Khi Chu Nghiễm Lợi vừa nghe thấy Triệu Hùng muốn chuyển hết hơn ngàn tỷ tiền tiết kiệm sang ngân hàng khác, sợ tới mức toàn thân run lên.
Mấy ngày trước, tài khoản của Triệu Hùng được chuyển tới ba trăm năm chục tỷ trước, chưa qua bao lâu lại thêm mười ngàn tỷ. Đối với tình hình biến động lạ thường của người gửi tiền, Chu Nghiễm Lợi xác minh một phen mới khẳng định được nguồn tiền gửi cho Triệu Hùng không có vấn đề gì.
Đây là khách hàng lớn gửi tiết kiệm tới năm, sáu trăm tỉ đó!
Chu Nghiễm Lợi sợ Triệu Hùng rút tiền ra, gửi vào ngân hàng khác, cho nên đầu tiên là lấy số liên lạc với Triệu Hùng, cũng tỏ rõ thân phận của chính mình.
Tuy Triệu Hùng và Chu Nghiễm Lợi chưa từng gặp mặt nhưng đã sớm quen thuộc lẫn nhau rồi.
"Ngài Hùng, đều do công tác của ngân hàng chúng tôi làm không đến nơi. Xin ngài ngàn vạn lần đừng chuyển tiền đi mà."
"Vốn dĩ tôi không muốn chuyển đi, hơn nữa còn muốn thành lập nghiệp vụ ủy thác quản lý ba bên với quý ngân hàng, tiếp tục ủy thác cho ngân hàng quản lý tiền của công ty. Nhưng thái độ phục vụ của nhân viên quý ngân hàng khiến tôi rất thất vọng với các anh. Xin lỗi, phiền chuẩn bị đủ số tiền tiết kiệm trong tài khoản giúp tôi, ngày mai tôi tới lấy."
Chu Nghiễm Lợi tưởng là thái độ của nhân viên giao dịch Từ Tử Hạm không tốt, đắc tội với Triệu Hùng nên lớn tiếng với Từ Tử Hạm: "Từ Tử Hạm, cô còn không nhanh chóng đi xin lỗi ngài Hủng đi."
Triệu Hùng nhíu mày, nói: "Cô ấy xin lỗi cái gì? Tôi rất hài lòng với thái độ làm việc của cô Tử Hạm, chỉ là vị quản lý Tề Lệ Lệ này của các anh ấy mà, ỷ vào khách hàng gửi tiết kiệm ba tỉ liền muốn đuổi tôi sang cửa không phải VIP để giải quyết nghiệp vụ."
Chu Nghiễm Lợi vừa nghe đã hiểu nguyên nhân hậu quả rồi.
Tề Lệ Lệ thấy Triệu Hùng nhằm vào mình, sợ hãi nói với Chu Quảng Lợi: "Giám đốc Lợi, tôi không biết ngài Hừng là khách hàng lớn của ngân hàng chúng ta!"
"Giờ thì biết rồi đúng không? Còn không nhanh xin lỗi?"
Tề Lệ Lệ đầy vẻ cung kính, nói với Triệu Hùng: "Ngài Hùng, tôi xin lỗi." Đối lập vô cùng rõ ràng với vẻ ngông nghênh ngang ngược lúc trước. Truyện Full
Triệu Hùng quay đầu nói với người gửi tiền VIP - ngài Hạ đang đứng một bên xem trò vui: "Ngài Hạ, không phải ngài nói ai nhiều tiền thì người đó được ưu tiên sao? Vậy xin lỗi, phiền ngài xếp hàng ra phía sau, có lẽ chúng tôi còn phải mất một khoảng thời gian nữa mới làm xong được."
Người gửi tiền VIP họ Hạ kia "hừ!" một tiếng trong khoang mũi, ném lại một câu "Xem như anh lợi hại!" rồi tức giận đùng đùng quay người rời đi.
Triệu Hùng híp mắt, cố ý nói với Chu Quảng Lợi: "Giám đốc Lợi, vị quản lý này của các anh không được rồi! Vẫn nên để cô ấy xuống cơ sở học hỏi kinh nghiệm đi. Tôi lại cảm thấy cô Tử Hạm không tồi. Thế này đi, sau này để cô ấy làm quản lý khách hàng cho tôi, chuyên phụ trách tiền bạc của tôi, anh thấy thế nào?" Chỉ cần khách hàng lớn Triệu Hùng này có thể ở lại, đừng nói để Từ Tử Hạm làm quản lý khách hàng cho anh, dù là cho làm vị trí quản lý quầy giao dịch của Tề Lệ Lệ thì Chu Nghiễm Lợi cũng sẽ đồng ý.
"Thật tốt quá! Tôi đang muốn tìm một người phụ trách tài chính cho ngài Hùng đây. Từ Tử Hạm, sau này cô tiếp nhận nghiệp vụ tài chính của ngài Hùng."
Từ Tử Hạm chỉ là một sinh viên đại học mới tốt nghiệp được mấy tháng, may mắn qua được cuộc kiểm tra nghiệp vụ mới vào được ngân hàng này, không ngờ nhanh như vậy đã được đề bạt lên làm quản lý khách hàng có nguồn tài chính lớn.
"Cảm ơn giám đốc Lợi, cảm ơn ngài Hùng!"
"Ừ. Cô cứ tiếp tục xử lý việc của ngài Hùng đi đã, làm xong rồi thì đến văn phòng của tôi một chuyến. Tề Lệ Lệ, cô đến văn phòng tôi trước đi."
Chu Nghiễm Lợi chào Triệu Hùng một tiếng rồi quay người dẫn Tề Lệ Lệ đi về phía văn phòng.
Từ Tử Hạm là một cô gái xinh đẹp mắt to tròn, tóc dài. Gương mặt cô đầy vẻ ngượng ngùng, nói với Triệu Hùng: "Cảm ơn ngài, ngài Hùng!"
"Đừng khách sáo, cô cho tôi một tấm danh thiếp đi, sau này tôi có việc sẽ dễ tìm cô."
Từ Tử Hạm vội dùng hai tay đưa danh thiếp cho Triệu Hùng.
Triệu Hùng liếc nhìn số điện thoại một cái, gọi cho Từ Tử Hạm, để cô lưu số mình lại, để chuẩn bị cho những lúc cần đến.
Sau khi làm xong việc, Triệu Hùng dẫn theo Cố Minh Tuyết đến "tòa nhà văn phòng Hùng Quang CBD.”
Hiện giờ, cả công ty con của tập đoàn Khải Thời đều đổi tên thành "tập đoàn Hùng Quang.”
Tòa nhà văn phòng Hùng Quang CBD là kiến trúc mang tính biểu tượng của thành phố Hải Phòng. Vì các bộ phận và cửa hàng còn chưa tới kỳ hạn nên từ tầng 1 đến tầng 10 tạm thời vẫn cho bên ngoài thuê. Từ tầng mười đến tầng hai mươi mốt, Hồ Dân đã dọn sạch sẽ, để lại cho Triệu Hùng sử dụng.
Văn phòng đã lắp đặt xong hết, thêm vào đó còn có công ty vệ sinh chuyên môn quản lý. Ghế ngồi làm việc các thứ đều đã đầy đủ, ngay cả thủ tục của công ty, Trần Thiên Trung cũng đã làm giúp hết rồi.
Triệu Hùng nghĩ mình một mình đưa một công ty vào hoạt động, đặt một cái tên cho công ty mới, tên là tập đoàn Đông Thăng.
Như vậy, một "tập đoàn Hùng Quang", tập đoàn khác thì tên "tập đoàn Đông Thăng", ghép lại chính là Hùng Quang đông thăng. Vừa đại diện cho Triệu Hùng, vừa đại diện cho Lý Thanh Tịnh. Triệu Hùng cảm thấy cái tên này vô cùng hoàn mỹ.
Nghiệp vụ của tập đoàn Hùng Quang là bất động sản theo loại hình truyền thống, chuỗi siêu thị bán lẻ, club, quán rượu cao cấp.
Nghiệp vụ của tập đoàn Đông Thăng, lấy loại hình đầu tư làm chủ, làm các loại nghiệp vụ như tài chính, đầu tư mạo hiểm, internet,...
Trần Thiên Trung không ngờ suy nghĩ của Triệu Hùng lại lớn như vậy.
Triệu Hùng được chia tài sản ba chục ngàn tỷ, dòng tiền mặt cơ bản đều lấy tập đoàn Hùng Quang làm trọng tâm, mà tập đoàn Đông Thăng chỉ có tài chính hoạt động là mười lăm ngàn tỷ, gần như là bắt đầu từ con số không. Có điều, Triệu Hùng có lòng tin với Cố Minh Tuyết, càng có lòng tin với tập đoàn của cô ấy hơn nữa.
Sau khi Cố Minh Tuyết nhìn khu vực làm việc xong thì vô cùng hài lòng. Triệu Hùng đã chuyển khoản tiền mười lăm ngàn tỷ sang tài khoản của công ty rồi, để tùy ý Cố Minh Tuyết phân chia.
"Tuyết, công ty giao cho em đấy nhé! Đừng để anh thất vọng."
"Yên tâm đi, anh Hùng! Em nhất định sẽ khiến tập đoàn Đông Thăng phát triển thành tập đoàn niêm yết hàng đầu trong nước."
"Tạm thời chưa cần niêm yết, chúng ta tự có tài chính, vẫn có thể đủ chống đỡ một thời gian. Em tập trung quản lý tài chính và đầu tư mạo hiểm, anh khai thác thêm một nhân tài về mạng internet, nghiên cứu phát triển kỹ thuật và an toàn thông tin."
"Anh Hùng, chúng ta chắc chắn sẽ thành công."
"Chắc chắn!"
Triệu Hùng và Cố Minh Tuyết đập tay một cái.
Triệu Hùng nhớ tới video chứng cứ mà Trần Thiên Trung gửi cho anh, muốn giao chứng cứ vào tay vợ mình - Lý Thanh Tịnh sớm một chút, như vậy cũng dễ cho Lý Thanh Tịnh kịp thời nhìn rõ Vũ Minh là người như thế nào.
Sau khi anh rời khỏi "tòa nhà văn phòng Hùng Quang CBD" liền đi thẳng đến công ty thiết kế Dao Châu của vợ mình, Lý Thanh Tịnh. Điều khiến Triệu Hùng nổi cáu chính là tên Vũ Minh này đã ở đây rồi.
Vũ Minh dừng xe bên đường, đang nói chuyện gì đó với vợ anh, Lý Thanh Tịnh.
Triệu Hùng lái xe vọt thẳng qua đó, ngay lúc sắp tông phải Vũ Minh thì anh đã kịp thời đạp phanh lại.
Lý Thanh Tịnh thấy một chiếc xe điên cuồng lao tới, theo bản năng mà kéo Vũ Minh một cái. Khi đang muốn chỉ trích người gây chuyện thì lại thấy Triệu Hùng mở cửa xe bước ra.
Vũ Minh nhíu mày, không cần nghĩ cũng biết vừa nãy là Triệu Hùng cố ý lao về phía anh ta.
Lý Thanh Tịnh lạnh mặt, sẵng giọng hỏi Triệu Hùng: "Triệu Hùng, anh điên rồi à? Anh có biết vừa nãy suýt nữa đã tông phải Vũ Minh rồi không?"
Triệu Hùng bày ra dáng vẻ không sao cả, nói: "Anh biết chứ! Vừa nãy không tông chết anh ta, đúng là lợi cho anh ta rồi."
"Anh nói chuyện kiểu gì thế? Lẽ nào anh không biết đâm chết người là phải đền mạng sao?"
Triệu Hùng chỉ vào Vũ Minh, mắng: "Loại người cặn bã thế này, đâm chết một tên thì bớt được một tên!"
"Đủ rồi!"
Lý Thanh Tịnh tức giận đến nỗi thân hình yêu kiều run lên, nói với Triệu Hùng: "Triệu Hùng, anh Vũ Minh người ta tới đây để chiếu cố đến việc làm ăn của chúng ta. Anh ấy giao hết việc thiết kế in ấn quảng cáo cho chúng ta làm. Người ta giúp chúng ta, anh lại lấy oán báo ơn."
Nếu là trước đây, chắc chắn Triệu Hùng sẽ chọn nhẫn nhục chịu đựng, nhưng hiện giờ anh đã biết mục đích của Vũ Minh chính là muốn cưa cẩm vợ mình rồi.
Mẹ nó!
Đã tìm người xử lý rồi mà tên nhãi Vũ Minh này vẫn không thận trọng, còn dám thèm muốn vợ anh? Nếu không vạch trần hành vi phạm tội của Vũ Minh, vợ anh - Lý Thanh Tịnh - vẫn sẽ coi anh ta là người tốt.
Triệu Hùng cười lạnh nói: "Em nói Vũ Minh là đang chiếu cố việc làm ăn của chúng ta? Nói anh lấy oán báo ơn sao?"
"Lẽ nào không phải à?" Đôi mày thanh tú của Lý Thanh Tịnh nhướng lên.
Triệu Hùng chỉ vào Vũ Minh, quát lên với Lý Thanh Tịnh: "Thanh Tịnh, em có biết em bị Minh Quân kiện cáo chính là do tên Vũ Minh này giở trò sau lưng không? Vũ Minh kêu anh họ của anh ta, Vũ Trần và Trần Minh Quân thông đồng với nhau, mục đích chính là khiến công ty em phá sản, ép em phải ly hôn với anh! Giờ anh ta lại đến đưa công việc cho em, đây không phải là tỏ vẻ bợ đỡ thì là gì?"
Vũ Minh nghe Triệu Hùng nói xong, trên mặt lộ vẻ khiếp sợ, có điều chỉ nháy mắt đã khôi phục lại bình thường. Không khó để tưởng tượng ra được lòng dạ thâm sâu của người này.
Lý Thanh Tịnh liếc nhìn Vũ Minh một cái, thấy anh ta đứng đó không nói gì. Cô không dám tin, nói: "Không thể nào như thế được! Chuyện em với Minh Quân kiện cáo đã là ba tháng trước rồi, nhưng Vũ Minh mới về nước hơn hai tháng. Anh ấy là bạn học đại học của em, sao có thể có ý muốn khiến em phá sản được?"