Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 183: Chương 183: Vợ à, anh là thầy Thiên




Mọi người nhìn về hướng có giọng nói phát ra, chỉ thấy hai tay Diệp Thiên bắt chéo sau lưng đi tới. Khi nhìn thấy Tần Liên Tâm bị bóp cổ, thần sắc của Diệp Thiên âm lãnh khó coi, so với người lúc trước tựa như hai người.

Lúc này hàn mới là chính mình, thiếu đi một chút bất cần đời của ngày thường, nhiều hơn một cỗ khí phách uy nghiêm, phong phạm vương giả. Vài người phụ nữ thấy hắn thì cả người run rẩy, ảnh mắt mơ hồ, còn đàn ông thì cảm thấy tôn kính, bất giác sinh lòng sợ hãi. “Cậu hỏi tôi là người nơi nào?”Ân Kiếm hạ mắt đánh giá Diệp Thiên vài lần, ánh mắt híp thành một đường thẳng, khó tin hỏi. “Không sai, ở trong mắt tôi thì ông chính là dân bản xứ, buồn cười là ông còn dám ở đây nói khoác mình là tu sĩ tu tiên đạo pháp môn. Lấy ánh sáng đ đóm của ông mà dám cùng nhật nguyệt tôi tranh nhau phát sáng. thật sự là làm trò cười cho người trong nghề.” Diệp Thiên công kích nói. “Ha ha ha!” Ân Kiểm giận quá hóa cười nói: “Tên phẩm phụ cậu cũng thật có ý tứ, thật không biết bản thân đang nói chuyện với ai.

Phải biết rằng trong mắt người đời, bọn họ chính là cường giả của tông môn ẩn dật, phàm nhân ngoại giới chỉ là con kiến, võ giả mới là dân bản xứ. Nhưng mà hôm nay lại bị một con kiến ngoại giới gọi là dân bản xứ, sao ông ta có thể không buồn cười?

Thế nhưng ông ta làm sao biết được linh hồn của Diệp Thiên là linh hồn đến từ thế giới Tinh Hà của trung tâm vũ trụ, chính là tiên để uy chấn của một tinh vực?

Tuy rằng gặp nạn lưu lạc đến Địa Cầu, bám vào trong thân thể của một phế vật, nhưng dựa vào sự tu luyện của hắn, khối này thân thể cũng luyện thành 'hai thành đạo thể có được tu vi thông linh cảnh đỉnh phong. (Hai thành đạo thể hay song trùng đạo thể Doppelganger là một từ có gốc xuất phát từ tiếng Đức nghĩa là kẻ song trùng, tức cùng tồn tại (có thể không cùng một thời điểm lịch sử) có ngoại hình giống nhau dù chẳng có liên quan họ hàng gì.

Doppelganger lúc còn được gọi là “quỷ sinh đôi, ám chi rằng chúng có thể sẽ cố gắng cung cấp lời khuyên cho người mà chúng ảm ảnh, nhưng lời khuyên đó có thể gây lầm lạc và rất hiểm độc.

Chúng cũng có thể gieo vào đầu óc nạn nhân những ý tưởng nham hiểm hoặc đẩy họ vào trạng thái mất lý trí. Vì lý do này, mọi người đã được khuyên rằng, bằng mọi giá không nên cố gắng liên hệ với doppelganger của chính họ.)

Ân Kiểm nhìn như có hơi thở của tu sĩ nhưng trong mắt Diệp Thiên thì thật sự quá yếu, về Ân Kiếm tu tiên đạo pháp môn thì đối với Diệp Thiên cũng gần như là dính dáng một chút với một khía cạnh của tiên đạo, so với tiền đạo pháp môn chính thống Diệp Thiên tu luyện thì chênh lệch cách xa vạn dặm. Ở thế giới Tinh Hà của trung tâm vũ trụ, ngay cả dân bản xứ tu luyện tiên đạo pháp môn đều mạnh hơn so với đạo pháp môn Ân Kiếm đang tu luyện.

Cho nên Diệp Thiên nói ông ta là dân bản xứ đã là xem trọng ông ta rồi. “Bảo tên kia thả vợ tôi ra, tôi đấu một mình với anh để anh biết tôi là người như thế nào.” Diệp Thiên nhìn về phía Sở Cảnh đang bóp cổ Tân Liên Tâm nói. “Tao con mẹ nó không nghe lầm chứ, mày muốn một mình với sự thúc của anh tao? Không thấy một cước của sự thúc anh tao thiếu chút nữa đã dọa chết mười mấy tên cao thủ sao?”Sở Hằng nhe răng cười nói với Diệp “Nếu như mày thức thì bây giờ ngay lập tức quỳ xuống nhận lấy cái chết cho tạo, có lẽ tạo còn có thể bảo anh của tao lưu cho vợ mày một con đường sống, nếu không tạo sẽ bảo anh tao giết sạch cả nhà của mày!”

Lời vừa nói ra, những người ở đây ngoại trừ Diệp Thiên đều hít sâu một hơi, đều bảy miệng tảm lưỡi tranh nhau mà nói. “Tên họ Ân này thật khủng bố mà, một cước đã dọa vị nguyên lão sợ hãi, Triệu Cửu Linh, Đường Tu Nhân, Vũ Thiên Trường đều bị trọng thương. Chỉ sợ cho dù đệ nhất cao thủ Hoàng lão đến đây thì cũng không phải là đối thủ của tên họ Ân này?” “Người ta là cao thủ tông môn ẩn dật, chính là nơi tồn tại cấp bậc địa tiên. Đừng nhìn ông ta thoạt nhìn chỉ có bốn năm mươi tuổi, có khi đã một trăm hai trăm tuổi rồi. “Thật không nghĩ tới nếu Sở gia và tông môn ẩn dật dính líu thì cho dù có đại nội che chở, Diệp gia cũng khó thoát khỏi kết cục bị giết. “Thật có thể nói là là phong thuỷ luân phiên, lập tức liên chuyển tới Sở gia kia, xem ra Sở gia đây là muốn nghịch thiên quật khởi a!”

Rất nhiều người đều xuất hiện tâm lý bị quan. Mà ngay cả Tân Liên Tâm cũng nhìn về phía Diệp Thiên lắc đầu, ý bảo hắn không cần lo cho cô, phải chạy trốn đi.

Cô tận mắt nhìn thấy sự khủng bố của Ân Kiếm, một cước kia đã hạ xuống vô cùng hung mãnh và tàn bạo, hơn nữa xem ra còn không có dùng nhiều sức, nếu toàn lực ứng phó, khả năng có thể giết chết nhóm người Triệu Cửu Linh.

Cho nên cô cảm thấy cho dù là thấy Thiên có mặt ở đây chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của Ân Kiểm “Diệp tiên sinh, người này quá mức khủng bố. Tôi dám cam đoạn ông ta tuyệt đối là người mạnh nhất ở Nam Việt!” Lúc này Triệu Cửu Linh ôm ngực bị nội thương đi đến bên cạnh Diệp Thiên nói.

Ông ta muốn nói cho Diệp Thiên biết Diệp Thiên không phải là đối thủ của Ân Kiếm, bởi ông ta đã cùng Diệp Thiên đã giao thủ, có thể cảm nhận được giữa Diệp Thiên và Ân Kiếm ai mạnh hơn.

Thẩm An Kỳ nghe Triệu Cửu Linh cẩn thận lên tiếng. Cô cũng nghe được ý tử trong lời nói của Triệu Cửu Linh, ý thức được mạng của Tần Liên Tâm cũng không là gì, Diệp gia đang ở trong nguy cơ bị diệt tộc.

Đúng lúc này Giang tổng quản đứng dậy nói với Ân Kiếm: “Tôi là đại nội tổng quản Giang Sơn, yêu cầu cậu thả cô ấy ra. Tôi lập tức truyền lệnh đình chỉ pháo oanh tạc, để cho các người không còn trở ngại nào khi lấy đã đi

Ông ta biết Diệp Thiên không động thủ là sợ liên lụy đến Tân Liên Tâm cho nên muốn dùng thủ đoạn đoạn dụ dỗ tạm thời để Ân kiếm thả người. Như vậy Diệp Thiên mới có thể không còn băn khoăn mà ra tay.

Nhưng không ngờ rằng sau khi Ân Kiểm biết được thân phận của Giang Sơn lại ha ha cười nói: “Ông cảm thấy ông có thể bàn điều kiện với tôi được ư? Hiện tại tôi giết sạch người ở nơi này, lại bắt ông làm con tin, chẳng lẽ không thể khiến cho người đình chỉ pháo canh được hay sao? “Ông... Giang Sơn không nghĩ tới người này lại dùng thủ đoạn rút cúi dưới đáy nồi, lúc này ông ta không thể tìm được lý do để Ân Kiểm thả người.

Sở Sơn Hà thấy thế lúc này liền vui vẻ, bước ra đắc ý nói: “Chư vị võ đạo đồng nghiệp, hiện tại các người có hai con đường để chọn. Một, quy phục Sở gia của tôi, sau này thay Sở gia tôi làm việc, tôi có thể tha cho các người một mạng. Hai, tiếp tục vây quanh họ Diệp, thứ chờ đợi các người chính là cái chết”

Lời này vừa nói ra, rất nhiều người đều châu đầu ghé tai nghị luận. Nhưng là chỉ giới hạn trong những doanh nhân, tuy bọn họ biết thân phận Diệp Thiên nhưng trong lòng cũng có chút do dự, ai nấy đều lo sợ chụm đầu thảo luận.

Bởi vì chỉ cần Diệp Thiên không thể hiện ra tâm lý sợ hãi thì bọn họ cũng không dám tùy tiện làm phản lỡ như Diệp Thiên có thể lợi hại hơn thì sao? “Sở gia chủ, Phan Hồng Hải tôi lựa chọn quy phục Sở gia ông” Lúc này Phan Hồng Hải nhanh chóng đứng dậy đi đến bên người Sở Sơn Hà “Sở thiếu! Tôi đứng về phía ông!” Diệp Linh đột nhiên cần rằng, đi về phía Sở Hằng. “Sở thiếu! Tôi cũng đứng về phía ông!” Diệp Minh cũng đi qua. “Hai người điên rồi! Ông lão thấy thế phẫn nộ quát, ông ấy không nghĩ tới đã quy mấy người đó và chung tay tiêu diệt Diệp Thiên lại chính là người Diệp gia của mình. Lúc này ông ấy liên cảm thấy vô cùng nhục nhã. “Ông nội, ông đừng trách cháu, cháu biết nếu không phải thế cục đột nhiên chuyển biến thì vị trí tổng giám đốc ở tập đoàn Diệp Thị của cháu tuyệt đối sẽ bị ông đổi. Cho nên cháu chỉ có thể lựa chọn Sở gia, như vậy cháu không chỉ không bị mất chức mà còn có thể có được toàn bộ tập đoàn Diệp Thị, cháu không có lựa chọn nào khác!”Diệp Minh nói. “Mày... Ông lão tức giận tới mức muốn hộc máu. “Tốt lắm!”Sở Sơn Hà vừa lòng nói: “Lựa chọn của cậu là đúng!”

Sau đó ông ta lại nhìn về phía Hoắc Cảnh Long, bộ dạng tiểu nhân đắc chí hỏi. “Hoặc gia chủ, ông thì sao?”

Hoặc Cảnh Long híp mắt, trong lòng hoàn toàn không hờn giận. . truyện kiếm hiệp hay

Đây là muốn mình sau này làm thuộc hạ của ông ta.

Ngay lúc ông ta do dự thì Giang Sơn vội vàng nhìn về ông ta quát: “Hoặc Cảnh Long, cậu đã đi nhầm đường một lầm, tôi hy vọng lần này cậu có thể chọn đúng đường để đi. Nếu không cậu cùng Hoặc gia vạn kiếp bất phục!”

Hoặc Cảnh Long nghe vậy, ánh mắt hoảng hốt trở nên kiên định.

Ông ta đã biết mình nên lựa chọn như thế nào.

Bảo ông ta làm thuộc hạ của Sở Sơn Hà cũng khó lòng phục tùng, hơn nữa hành vi của tên Ân Kiểm này rõ ràng đang đối chọi với đại nội, nếu đứng về phía Sở Sơn Hà cũng tương đương với việc chống lại đại nội, chống lại nhà nước. Đây là chuyện vô cùng nguy hiểm, chỉ sợ dù tránh thoát một kiếp này tương lai cũng sẽ không có trái ngon mà ăn.

Thấy Giang Sơn cho mình một ánh mắt kiến nghị, lại thấy Đường Tu Nhân cùng đám người Triệu Cửu Linh vẫn không phản bội mà quây chung quanh bên cạnh Diệp Thiên như trước, ông ta mơ hồ cảm thấy Diệp Thiên có lẽ còn có một lá bài nữa chưa lật.

Sau khi trải qua một phen đấu tranh tâm lý, ông ta dẫn theo Hoặc Văn đi về phía Diệp Thiên nói: “Tôi đứng về phía cầu. Có thể giữ lại cho ông cháu tôi một con đường sống hay không?” “Để chứng tỏ quyết tâm của mình, ông lên đánh một trận với ông ta đi. Tôi có thể cho ông cháu ông một con đường sống” Diệp Thiên chỉ về phía Ân Kiểm nói. “Hắn đây là muốn chặn đường lui của mình đây mà.” Hoắc

Cảnh Long trong lòng nghĩ.

Nhưng ông ta vẫn để Hoặc Vẫn đứng ở một bên, lên tiếng đáp một tiếng được rồi bạo khởi nhằm về phía Ân Kiếm. “Không biết tự lượng sức mình!” Ánh mắt Ân Kiếm chợt lạnh lùng. Một quyền mạnh mẽ nghênh đón Hoặc Cảnh Long. Ngay lúc Ân Kiếm bị Hoặc Cảnh Long dẫn rời đi thì Diệp Thiên bước một bước về phía Sở Cảnh. “Không tốt.”

Sở Cảnh cảm nhận được có người đột kích, trong lòng liên hoảng, chưa kịp phản ứng thì lại phát hiện cổ tay đang bóp cổ Tân Liên Tâm bị một cánh tay nắm chặt lấy.

Anh ta muốn giãy dụa lại hoảng sợ phát hiện tay mình lại không thể động đậy, vì thế kinh hô một tiếng: “Chú Ân, cứu cháu!”

Cũng không ngờ khi anh ta vừa dứt lời liền cảm nhận được một cỗ đau nhức truyền đến, chỉ thấy tay của mình bị gãy đứt. “A!”

Anh ta ôm cánh tay cụt kêu thảm một tiếng.

Giây tiếp theo anh ta cũng cảm giác như bản thân bị yêu thú thượng cổ cho một chưởng, cả người bay ngược ra ngoài. “Tiểu Sở!” Sau khi Ân Kiểm đánh trọng thương Hoặc Cảnh Long, phát hiện Sở Cảnh bị đánh bay ra ngoài, vội vàng nhảy lên một cái đón được Sở Cảnh, lại phát hiện ngực anh ta không còn pháp phòng, giống như một con chó đã chết.

Những người ở đây còn chưa thấy rõ xảy ra chuyện gì liền phát hiện Tần Liên Tâm đã được Diệp Thiên ôm vào lòng. “Diệp Thiên, anh... Tần Liên Tâm áp vào ngực Diệp Thiên, chớp chớp đôi mắt đẹp nhìn Diệp Thiên, khuôn mặt xinh xăn đỏ bừng đầy vẻ không tin.

Diệp Thiên có thân thủ tốt như vậy ư?

Diệp Thiên ôn hòa cười, cưng chiều sủng nịch xoa đầu Tân Liên Tâm nói: “Vợ à, kỳ thật... anh là thầy Thiên. “Cái gì!”

Thân thể mềm mại của Tần Liên Tâm run lên, cả người đều sợ ngây ra. Bên trong đôi mắt tràn đầy thần sắc phức tạp. Có kinh ngạc, khiếp sợ, rung động, không dám tin.

Diệp Thiên chính là thầy Thiên?

Điều này sao có thể? “Cậu cậu cậu... chính là Giang Châu thầy Thiên đang có tiếng tăm rất lớn gần đây?” Hoắc Cảnh Long đang bị thương nặng cũng tràn đầy kinh hãi nhìn Diệp Thiên. “Không sai, anh ta chính là thầy Thiên!” Giang Sơn lấy lại ngữ khí khẳng định, sau đó ôm quyền với Diệp Thiên nói: “Cung thỉnh thấy Thiên xuất chiến!”

Triệu Cửu Linh cũng ôm quyền nói: “Cung thỉnh thấy Thiên xuất chiến!”

Vũ Thiên Trường cũng đứng dậy: “Cung thỉnh thầy Thiên xuất chiến!

Rất nhanh Thẩm An Kỳ thấy những người biết được thân phân của Diệp Thiên đều toàn bộ đứng dậy. “Cung thỉnh thầy Thiên xuất chiến “Cung thỉnh thầy Thiên chien!” “Cung thỉnh thầy Thiên xuất chiến”

Toàn bộ đại sảnh tràn đầy âm thanh thống nhất đều nhịp.

Nhìn đến từng gương mặt quen thuộc đều xưng hô với Diệp Thiên là Thầy Thiên, thỉnh cầu hắn xuất chiến, Tần Liên Tâm đã hoàn toàn ngơ ngẩn. Cho dù cô không tin thế nào thì cũng không thể phủ nhận chuyện Diệp Thiên thật sự là thấy Thiên.

Cô cũng không phải không tiếp nhận được chuyện này, mà là cô cảm thấy vô cùng chấn kinh.

Chồng của mình chính là Thiên mà mình vẫn sùng bái Thật sự là rất ngoài ý muốn! Quá đột ngột Rất dọa người “Vợ, em xem anh đồ cầu (giết chó) được không?” Diệp Thiên ôm Tần Liên Tâm kiểu công chúa, dịu dàng cười hỏi cô “A?” Tần Liên Tâm lúc này mới từ trong kinh ngạc lấy lại tinh thần, mất mê ly nói: “Chồng à! Anh... Đánh thắng được hàn không?” “Đương nhiên là được.” Diệp Thiên bộ dạng tràn đầy tự tin nói.

Liên Tâm chọt chọt đầu, nói: “Vậy anh cẩn thận một chút, tên Ân Kiếm kia cũng rất khủng “Được.” Diệp Thiên cho cô một mắt yên tâm, sau đó đặt cô ở bên cạnh cha mẹ, xoay người phân phó: muốn đi giết tên Ân dân bản xứ kia. Bảo vệ tốt cha mẹ và vợ tôi, ai dám mưu đồ gây rối với bọn họ, liền giết chết cho “Vâng! Thầy Thiên!”

Triệu Cửu Linh và Đường Tu Nhân lấy lại ngữ khí khẳng định, tuy rằng bản thân bọn họ bị trọng thương nhưng lạc đà còn lớn hơn ngựa, người bình thường thật đúng là không thể đến gần bọn họ.

Vì thế Diệp Thiên bước ra hai bước, Ân vô cùng khí phách phun ra vài câu “Ân lão có dám cùng tôi đây đi ra ngoài một trận không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.