Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 95: Chương 95: Bạn gái bí mật




Hán Vân Hiển và Hà Quý Nam đi theo Đào Yên Hoa đến nhà họ Đào. Khi Đào Yên Hoa biết được thân phận thật sự của Hà Quý Nam, càng kinh ngạc không khép được miệng. Cảm giác mình hôm nay thật sự quá may mắn, vậy mà có thể đồng thời quen biết với hai cậu chủ nhà họ Hán và nhà họ Hà.

Sau khi Đào Yên Hoa bước vào nhà họ Đào, vội vã la lớn: "Mẹ! Có khách quý đến."

Bà cụ Đào đang ngồi ở trên ghế xích đu nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy Đào Yên Hoa gọi, liền mở to mắt không kiên nhẫn nói một câu với con gái Đào Yên Hoa, "Yên Hoa, con cũng là người bao tuổi rồi, sao gặp chuyện gì cũng phải ồn ào như thế."

Trên mặt Đào Yên Hoa lộ ra vẻ vui mừng, nói với bà cụ Đào: "Mẹ! Có khách quý đến."

"Khách quý?"

Bà cụ Đào đeo kính lão lên, lúc này mới thấy rõ sau lưng con gái Đào Yên Hoa, còn có hai người trẻ tuổi.

"Hai người kia là..."

Đào Yên Hoa vội vàng giới thiệu: "Mẹ! Người đứng bên cạnh con là cậu chủ của tập đoàn Vân Yên, cậu Hiển; một người khác là cậu Hà của nhà họ Hà.”

Bà cụ Đào nghe xong, chống ba toong run rẩy đứng lên.

"Yên Hoa, con nói hai người này là cậu chủ nhà họ Hán và nhà họ Hà?"

"Đúng đúng đúng!" Đào Yên Hoa vui mừng nhướng mày nói: "Mẹ! Cậu chủ nhà họ Hán người ta đến đây để nói chuyện hợp tác với nhà họ Đào chúng ta đấy."

Hán Vân Hiển tiến lên một bước, cầm lấy tay bà cụ Đào nói: "Bà cụ, nhà họ Hà chúng cháu cũng nhìn trúng một mục tiêu ở khu vực mới, đang tìm kiếm đồng bạn hợp tác!"

"Tôi có nghe nói đến chuyện này."

Đừng nhìn bà cụ Đào không ra khỏi cửa, nhưng bà cụ đều biết hết chuyện làm ăn lớn nhỏ trong thành phố Hải Phòng. Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Hán Vân Hiển ngồi xuống trên một cái ghế đá, ra hiệu cho bà cụ Đào ngồi xuống. Nói: "Cụ à, cháu biết tình cảnh của nhà họ Đào không tốt lắm. Trước kia thì sao, mọi người làm việc cho tập đoàn Hùng Quang, còn có thể hô mưa gọi gió, bây giờ người ta không dẫn theo mọi người nữa, đương nhiên nhà họ Đào sẽ phải xuống dốc."

Bà cụ Đào thở dài nói: "Đều tại đứa con trai lớn của tôi cả."

Hán Vân Hiển không hỏi bà cụ chi tiết, chỉ nói với bà cụ Đào: "Cụ à, nhà họ Đào có thể hợp tác với nhà họ Hán chúng cháu. Nhưng mà cháu có hai yêu cầu."

"Cháu nói đi?" Bà cụ Đào tỏ vẻ nghiêm túc.

Hán Vân Hiển dựng thẳng một ngón tay lên, nói: "Thứ nhất, nếu nhà họ Đào hợp tác với nhà họ Hán chúng cháu, thì phải ngừng hợp tác với tập đoàn Hùng Quang."

Bà cụ Đào hỏi Hán Vân Hiển: "Tôi có thể đồng ý ngừng hợp tác với tập đoàn Hùng Quang, nhưng nhà họ Hán các cháu phải đồng ý cho chúng tôi kiếm được lợi nhuận 350 tỷ mới được. Đồng thời, phải ký hợp đồng ba năm."

"Không có vấn đề gì!" Hán Vân Hiển nhún vai, tỏ vẻ không sao cả.

Bà cụ Đào nói, "Chỉ cần nhà họ Hán có thể đồng ý với yêu cầu của tôi, như vậy tôi sẽ lập tức để nhà họ Đào ngừng hợp tác với tập đoàn Hùng Quang."

"Thứ hai, cháu muốn Lý Thanh Tịnh làm bạn gái bí mật của cháu."

"Thanh Tịnh?"

Bà cụ Đào và Đào Yên Hoa đều đột nhiên giật mình, không ngờ rằng Hán Vân Hiển lại đến vì Lý Thanh Tịnh. Hai người đều biết, cái gọi là "bạn gái bí mật", chính là không thể lộ ra ngoài ánh sáng.

Bà cụ Đào kinh ngạc một lúc, lập tức hòa hoãn lại vẻ mặt, nói với Hán Vân Hiển: "Cậu Hiển, Thanh Tịnh là cháu ngoại nữ của tôi. Nhưng mà nó đã lập gia đình rồi."

"Cháu biết. Cho nên, cháu mới bảo để cô ấy làm bạn gái bí mật của cháu." Khóe miệng Hán Vân Hiển nâng lên một nụ cười nghiền ngẫm.

"Việc này..."

Bà cụ Đào ngạc nhiên, không biết nên hay không nên đưa quyết định này.

Hán Vân Hiển mỉm cười, lấy một tấm danh thiếp từ trên người ra, đưa cho bà cụ Đào, nói: "Không sao, có nhiều thời gian, mọi người cứ từ từ suy nghĩ. Nghĩ kĩ rồi thì gọi điện thoại cho cháu. Chỉ cần để cho cháu ngủ với Lý Thanh Tịnh, cháu sẽ ký hợp đồng ngay lập tức." Nói xong liền đứng dậy dẫn Hà Quý Nam nghênh ngang rời đi.

Lúc này, con trai cả Đào Yên Nguyên của bà cụ Đào và con trai út Đào Yên Quân cũng đi ra. Thấy mẹ mình cầm một tấm danh thiếp trong tay suy nghĩ miên man, liền hỏi Đào Yên Hoa một chút, thế mới biết có chuyện gì xảy ra.

Toàn bộ nhà họ Đào rơi vào trầm mặc.

Cuối cùng, vẫn là con trai út Đào Yên Quân phá vỡ sự trầm mặc, nói với bà cụ Đào: "Mẹ! Nhà họ Hán vẫn luôn không chịu hợp tác với nhà họ Đào chúng ta. Bây giờ có cơ hội, đương nhiên phải nắm cho chắc. Hơn nữa, tập đoàn Hùng Quang căn bản không thật lòng muốn hợp tác với chúng ta, đuổi nhà họ Đào chẳng khác gì đuổi ăn mày cả."

Con cả Đào Yên Nguyên cũng tiếp lời: "Đúng vậy! Mẹ, đây là cơ hội để nhà họ Đào chúng ta vươn lên lần nữa. Hơn nữa, Thanh Tịnh là một người phụ nữ đã kết hôn, ngủ với người đàn ông kia cũng có khác gì đâu. Thay vì tiện nghi cho tên vô dụng Triệu Hùng, không bằng làm một chút cống hiến cho nhà họ Đào."

Dù sao Đào Yên Hoa cũng là mẹ của Lý Thanh Tịnh, vào lúc này bà ta lại có chút không đành lòng, quát lên với anh cả Đào Yên Nguyên: "Anh cả! Con gái của anh cũng là phụ nữ đã lập gia đình, vì sao không để Doanh Doanh nhà anh đi làm bạn gái bí mật của Hán Vân Hiển chứ?"

Đào Yên Nguyên cười xấu hổ nói: "Em hai, cũng không phải là em không biết, con gái anh sao xinh đẹp bằng Thanh Tịnh được. Em đúng là biết sinh! Cả đời có hai cô gái xinh đẹp. Thanh Tịnh còn là người đẹp nhất thành phố Hải Phòng nữa. Con gái anh sao có thể lọt vào mắt của cậu Hiển được."

"Đúng rồi! Nếu con gái anh mà bị cậu Hiển nhìn trúng, nhất định anh sẽ đưa qua cho ta." Đào Yên Quân và Đào Yên Nguyên kẻ xướng người hoạ nói.

"Đủ rồi!"

Bà cụ Đào quát lên một tiếng chói tai, dạy dỗ: "Đều là do mấy đứa không biết cố gắng, mới khiến cho nhà họ Đào rơi xuống tình cảnh như thế. Nếu như bố của các con mà còn sống, nhà họ Đào sao phải chịu đãi ngộ bất công như thế."

Bà cụ Đào vừa nói xong, ba người Đào Yên Nguyên, Đào Yên Hoa, Đào Yên Quân lập tức biết điều mà ngậm miệng lại.

Ánh mắt của bà cụ Đào rơi vào trên người con gái Đào Yên Hoa, nói: "Yên Hoa, Thanh Tịnh là con gái của con. Con có muốn tìm Thanh Tịnh nói một chút hay không?"

Đào Yên Hoa thở dài, nói: "Mẹ! Cũng không phải là mẹ không biết tính tình của Thanh Tịnh. Con bé này còn cứng đầu hơn cả con. Nếu để cho nó biết, chúng ta cho nó đi làm bạn gái bí mật của Hán Vân Hiển, nó không làm ầm lên với chúng ta mới là lạ. Chuyện này không thể để cho nó biết được."

"Vậy người làm mẹ như con có ý kiến gì?" Bà cụ Đào hỏi.

Đào Yên Hoa bỗng chốc thấy trong lòng loạn như cào cào, cũng không biết phải làm gì cho đúng. Bà ta nói câu: "Mẹ! Hay là để con suy nghĩ lại một chút đi!"

"Cũng được!" Bà cụ Đào nhẹ nhàng gật đầu, nói với Đào Yên Hoa: "Yên Hoa, phụ nữ nghĩ thoáng rồi chính là một chuyện như vậy. Con là con cái của nhà họ Đào, không thể nhìn cơ nghiệp do bố con lập nên bị hủy hoại chỉ trong chốc lát. Nếu như thành công đàm phán hợp tác với nhà họ Hán, mẹ sẽ chia cho con phần tài sản lớn hơn."

Bà cụ Đào tỏ rõ lập trường với con gái Đào Yên Hoa!

Càng như vậy, càng khiến Đào Yên Hoa hoang mang lo sợ, trong lòng loạn như cào cào. Bà ta vừa muốn để nhà họ Đào có lợi, vừa muốn để con gái mình ly hôn với đồ vô dụng Triệu Hùng kia, đến với kẻ có tiền. Nhưng nếu bảo để con gái mình trở thành “bạn gái bí mật” cho người khác, chuyện này đã vượt ra khỏi ranh giới cuối cùng của bà ta rồi.

Sau khi về đến nhà, Đào Yên Hoa vẫn còn dáng vẻ buồn bã ỉu xìu.

Ông chồng Lý Quốc Lâm của Đào Yên Hoa đang nấu cơm. Ông ta nói với Đào Yên Hoa: "Bà xã, trở về rồi hả? Ơ, không phải em nói muốn đưa Dao Châu tới đây sao? Dao Châu đâu?"

Lúc này, Lý Diệu Linh từ trong phòng đi ra. Thấy vẻ mặt sa sút tinh thần của mẹ mình Đào Yên Hoa, tò mò hỏi: "Ơ! Sao sắc mặt của mẹ lại khó coi như vậy?"

"Không có chuyện gì! Chỉ là cảm thấy có chút không thoải mái."

Đào Yên Hoa không thèm ăn cơm tối, mà trở về phòng nằm nghỉ ngơi ở trên giường!

Ban đêm, Lý Quốc Lâm vào phòng, nói với Đào Yên Hoa về chuyện nhà của con gái Lý Thanh Tịnh. Đào Yên Hoa nói chuyện đã xảy ra hôm nay từ đầu đến cuối cho chồng Lý Quốc Lâm nghe.

"Cái gì? Muốn để Thanh Tịnh đi làm bạn gái bí mật của Hán Vân Hiển?" Lý Quốc Lâm lắc đầu như trống bỏi, nói như chém đinh chặt sắt: "Không được! Đây tuyệt đối là điều không được, ai cũng không được có ý đồ gì với con gái tôi.”

Đào Yên Hoa lườm chồng Lý Quốc Lâm một cái, nhỏ giọng cả giận nói: "Ông gào cái gì? Nhỡ may để Diệu Linh nghe thấy thì phiền toái!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.