Kim Trung nhìn thấy Nông Tuyền và Cố Minh Tuyết thì cũng lần lượt chia ra rồi ôm hai người mỗi người một cái.
Triệu Hùng và Kim Trung cách biệt bảy năm!
Nhưng khi hai người gặp lại nhau một lần nữa, không nghĩ tới được Triệu Hùng đã có được một cô con gái năm tuổi đáng yêu.
Dao Châu đi tới bên người của Kim Trung, chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp, dùng giọng nói bập bẹ đáng yêu của trẻ nhỏ mà hỏi: “Cháu gọi chú là chú, hay gọi bác là bác?”
Kim Trung cười một tiếng, tiếp đó ôm Dao Châu vào trong ngực rồi nhẹ nhàng chọt chọt lên cái trán nhỏ bé của Dao Châu, cười nói: “Tuy rằng bác chỉ lớn hơn so với bố của cháu không đến một tháng, nhưng mà cháu vẫn phải gọi bác là bác!”
“Cháu chào bác!”
“Dao Châu ngoan lắm!”
Kim Trung lấy ra một sợi dây chuyền có mặt đá được làm bằng ngọc Phỉ thúy dùng để cầu bình an từ trong túi áo ra, sau đó đeo lên trên cổ cho Dao Châu, nói: “Đây là quà mà bác tặng cho cháu.”
Mặc dù Lý Thanh Tịnh không hiểu “Ngọc”, nhưng mà chỉ cần nhìn một cái thôi thì cũng có thể biết được sợi dây chuyền mặt ngọc cầu bình an này có giá trị không hề nhỏ.
Triệu Hùng là một người thạo nghề trong việc phân biệt hàng tốt hàng xấu, cho nên anh có thể nhìn ra được sợi dây chuyền mặt ngọc cầu bình an này là loại thủy tinh, màu xanh dương lục trong suốt thuần nhất và đồng đều, độ tinh khiết cực cao, có thể nói tuyệt phẩm, giá cả sẽ không thấp hơn ba tỷ rưỡi.
“Trung! Đưa cho đứa nhỏ đồ vật quý trọng đến như vậy làm gì?” Ý của Triệu Hùng là đang muốn nhắc nhở Kim Trung, đừng nên khoe khoang giàu có ở trước mặt của Lý Thanh Tịnh, bằng không sẽ dẫn đến sự nghi ngờ của cô.
“Cái này là cũng chỉ là một loại bùa bình an mà thôi, để đứa nhỏ đeo lên sẽ bảo đảm sự bình an cho nó. Tôi thân là người làm bác này, lần đầu tiên gặp Dao Châu cũng không thể đến tay không được đúng chứ?”
Lý Thanh Tịnh thấy Kim Trung ra tay vô cùng hào phóng thì thấy rất ngạc nhiên, không nghĩ tới được Triệu Hùng vậy mà lại sẽ có người bạn có tiền đến như thế này.
“Dao Châu, còn không mau cảm ơn bác Trung.”
“Cảm ơn bác Trung.”
Dao Châu nói cảm ơn với Kim Trung, đồng thời, còn hôn chụt một cái lên trên mặt của anh ta, khiến cho mọi người cùng vui thích mà bật lên tiếng cười.
Kim Trung thở dài, nói: “Vốn dĩ tôi cảm thấy được là chính mình vẫn còn rất trẻ, nhưng mà Dao Châu cũng đã năm tuổi rồi, lúc này cũng đã lên đến chức bác! Già rồi, không tuân theo tuổi già cũng không được.” Kim Trung vừa nói, vừa khẽ lắc đầu.
Triệu Hùng khoác cánh tay lên trên bả vai của Kim Trung, dường như cũng có loại cảm xúc giống như thế này.
Anh cũng chỉ mới có hai mươi mấy tuổi, cảm thấy chính mình vẫn đang ở trong độ tuổi tràn trề sức sống, tinh thần phấn chấn nhất, nhưng mà con gái cũng đã năm tuổi rồi! Không có con thì sẽ không có được loại nhận thức này, sau khi có con rồi thì đứa con thật sự sẽ thúc giục người trở nên già đi. Nhưng mà Triệu Hùng không hề hối hận, con gái đã mang đến cho anh quá nhiều niềm vui.
Người sống một đời, có lẽ chỉ có việc kéo dài sinh mạng của chính mình bằng đời sau như vậy, mới có thể giải thích được chân lý của đời người!
“Trung, cậu kết hôn hay chưa?” Triệu Hùng đột nhiên cất tiếng hỏi Kim Trung.
Kim Trung khẽ lắc đầu một cái, cười khổ nói: “Tôi cũng không thể nào phóng khoáng được giống như cậu, sau khi học xong thì lập tức quay ra đi làm. Đến bây giờ cũng vẫn chưa gặp được người tình cảm chân thành nhất trong đời, chờ đến khi gặp được đúng người kia, có lẽ tôi cũng sẽ giống như cậu vậy, kết hôn rồi sinh con. Nhìn thấy Dao Châu, ý nghĩ muốn kết hôn của tôi thật sự cũng đã bị đả động đến rồi.”
Sau khi người phục vụ đem thức ăn lên, Lý Thanh Tịnh nhiệt tình lên tiếng mời: “Món ăn lên rồi, hay là mọi người vừa ăn vừa nói chuyện đi!” Lần đầu tiên cô thấy được bạn tốt của Triệu Hùng, biểu hiện đương nhiên là cũng trở nên hào phóng hơn nhiều, không muốn mất đi lễ phép.
Kim Trung nhúng mấy miếng dạ dày bò, vô cùng hài lòng mà khen quán lẩu này quả thực là rất chính tông. Nhìn thấy Triệu Hùng không gọi rượu thì lập tức gọi người phục vụ đến, rất biết thời biết thế mà gọi một chai rượu đế hoa mai được chưng cất đến lần thứ hai, cũng không có gọi ra bất kỳ loại rượu quá quý giá gì.
Triệu Hùng thấy Kim Trung gọi một chai rượu nước thứ hai, trong lòng muốn cười nhưng mà lại không dám bật cười. Anh dám khẳng định rằng, cho tới bây giờ Kim Trung cũng chưa từng uống qua loại rượu này. Đợi đến lúc Kim Trung uống xong một hớp, anh lại thấy chân mày của Kim Trung giãn ra, dáng vẻ dường như là đang rất hưởng thụ.
“Rượu này như thế nào?”
“Không tệ! Vào miệng vừa mang theo vị nhẹ nhàng lại kèm theo cả vị cay sâu, cảm giác không tồi.”
Kim Trung là một ông tổ trong việc thưởng thức rượu, bình luận về loại rượu nước thứ hai vừa mới nếm thử này.
Lý Thanh Tịnh, Cố Minh Tuyết còn có Nông Tuyền cũng uống rượu theo. Mấy người vừa ăn vừa trò chuyện, trò chuyện vui vẻ đến không dừng được.
Nông Tuyền chỉ biết ăn cơm, uống rượu, tập trung ăn cơm đến mức từ đầu tới cuối cũng không thấy cậu ta nói một câu. Trong lúc người khác nói chuyện, Nông Tuyền chỉ biết há to miệng mà cười theo ngây ngô.
Dường như Lý Thanh Tịnh đã quen với tính cách như vậy của Nông Tuyền, thỉnh thoảng cô còn chủ động gắp thức ăn cho cậu ta!
Kim Trung và Triệu Hùng đều là những phân tử khuấy động không khí, khiến không khí ở trên bàn rượu trở nên sống động, một khi mà hai người đã bắt đầu trò chuyện thì dường như là không bao giờ lo thiếu thốn đề tài. Đến tận khi quán lẩu đóng cửa, bữa cơm này mới dừng lại, mấy người mới tản đi!
Bởi vì ngày mai Công ty của Kim Trung vẫn còn có chuyện quan trọng, cho nên anh ta khăng khăng muốn đi xuyên đêm để trở về tỉnh thành.
Triệu Hùng thấy Kim Trung có đưa theo tài xế tới, hơn nữa người tài xế này nhìn qua có vẻ còn là một “Người có luyện võ”, cho nên anh cũng yên tâm để cho anh ta quay trở về một mình.
Sau khi Kim Trung lần lượt tạm biệt Lý Thanh Tịnh, Cố Minh Tuyết và Nông Tuyền, ôm lấy Dao Châu một cái, cuối cùng lại nhỏ giọng nói ở bên tai của Triệu Hùng: “Hùng! Thấy cái tên oắt con nhà cậu đang sống rất hạnh phúc, tôi cũng cảm thấy yên tâm rồi.”
Triệu Hùng gật đầu một cái coi như đáp lại, cũng không hề nhắc tới chuyện “Mượn tiền” với Kim Trung. Dựa vào mối quan hệ thân thiết của hai người, Triệu Hùng tin tưởng chỉ cần bản thân gọi một cuộc điện thoại, Kim Trung sẽ không chút do dự mà ủng hộ mình.
Đời người hiếm thấy bạn tri kỷ, đặc biệt là vào những thời điểm chán nản hay cần sự giúp đỡ, mà Kim Trung không thể nghi ngờ gì chính là một người bạn như vậy.
“Trung, đi đường cẩn thận!” Triệu Hùng dặn dò nói với Kim Trung.
“Yên tâm đi, tôi có đưa theo tài xế tới, trên đường trở về cũng không cần tôi phải tự mình lái xe.”
Kim Trung vẫy vẫy tay, chào tạm biệt với mọi người sau đó ngồi vào trong xe và rời đi.
Lý Thanh Tịnh thấy chiếc xe mà Kim Trung ngồi là một chiếc Rolls Royce, đã biết trước được Kim Trung là người có tiền, nhưng mà không nghĩ tới được, anh ta lại có tiền đến như vậy!
Triệu Hùng nói người tài xế lái xe hộ đưa Cố Minh Tuyết trở về nhà trước, sau đó vào thời điểm khi xe đưa Nông Tuyền về nhà, chiếc xe lại dừng lại ở “Lâm Phủ Gia Viên”.
“Lâm Phủ Gia Viên” chính là căn phòng lớn mà Lý Thanh Tịnh và Triệu Hùng từng ở trong khu dân cư nhỏ hạng sang. Vừa mới đi tới nơi này, Lý Thanh Tịnh không khỏi tức cảnh sinh tình, nghi ngờ hỏi: “Nông Tuyền, cậu ở nơi này sao?”
“Ừ! Là do cậu chủ của nhà chúng tôi thuê nhà cho chúng tôi.”
Trong ánh mắt của Lý Thanh Tịnh tràn đầy nghi ngờ, nhìn về phía Triệu Hùng hỏi: “Anh thuê?”
Triệu Hùng gật đầu khẳng định, sau đó lại giải thích nói: “Không phải lúc trước Nông Tuyền cũng ở khu vực gần đây hay sao? Cậu ấy nói thích chỗ này, cho nên anh mới thuê nhà ở chỗ này thay cho cậu ấy.”
Từ vị trí này, mới vừa rồi cũng có thể thấy được ngôi nhà lúc trước từng ở, Lý Thanh Tịnh nhìn thấy ánh đèn ở bên trong ngôi nhà đều tắt hết, có thể là hộ gia đình kia không còn ở đó nữa.
Lý Thanh Tịnh vô cùng có cảm tình đối với căn nhà đã bán đi mất này, sợ rằng ở lâu sẽ tức cảnh sinh tình cho nên sau khi Nông Tuyền xuống xe, cô lập tức nói với tài xế lái xe hộ: “Tài xế, chúng ta cũng đi thôi!”
Dường như là Triệu Hùng cũng đoán được trong lòng vợ Lý Thanh Tịnh đang suy nghĩ điều gì, anh đưa tay nắm chặt đầu ngón tay mềm mại, trơn trượt của Lý Thanh Tịnh.
Sau khi về đến nhà, quả nhiên là Lý Thanh Tịnh đã nhắc đến chuyện phòng ốc.
“Triệu Hùng, trong tay của anh bây giờ còn bao nhiêu tiền?” Lý Thanh Tịnh nhìn chằm chằm Triệu Hùng hỏi.
Triệu Hùng nhún vai một cái, nói: “Trong sổ kế toán cổ phiếu có hơn một tỷ, không phải ngày hôm nay anh đã cho em xem qua rồi hay sao?”
“Anh đổi lại thành tiền mặt hết đi, em cũng sẽ góp thêm hơn hai tỷ nữa, chúng ta mua một căn nhà đi!”
“Thanh Tịnh, giá sàn nhà đất ở Thành phố Hải Phòng cũng đã đạt tới hơn ba mươi mốt triệu một mét vuông. Cứ coi như là hai chúng ta góp được khoảng hơn ba tỷ thì cũng chỉ có thể mua được một căn nhà nằm ở vị trí cách xa trung tâm thành phố, hơn nữa diện tích cũng chỉ được khoảng tầm chín mươi mét vuông. Còn phải cộng thêm chi phí sửa sang, hơn ba tỷ đó cũng không đủ được. Lại nói đến, Dao Châu chưa tới hai năm là phải lên Tiểu học rồi, hay là lại đợi thêm một khoảng thời gian, một lần mua được vị trí thích hợp luôn đi, để tránh cho việc con gái đi học cũng thành vấn đề.”
Lý Thanh Tịnh im lặng một hồi, cắn môi đỏ mọng dường như là đang đưa ra một quyết định rất lớn, nói: “Không được thì chúng ta vay tiền đi thì thế nào? Đóng nhiều tiền cọc một chút, như vậy thì áp lực về tiền trả lại cũng nhỏ hơn.”
“Đó là mua nhà trả góp theo kỳ? Hay là mua qua tay một người trung gian khác?” Triệu Hùng thấy vợ Lý Thanh Tịnh quyết tâm muốn mua phòng thì truy hỏi đến cùng một câu.
“Anh nói cũng đúng. Vì để sau này con gái đi học, vẫn nên chọn một căn nhà mua qua tay một người trung gian khác tốt một chút đi.”
“Được! Vậy chuyện này giao cho anh, mấy ngày này anh sẽ bớt chút thời gian để đi xem nhà.”
Triệu Hùng biết Lý Thanh Tịnh không có thời gian để đi xem nhà, cho nên chủ động kéo trách nhiệm đi xem nhà về phía mình.
Cách ngày sinh nhật của vợ Lý Thanh Tịnh cũng chỉ còn có mười mấy ngày. Vốn dĩ Triệu Hùng cũng đã có dự định là sẽ nói cho Lý Thanh Tịnh biết về chuyện mua lại căn nhà trước đây bọn họ từng ở vào đúng ngày sinh nhật của cô, bây giờ lại càng có được một lý do đường đường chính chính hơn nữa.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lý Thanh Tịnh lái xe đi đến Công ty trước Triệu Hùng một bước.
Triệu Hùng ôm con gái ra cửa, đang muốn đưa con đi đến trường mẫu giáo, vừa mới mở cửa ra thì lại bắt gặp cô hàng xóm mới chuyển tới, Lê Mai, đang ra ngoài vứt rác.
Bên dưới của Lê Mai mặc một chiếc quần đùi, trên người thì mặc một chiếc áo ba lỗ kiểu của nữ, lúc cô ta cúi đầu để rác xuống thì cũng vừa đúng dịp bị Triệu Hùng liếc thấy một mảng tuyết trắng ở trước ngực.
Thấy Lê Mai đứng lên, Triệu Hùng vội vàng thu hồi ánh mắt. Nếu còn tiếp tục không chút kiêng kỵ gì mà nhìn chằm chằm vào người ta nữa, người ta không coi mình như một tên háo sắc mới là lạ.
Triệu Hùng lên tiếng chào hỏi Lê Mai, cười nói: “Chào buổi sáng, cô Mai!”
“Chào buổi sáng!”
Lê Mai lả lướt mà cười một tiếng, đưa tay vén lại mái tóc, hai bầu đẫy đà ở trước ngực dường như cũng nảy lên mấy cái theo động tác của cô ta.
Triệu Hùng là một người đàn ông bình thường, làm sáo có thể chịu đựng được loại khiêu khích giống như thế này. Người đẹp hàng xóm này rõ ràng chính là một báu vật tuyệt diệu, vóc người nóng bỏng không nói, lại còn hết lần này tới lần khác bày ra dáng vẻ ngực trào sóng lớn.
“Meo!...”
Con mèo nhỏ mà Lê Mai nuôi chui ra.
Dao Châu ngồi xuống, vuốt ve cái đầu của con mèo nhỏ, vô cùng yêu thích mà cất tiếng trong trẻo nói: “Thật là một con mèo đáng yêu!”
Triệu Hùng thấy nếu như còn tiếp tục trì hoãn nữa thì sẽ muộn giờ đi đến trường mẫu giáo, cho nên nói với Dao Châu: “Dao Châu, đợi đến khi nào có thời gian rảnh rỗi thì con lại đến nhà dì Mai xem mèo con sau đi! Bây giờ phải đi đến trường học rồi.”
Lê Mai yêu kiều cười một tiếng, nói: “Nếu như bạn nhỏ muốn đến xem mèo thì bất cứ lúc nào tôi cũng hoan nghênh mọi người tới nhà tôi làm khách.”