ý đến mức mất cảnh giác rồi.
Ngay khi vô số người đang buồn bã, tức giận xen lẫn mấy kẻ phấn khích, vui sướng đang khóc than hay cười mơn trởn, đột nhiên từ trong một chiếc hố đen sâu thăm hình người, một bóng người nhảy vụt ra, rơi xuống cạnh chiếc hố, đầu không ngừng lặc và cơ thể rũ rượi. “Đây là.." - Những người chứng kiến cảnh vừa diễn ra ai nấy deu sung söt.
Giày tiếp theo, cả thế giới như sôi sục lên "Woa, thầy Diệp chưa chết, quả tốt rồi!"
Tất cả những người không muốn Diệp Thiên chết đi đều vui mừng reo hò. “Tâm Nhi à, con nhìn xem, Diệp Thiên chưa chết, cậu ấy lại xuất hiện kia rồi.”
Tần Liên Tâm đang khóc đến mức chết đi sống lại, đột nhiên nghe thấy tiếng ông nội. Cô vô cùng sửng sốt, hướng mắt về phía màn hình, nhưng những điều cô thấy được là nơi Diệp Thiên đã biến mất ấy. Rồi một bóng người đột ngột xuất hiện, cô mim cười, mới biết hoá ra đó chỉ là một phen lo hạt.
An Kỳ cũng vậy, cô bị ngã bầm dập thân thể, lại còn gần tổng bộ của Huyết Tộc, Trần Mỹ Kỳ và Lục Thiệu Long kéo thế nào cũng không được, sau đó nghe được tiếng hô hoán, nhìn từ xa thấy rằng hình như Diệp Thiên vẫn chưa chết, cô kích động muộn phân khóc cười lẫn lộn.
Có người vui mừng, cũng có người sâu não. “Chết tiệt, sao tên nhóc này vẫn chưa chết?”
Bất cứ một kẻ nào hi vọng Diệp Thiên thật sự chết đi, đều sửng sở trong lúc này. “Huyết Tổ, ngài xem, tên nhóc này vẫn chưa chết!” - Nhìn thấy Huyết Tổ vẫn đang đắm chìm trong tiếng cười hoang dại,
Ronald lên tiếng nhắc nhở. “Cái gì, vẫn chưa chết?” - Huyết Tổ giật mình, không nhịn được liếc nhìn, quả nhiên nhìn thấy Diệp Thiên - người bị ả dùng ba trăm năm công lực giết chết đã xuất hiện trở lại. “Chết tiệt!” - Ả ta buông một câu chửi tục. “Huyết Tổ, làm thế nào đây?” - Ronald hoảng hốt hỏi.
Huyết Tổ xua tay, nói: "Ngươi không thấy rằng hắn ta đã bị ta đánh đến đờ đẫn rồi sao, hiện nay ước chừng trước mặt đầy sao, trong đầu vọng lên tiếng vo ve. Châu chấu đá xe như này không được bao lâu đầu, ta chỉ cần cho hắn thêm một chưởng thì đã có thể đánh nát đầu hắn, hoàn toàn kết liều mạng sống của hạn ta." “Đúng vậy al"
Được sự nhắc nhở của Huyết To, Ronald và các cấp cao khác của Huyết Tộc mới phát hiện ra rằng đầu Diệp Thiên văn đang lạc liên tục. Đúng như lời Huyết Tổ vừa nói, đầu hắn ta vẫn đang ong ông khó chịu.
Nghĩ đến đây, bọn chúng buông một tràng cười sảng khoái. "Hỡi các thần dân Huyết Tộc! Hãy xem ta đánh nát đầu hắn như thế nào này!"
Ngay lúc ấy, Huyết Tổ dõng dạc tuyên bố một cách đặc thắng, rồi sà xuống, tay năm thành quyền tựa búa nặng, như thể đang muốn dùng một cú đấm làm nổ tung vào đầu Diệp Thiên. “thầy Diệp, cẩn thận!" - Mắt thấy Huyết Tổ tấn công Diệp Thiện quá mạnh mẽ, Triệu Cửu Linh và những người khác không khỏi thất thanh hét lên.
Cùng lúc ấy, cảnh tượng này xuất hiện cũng khiến cho vô số người trợn mắt há hốc mồm, chờ đợi kết quả cuối cùng là Diệp Thiên bị nổ tung, hay hắn ta sẽ phản kích?
Lúc này, cảm giác được nguy hiểm đang tới gần, Diệp Thiên cố gắng giữ cho đầu ngừng lắc, ngẩng đầu nhìn. Khi nhìn thấy Huyết Tổ đang tiến đến, đôi mắt vốn đang lờ mờ của hãn lập tức trở nên đỏ tươi, như có hai ngọn lửa đang cháy. “Đến rất đúng lúc, người tiến đánh bất ngờ, ta phản kích khiến người không kịp trở tay, xem thử ai đau hơn ai!" - sắc mặt Diệp Thiên trở nên lạnh lẽo, bắt đầu hội tụ sức mạnh Phần Thiên Quyết. Vào lúc này, nhìn thấy Huyết Tổ tiến về phía Diệp Thiên mỗi lúc một gần, trong lòng mọi người đều rối bời, đặc biệt là những cô gái yêu Diệp Thiên hết mực như Tân Liên Tâm và Thẩm An Kỳ. Cảm giác như thế sự rối bời từ tim bị dồn nén lên đến cổ họng, thậm chí đến hít thở cũng khó khăn, lo sợ mọi thứ sẽ không kiểm soát được.
Một lúc sau... "Đi chết đi!" - Huyết Tổ đến gần và dùng một năm đầm đập vào trán Diệp Thiên - "Ngươi có thể chết được rồi!
Diệp Thiên hừ lạnh một tiếng, hai mắt đột nhiên mở to, lập tức tung chiêu Phần Thiên Quyết.
Đùng!
Trong khoảnh khắc, hai ánh sáng rực rỡ bàn ra từ đôi mắt sâu thẳm của hắn. "Không ổn"
Huyết Tổ kinh hãi kêu lên, trong tiềm thức xoay người tránh đi, nhưng Diệp Thiên đã kịp giữ được khoảng cách vừa phải, ngay lúc Huyết Tổ xoay người, ngọn lửa quái dị đã nuốt chứng Huyết Tổ trong đó. "Aaa!!!"
Chim trong biển lửa ngàn độ, tiếng gào thét đau đớn của Huyết Tổ như vang khắp đất trời, ả liều mạng giãy dụa, nhưng biển lửa càng ngày càng lớn, thiêu đốt ả đến hơi thở cuối cùng. Không thể bay lên nổi, vì vậy ả ta chỉ có thể đấu tranh với tử thần trước khi chim trong ngọn lửa dữ dội.
Lý do tại sao lúc đầu Diệp Thiên không dùng Phần Thiên Quyết để đối phó Huyết Tổ là bởi vì tà khí trên người Huyết Tổ quá nặng, nếu không trút được một ít tà khí của hắn thì sẽ không thể đốt cháy được.
Dưới sự tấn công mạnh mẽ của Diệp Thiên, ác khí của Huyết Tổ tiêu tán không ít, vốn dĩ muốn đánh Huyết Tổ một búa trước, sau đó dùng Phần Thiên Quyết thiêu đốt ả, nhưng không ngờ lại bị Huyết Tổ dập tắt mất.
Chẳng qua, Huyết Tổ đã mất đi ba trăm năm công lực, nếu không, muốn thiêu đốt ả cũng là chuyện khó lòng làm được. "Cái này, cái này... - Nhìn thấy Huyết Tổ bị nuốt vào trong biển lửa, đau đớn giãy giụa, các thủ lĩnh Huyết Tộc đều ngơ ngác, đột nhiên không biết nên làm thế nào. "Mau! Mau chóng dập lửa cửu Huyết Tổ!" - Thủ lĩnh Ronald kinh ngạc hét lên.
Một khi Huyết Tổ chết, hắn ta biết rõ bọn chúng phải đối mặt với kết cục gì. Huyết Tộc diệt vong là không thể tránh khỏi
Thế là, bọn chúng bắt đầu sử dụng lốc xoáy để thổi, gọi mưa hồ nước, nhưng vô ích. Thậm chí chúng còn muốn đưa Huyết Tổ ra khỏi ngọn lửa. Nhưng trước cái nóng hàng nghìn đồ, bạn chúng đã cũng cam chịu bỏ tay. Ngay cả Huyết Tổ cũng không thoạt khỏi biển lửa, làm sao có ai có thể đi vào cứu hãn?
Dần dần, tiếng gào thét của Huyết Tố càng lúc càng nhỏ, giãy giụa càng lúc càng yếu. Cuối cùng chìm trong biển lửa. Khi biển lửa biến mất, Huyết Tổ cũng đã bốc hơi khỏi thế gian này, như thể hàn chưa từng xuất hiện.
Thoáng chốc, Huyết Tộc trở nên rệu rã, cảm thấy bản thân cũng khó bảo toàn "thầy Diệp muôn năm!"
Triệu Cửu Linh, Hoặc Cảnh Long, Đường Tu Nhân, Vân Thế Long từ bốn phương tiến về phía Diệp Thiên, phấn khích rơi nước mắt. “Đã giết hết lũ kiến đó chưa?" - Diệp Thiên hỏi. “Tất cả đều đã bị giết, không sót một ai!” - Bốn người đồng thanh trả lời.
Diệp Thiên gật đầu, nói. "Phần còn lại ta giao cho các ngươi. Ta chịu trách nhiệm đánh úp trốn thoát. Chết tiệt, bị đánh một trận, hiện tại toàn thân vẫn còn đau.
Bốn người cười lớn đáp lại, cùng lúc ấy lao đến chỗ Ronald và những người khác đang khập khiêng lết đi. "Rút! Mau rút
Huyết Tổ vừa chết, Ronald và những người khác đã không có tinh thần chiến đấu. Hơn nữa, Ronald và sáu vị thân vương đã mất đi 20 năm cảnh giới tu luyện để triệu hồi Huyết Tổ, giờ bọn họ không phải là đối thủ của những chuyên gia võ thuật hàng đầu Nam Việt này, nếu không rút lui lúc này thì chỉ có chết.
Nhưng Triệu Cứu Linh và những người khác hiện đang rất có tinh thần, đối mặt với một nhóm Ronald và những người khác đã sụp đổ ý chí. Diệp Thiên bọn họ có thể đối phó dễ dàng, không tới mười lăm phút đồng hồ, không có người nào chạy thoát, bạn họ đều bị giết trong đại bản doanh của Huyết Tộc.
Huyết Tộc từng là thảm họa cho lục địa Châu u gần một nghìn năm nay đang hưởng tới sự diệt vong.
Chúc mừng thế giới "Thầy Diệp quả tuyệt vời! Đơn giản là vị cứu tinh của chúng tal Sau này tôi sẽ không tôn sùng bất kỳ ai ngoài thấy Diệp cả!" "Thầy Diệp cực khổ rồi! Ngài đã huỷ đi tổng bộ Huyết Tộc, còn lại mấy vạn tộc nhân có thể giao cho người châu u chúng tôi! Cảm ơn ngài rất nhiều!" "Huyết Tộc bị tiêu diệt Cuối cùng chúng ta cũng không phải lo lang về việc bị Huyết Tộc bắt làm thức ăn. Thật sự cảm kích thầy Diệp đến từ Nam Việt của chúng ta!"
Gần một tỷ người châu u ngay lập tức đảm chim trong niềm vui bất tận.
Có người đánh chiêng trống, người đốt pháo, có người nhảy múa, có người hô hào trường thọ... "Tốt quả, Diệp Thiên rốt cục cũng được an toàn rồi!" Tần Liên Tâm nhảy căng lên sung sướng, còn vui hơn cả trúng số
Đúng lúc này, điện thoại di động của cô đột nhiên vang lên. Nhìn thấy Diệp Thiên đang gọi, cô nhanh chóng trả lời điện thoại. "Diệp Thiên, lúc nãy ngã có đau không? Em lo cho anh chết đi được!" - Cô ấy vừa bắt máy lên đã lập tức hỏi. "Anh biết cô vợ ngốc của mình nhất định là rất lo cho anh, nên việc đầu tiên anh làm là gọi cho em bảo bình an này. Anh không sao, chỉ có điều lúc nãy ngã có đau một tý, ngủ một giấc là khỏi mà!" - Diệp Thiên trả lời. “Vậy thì tốt, chỗ bị thương cứ để An Kỳ xoa thuốc cho anh, khi nào anh trở về, em sẽ xoa cho anh." - Tân Liên Tâm mim cười, lúc này có không tính toán làm gì, người đầu tiên Diệp Thiên nghĩ đến là cô chứng tỏ Diệp Thiên vẫn yêu cô, cho nên cô ấy không sợ Thẩm An Kỳ chiếm lấy tình yêu thuộc về mình. “Được, trở về để em xoa cho thỏa" Diệp Thiên nói. "Được rồi, xoa cho anh cảm thấy dễ chịu, để sau này anh không chạy lung tung nữa, đỡ làm em lo lắng. Anh không biết đầu, ban nãy em đã khóc rất nhiều đó!" - Tân Liên Tâm bĩu môi - "Sau này, em không cho anh chạy lung tung nữa, đợi anh trở về