Vừa nhắc đến chuyện hai người uống rượu, gương mặt xinh xắn trắng nõn của Lý Thanh Tịnh đã ửng đỏ thẹn thùng thay lời đáp.
Lúc đầu, khi hai người kết hôn, Lý Thanh Tịnh chê Triệu Hùng cả ngày chơi bời, không có việc gì làm nên chưa bao giờ cho anh bước lên giường. Mãi đến một buổi tiệc gia đình, cả hai đã uống không ít rượu, mơ mơ hồ hồ ngủ cùng nhau, lúc ấy mới có Dao Châu.
Sau khi có con, mâu thuẫn giữa hai vợ chồng họ đã dịu đi rất nhiều, nhưng Lý Thanh Tịnh vẫn không mặn mà gì với chuyện chăn gối với Triệu Hùng.
Triệu Hùng có trong tay một cô vợ xinh đẹp như hoa nhưng chỉ có thể ngắm mà lại không thể ăn, cảm giác đau khổ ấy quả thực không cần phải nói cũng hiểu được đau đớn như thế nào.
Sau khi đưa vợ mình Lý Thanh Tịnh về nhà, Triệu Hùng thấy còn lâu mới đến lúc đón con, anh bèn đến một nơi thi công bất động sản có cái tên là Vịnh Vàng Thế Kỷ.
Triệu Hùng đến đây để đi tìm Tuyền ngốc.
Tuyền ngốc có tên thật là Nông Tuyền, là bạn chơi chung với Triệu Hùng từ nhỏ đến lớn. Bởi vì chỉ số thông minh của cậu ấy thấp hơn người bình thường, làm việc không biết suy xét hậu quả giống như kẻ ngốc vậy nên mới bị mọi người gọi là Tuyền ngốc.
Sau khi Triệu Hùng bỏ nhà đi, Nông Tuyền cũng luôn đi theo anh. Nông Tuyền không có tay nghề mà chỉ biết khuân vác nên hay làm mấy việc lặt vặt như làm công ngắn hạn để kiếm tiền.
Lúc Triệu Hùng đến công trường, anh thấy một nhóm người đang chen chúc nhìn ngó thứ gì đó. Anh cũng chen vào xem thì thấy Nông Tuyền đang nằm trên đất ăn phần cơm canh đã bị hất đổ.
"Nông Tuyền!"
Hốc mắt Triệu Hùng ướt nhòe, anh tiến lên đỡ Nông Tuyền còn đang nằm ăn đồ trên đất dậy.
Anh trừng mắt nhìn đám người đang vây quanh xem náo nhiệt, quát: "Mấy người đều là đồng nghiệp của cậu ấy, sao có thể đối xử với cậu ấy như vậy?"
Một người mang nón bảo vệ màu đỏ lạnh lùng đáp lại: "Là do anh em của anh không có mắt, lúc dọn xi măng lại vô ý đụng phải giám đốc Dương."
Triệu Hùng biết kẻ đó, ông ta là quản lý công trường của Nông Tuyền.
Nông Tuyền còn định ăn tiếp chỗ cơm trên đất thì bị Triệu Hùng cản lại.
"Cậu chủ! Bọn họ bảo tôi ăn hết, nếu không họ sẽ không trả tiền công cho tôi."
Mấy người bên cạnh lại cười nhạo cậu ta, còn gọi là "cậu chủ" nữa chứ, có ai mà không biết tên nhóc Triệu Hùng này là đồ ăn bám đâu.
Triệu Hùng hỏi Nông Tuyền: "Là ai bảo cậu ăn?"
"Giám đốc Dương!"
"Đưa tôi đi gặp ông ta!" Triệu Hùng nói.
Nông Tuyền là trẻ mồ côi lớn lên trong cô nhi viện từ nhỏ. Về sau, bố của Triệu Hùng thấy cậu ta có sức mạnh trời ban nên mới đem về nhà để huấn luyện. Nông Tuyền thân với Triệu Hùng nhất nên cậu ta chỉ nghe theo lời mỗi Triệu Hùng.
Nông Tuyền tức giận hét lên với đám công nhân: "Tránh hết ra!"
Tiếng hét của cậu như tiếng nổ giữa trời, đám công nhân sợ hãi hoảng hốt lùi ra xa chín mười mét nhìn theo bộ dạng hai người họ như đang muốn tìm giám đốc Dương tính sổ.
Đến trước một căn phòng, họ nghe thấy tiếng roạt roạt chia bài ở bên trong.
Giám đốc Trịnh Dương hô một tiếng: "Ăn rồi!". Nói rồi, ông ta vui vẻ đẩy bài ra.
Không đợi Trịnh Dương đòi tiền mấy tay bạn cùng bàn, một đôi tay đặt lên đột ngột lật tung cả bàn lên. Cả chiếc bàn lật úp trên nền ngay lập tức.
Khi Trịnh Dương nhìn rõ kẻ vừa lật bàn là Tuyền ngốc, ông ta tức giận quát lên: “Tuyền ngốc, cậu muốn chết à? Bài của tôi đang là nhà cái đấy, chuẩn bị hốt tiền rồi."
Sau đó Triệu Hùng mới bước vào, lạnh lùng nói với Trịnh Dương: "Giám đốc Dương!"
Trịnh Dương đã gặp Triệu Hùng mấy lần rồi, bởi vậy ông ta không có gì làm lạ khi Triệu Hùng lại chạy đến tìm Tuyền ngốc ở công trường này cả, anh cũng được coi là một gương mặt khá thân quen.
"Ồ! Hóa ra là cậu sao? Nhanh đưa người anh em ngu ngốc này của cậu đi đi, nếu không tôi sẽ tìm người ném cậu ta xuống sông làm mồi cho cá đấy."
Triệu Hùng không bận tâm đến lời đe dọa của Trịnh Dương, anh quay sang nói với Nông Tuyền: "Nông Tuyền, ra tay!"
Sau đó, Nông Tuyền đá giám đốc Trịnh Dương ngã lăn ra đất.
Đôi tay của Nông Tuyền có sức mạnh trời ban được gọi là "Nông phu tam Tuyền", vậy nên khi đánh nhau, cậu ấy đều hay sử dụng chân, trường hợp đặc biệt lắm cậu ấy mới dùng tay.
Gọi là "Nông phu tam Tuyền" là vì, thứ nhất cậu ấy mang họ Nông, thứ hai cậu ấy đã ra tay đánh người chỉ cần một đấm là ngã lăn, hai đấm thì bị thương, ba đấm thì mất mạng. Người tập võ bình thường đều không thể chịu được ba đấm của Nông Tuyền.
Triệu Hùng nhìn thấy một hộp cơm thừa còn sót lại trên bệ cửa sổ. Anh cầm nó đi đến trước mặt Trịnh Dương, một chân đạp thẳng xuống gáy ông ta. Sau đó anh cầm hộp cơm thừa còn lại trên tay đổ xuống trước mặt Trịnh Dương nói: "Giám đốc Dương, nếu ông đã ép Nông Tuyền phải nằm xuống đất ăn đồ bị đổ thì ông cũng nên nếm thử xem cảm giác nằm trên đất ăn cơm như thế nào?"
"Cậu điên rồi sao! Có tin tôi gọi người tới đánh các cậu tàn phế không? Còn ngây ra đó làm gì, đánh cho tôi!"
Ba người cùng chơi mạt chược với Trịnh Dương cùng xông đến chỗ Nông Tuyền. Kết quả họ bị Nông Tuyền đá văng liên tiếp ra ngoài.
Những công nhân tới hóng chuyện đều nhìn đến sửng sốt, họ chỉ biết sức mạnh của Tuyền ngốc rất lớn, nhưng không ngờ cậu ấy còn là một cao thủ đánh nhau thâm tàng bất lộ.
Triệu Hùng nở nụ cười lạnh: "Giám đốc Dương, ông muốn hống hách với tôi sao? Ông vẫn còn non lắm! Hôm nay, nếu ông không ăn sạch chỗ cơm này, tôi sẽ bảo Nông Tuyền ném ông xuống sông làm mồi cho cá."
Nông Tuyền là một kẻ ngốc khiếm khuyết về chỉ số thông minh, nhưng người này lại nhất nhất nghe theo Triệu Hùng. Nếu Triệu Hùng bảo Nông Tuyền ném ông ta xuống sông thì chắc chắn đứa ngốc đó có thể làm được.
"Trịnh Dương, lòng kiên nhẫn của tôi có hạn. Trong vòng ba phút, nếu ông không ăn chỗ cơm trên đất, tôi sẽ lập tức đem vứt ông xuống sông ngay."
Mặc dù trong lòng Trịnh Dương không phục, nhưng đàn ông không tính toán thiệt hơn trước mắt. Ông ta chỉ đành phải liếm ăn từng chút một chỗ cơm trên mặt đất.
Sau khi Triệu Hùng thả Trịnh Dương đi, anh nói với ông ta: "Giám đốc Dương, bắt đầu từ hôm nay, Nông Tuyền sẽ không còn làm việc ở đây nữa. Tốt nhất ông nên chuyển đủ tiền công vào thẻ cho cậu ấy, nếu không tôi chẳng ngại đến công trường cho ông ăn thêm đồ ngon trên đất lần nữa đâu." Nói xong, anh dẫn Nông Tuyền nghênh ngang rời khỏi công trường mà chẳng ai dám đứng ra ngăn cản.
Rời khỏi công trường, Triệu Hùng bảo Nông Tuyền lên xe.
Nông Tuyền toét miệng cười, hỏi Triệu Hùng: "Cậu chủ, cậu lấy đâu ra chiếc xe này thế?"
"Mượn!"
"Vậy nếu không làm việc ở công trường nữa thì sau này tôi sẽ sống sao?"
Triệu Hùng đáp: "Nông Tuyền, giờ tôi có tiền rồi, nếu cậu không có tiền thì cứ đến xin tôi."
"Thật ạ?" Nông Tuyền mừng ra mặt, khen ngợi Triệu Hùng: "Quả nhiên là cậu chủ! Tôi đã biết sau này nhất định cậu chủ sẽ có tiền mà!"
Trong lòng Triệu Hùng thấy xót xa, nếu không phải Nông Tuyền cứ khăng khăng đi theo anh thì sao phải chịu nhiều khổ cực như vậy được.
Triệu Hùng đến ngân hàng rút ra bảy mươi triệu đưa cho Nông Tuyền, chuyển cậu ấy đến ở gần chỗ anh. Anh còn dặn dò, không có tiền thì nhất định phải đến xin anh. Anh không dám đưa cho Nông Tuyền nhiều tiền quá, chỉ sợ có kẻ lòng dạ khó đoán sẽ lừa tiền của Nông Tuyền.
Cùng lúc này, cô Lâm Thảo ở nhà trẻ gọi điện đến cho Triệu Hùng.
Giọng nói của Lâm Thảo trong điện thoại có vẻ khá sốt ruột. Cô nói với Triệu Hùng: "Anh Hùng, nguy rồi! Dao Châu bị bố của một bạn nhỏ trong lớp đánh."
"Cái gì?"
Triệu Hùng vừa nghe xong thì lửa giận nhất thời bốc lên ngùn ngụt.
Dao Châu vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu, bản thân anh còn không nỡ xuống tay mà lại có kẻ to gan dám động vào con gái của anh sao, đúng là chán sống rồi mà.
"Bố Dao Châu, anh đừng kích động! Tôi..."
Lâm Thảo còn chưa nói xong đã bị Triệu Hùng dập máy.
Triệu Hùng lái xe chở theo Nông Tuyền phóng nhanh như chớp, không biết đã vượt qua bao nhiêu đèn đỏ mà rất nhanh, họ đã đến được một nhà trẻ thực nghiệm ở thành phố Hải Phòng.
Sau khi đến nhà trẻ, Lâm Thảo đã đợi sẵn trước cửa trường. Nhìn thấy Triệu Hùng chở một công nhân đến, cô ấy vội vàng tiến đến khuyên nhủ Triệu Hùng: "Anh Hùng, chuyện là thế này, anh nghe tôi nói."
Triệu Hùng nén giận nghe Lâm Thảo kể rõ đầu đuôi câu chuyện.
Hóa ra là Dao Châu tranh giành đồ chơi với một bạn nhỏ, không cẩn thận làm đứa bé kia ngã. May sao Lâm Thảo phát hiện kịp thời đã bảo Dao Châu xin lỗi bạn nhỏ kia. Chẳng ngờ, sau khi Dao Châu xin lỗi, đứa bé trai đó vẫn không chịu. Nhân lúc Lâm Thảo không chú ý, nó lại đánh nhau với Dao Châu. Cuối cùng, nó đánh không lại nên khóc lóc đòi gặp bố mẹ của nó.
Mà sau khi bố của bé trai kia đến nhà trẻ, nhìn thấy tay con trai mình bị cào xước thành hai vệt rướm máu, anh ta lại không thèm nghe thêm mà đã tát cho Dao Châu một cái. Anh ta bắt Lâm Thảo phải gọi phụ huynh của Dao Châu đến đây, đưa con trai anh ta đến bệnh viện kiểm tra và tiêm phòng "uốn ván".
Sau khi nghe hết chuyện, Lâm Thảo thấy sắc mặt của Triệu Hùng tối đen, mắt thấy núi lửa đã sắp phun trào rồi, cô vội khuyên nhủ Triệu Hùng: "Bố Dao Châu, trẻ con đánh nhau là chuyện bình thường. Sau khi người lớn hai nhà gặp nhau nhất định phải bàn bạc cẩn thận với nhau, đừng ẩu đả thêm nữa! Người đánh thua thì phải đi viện, nhưng người đánh thắng lại phải ngồi tù đấy."
Trong mắt của Triệu Hùng toát lên ý lạnh, anh đút một tay trong túi quần nói với Lâm Thảo: "Cô Thảo, cảm ơn ý tốt của cô. Hãy dẫn tôi đi gặp phụ huynh của đứa nhóc kia đi!"