Hoàng Thiên đang đợi Vũ Thanh đến, sau khi nhận được điện thoại của Vũ Thanh thì Hoàng Thiên âm thầm nghiến răng.
Không biết Phó Lập Thành kia là loại người như thế nào, lát nữa gặp mặt thì sẽ rõ ràng thôi!
Đã dám chạm vào cha nuôi và em gái thì bố mày há có thể tha cho mày?
Hoàng Thiên âm thầm suy nghĩ những thứ này ở trong lòng, anh sải bước đi ra khỏi nhà.
“Chồng à, anh cẩn thận đấy.” . Ngôn Tình Hay
Lâm Ngọc An đi theo ra ngoài. Cô thực sự vô cùng lo lắng cho Hoàng Thiên.
Bởi vì cô thấy rõ kẻ thù mà Hoàng Thiên phải đối mặt rất độc ác tàn nhẫn, hai kẻ giết người mặc đồ đen che mặt nạ đã đủ để chứng minh tất cả.
Hoàng Thiên quay đầu dịu dàng nhìn Lâm Ngọc An, trong lòng của anh cảm thấy thật ấm áp.
“Không sao.”
Hoàng Thiên khẽ cười với Lâm Ngọc An.
Sau đó đi xuống dưới lầu.
Bốn đội viên đội đặc chiến đã áp giải hai kẻ giết người mặc đồ đen đi thẳng tới dưới lầu, giao cho Vũ Thanh đã đợi sẵn ở dưới đó.
“Bốn người các cậu. Chắc chắn phải đảm bảo sự an toàn cho người nhà của cậu Thiên!”
Vũ Thanh ra lệnh cho bốn người lính đặc chiến.
“Hiểu rõ!”
Bốn người rất có lòng tin trả lời.
Có bốn người họ bảo vệ người nhà thì Hoàng Thiên cũng yên tâm hơn, họ đều là đội viên đội đặc chiến được trang bị súng ống đầy đủ và có kinh nghiệm thực chiến trên chiến trường, kẻ giết người có đáng sợ như thế nào thì làm sao có thể vượt qua hàng rào mạnh mẽ như vậy?
Vũ Thanh lái xe công vụ đến, còn có hai chiếc xe nhỏ đi theo anh ta, bên trong đều là đội viên đội đặc chiến của anh ta.
Lúc này tất cả đội viên đội đặc chiến đều đi ra nghiêm trang cung kính thực hiện nghi lễ quân đội với Hoàng Thiên.
Tổng cộng có tám đội viên đội đặc chiến, tất cả đều mặc quân phục dã chiến, trong tay mỗi người đều cầm một khẩu súng trường tự động, uy phong nghiêm nghị đứng ở sau lưng Vũ Thanh.
Cảnh tượng này bị những người sống ở trong khu chung cư nhìn thấy, hầu như những người chứng kiến cảnh này đều lấy điện thoại ra. Quay video rồi đăng lên trạng thái.
Đương nhiên dựa vào thân phận của Vũ Thanh cũng không sợ rêu rao quá mức, bởi vì thân phận của anh ta quá đặc thù, dốc sức phục vụ cho bộ phận an ninh của Việt Nam và có đặc quyền tuyệt đối.
“Cậu chủ, hai thằng nhãi này là có chuyện gì xảy ra vậy?”
Vũ Thanh nhìn hai kẻ giết người mặc áo đen hỏi Hoàng Thiên.
“Đó là kẻ giết người do nước Thái phái tới.
Hoàng Thiên nói.
Vũ Thanh nghe thấy lời nói của Hoàng Thiên thì lập tức trợn tròn mắt.
“Ai cho bọn mày gan chó đó hả? Dám chạy tới đây kiếm chuyện!”
Vũ Thanh gầm lên, dùng báng súng của súng trường hung hăng đánh vào cằm của hai kẻ giết người mặc đồ đen này!
“Ách al”
Hai kẻ giết người mặc đồ đen gần như hét lên cùng lúc, cái cằm suýt nữa thì bị đập nát, cả người đều ngã xuống đất.
“Áp giải lên xe!”
Vũ Thanh ra lệnh cho cấp dưới.
Hai kẻ giết người mặc đồ đen bị áp giải lên xe công vụ, lúc này Hoàng Thiên lấy điện thoại ra gọi cho Phó Lập Thành của nước Thái.
“Chào cậu Thiên, cậu gọi điện thoại cho tôi nhanh vậy sao?”
Đầu dây bên kia điện thoại truyền đến giọng nói rất đắc trí của Phó Lập Thành.
“Tiêu Hổ và Tiêu Tử Phong đều ở chỗ tôi.
Hẹn nơi gặp mặt đi!”
Hoàng Thiên lạnh lùng nói.
“Ha ha hai! Tôi biết thằng nhóc cậu là người thông minh mài Được thôi, vậy cậu hãy ra khỏi thành phố trước rồi đến vùng ngoại ô phía bắc chờ chỉ dẫn tiếp theo của tôi.
Phó Lập Thành rất là hung hăng càn quấy ra lệnh cho Hoàng Thiên, nghiềm nhiên tự cho rằng mình là người trên cơ.
Hoàng Thiên không nói gì rồi cúp điện thoại.
Phó Lập Thành đã thích hung hăng càn quấy vậy thì để cho ông ta hung hăng càn quấy một lúc đi!
Huống chỉ trong lòng Hoàng Thiên rất rõ ràng, đối với Phó Lập Thành mà nói, Tiêu Hổ và Tiêu Tử Phong cũng không có quan trọng như vậy, mà đối với Hoàng Thiên mà nói, Hoàng Linh và Hoàng Phúc Trường lại là người thân nhất của anh!
Cho nên Hoàng Thiên sẽ càng quan tâm và kiêng dè hơn.
“Chúng ta xuất phát đi tới vùng ngoại ô phía bắc.”
Hoàng Thiên vung tay lên. Dân đầu đám người cùng nhau lên xe, anh lái xe ở phía trước nhanh chóng ra khỏi khu chung cư.
Tất cả xe của Vũ Thanh đuổi theo phía sau. Đi theo Hoàng Thiên ra khỏi khu chung cư chạy ở trên đường phố.
Chẳng bao lâu, Hoàng Thiên đã đưa đám người rời khỏi thành phố đến vùng ngoại ô phía bắc.
Anh lại nói chuyện điện thoại với Phó Lập Thành, Phó Lập Thành hẹn Hoàng Thiên gặp nhau ở nông trại Á Quân gần đó.
Nông trại Á Quân này đã bị bỏ hoang vài chục năm. Bình thường cũng không có người nào đến đây.
Cách thành phố Bắc Ninh khoảng chừng năm mươi cây số, Hoàng Thiên cũng không ngờ Phó Lập Thành lại hẹn anh ở nơi xa như vậy.
Nhưng mà ngẫm lại cũng thấy bình thường, Phó Lập Thành đã từng là lính đánh thuê ở Châu Âu, khẳng định đã dưỡng thành tính tình cẩn thận, ông ta hẹn gặp mặt ở nơi vắng vẻ, ngộ nhỡ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn thì cũng có thể dễ dàng trốn thoát.
Nửa tiếng sau. Hoàng Thiên lái xe đến nông trại Á Quân ở gần đó, lúc này sắc trời đã dần tối.
Sau khi xuống xe Vũ Thanh bước nhanh đến trước xe Hoàng Thiên.
Lúc này Hoàng Thiên cũng xuống xe, Vũ Thanh nói với Hoàng Thiên: “Cậu chủ, lát nữa tôi đưa hai người Tiêu Hổ đi vào đó là được rồi, cậu đừng mạo hiểm đi vào.”
Hoàng Thiên lắc đầu, anh chắc chắn phải gặp mặt thằng cặn bã nước Thái này!
Nếu không anh không thể xả cơn tức ở trong lòng.
Đúng lúc này, Phó Lập Thành gọi điện thoại tới.
Hoàng Thiên nghe điện thoại, chỉ nghe thấy trong điện thoại truyền đến giọng nói u ám của Phó Lập Thành: “Cậu Thiên, cậu có nhìn thấy mấy căn nhà trệt ở phía bên phải không? Tôi đợi cậu ở căn nhà lớn nhất!”
Vừa dứt lời, Phó Lập Thành bèn cúp máy.
Hoàng Thiên hiểu rõ Phó Lập Thành đã nhìn thấy anh đến. Thằng cặn bã này chắc chắn đã bày thế trận chờ anh tới.
Anh nhìn về phía bên phải hơn mấy chục mét, quả nhiên có mấy căn nhà trệt. Ngoài cùng bên trái có một căn nhà trệt lớn nhất, rất là dễ nhìn thấy.
Hoàng Thiên cũng không xác định được Phó Lập Thành có ở bên trong căn nhà lớn nhất kia hay không. Bây giờ cũng chỉ có thể đi một bước nhìn một bước.
“Đưa bọn họ đi theo tôi.”
Hoàng Thiên chỉ đám người Tiêu Hổ ra lệnh với Vũ Thanh.
Vũ Thanh khẽ gật đầu, đem theo tám đội viên đội đặc chiến và đám người Tiêu Hổ đi theo sau lưng Hoàng Thiên, họ đi về căn nhà trệt lớn nhất kia.
Dọc đường đi Tiêu Hổ đều không nói chuyện, chẳng qua ông già này cũng biết ông bạn già Phó Lập Thành của ông ta đã đem người đuổi tới đây, muốn nghĩ cách cứu ông ta.
Thời gian gần đây, Phó Lập Thành đã dẫn dắt cấp dưới của mình hoạt động hung hăng ngang ngược khắp Việt Nam.
Trước khi Tiêu Hổ đến thành phố Bắc Ninh vẫn còn uống rượu ôn chuyện với Phó Lập Thành đấy.
Quan trọng nhất là sau khi các thành viên của đội đánh thuê giải nghệ, trên cổ tay của mỗi người đều có đeo một cái vòng tay đặc biệt, trên vòng tay này có một cái nút, giây phút nguy hiểm khó khăn chỉ cần lặng lẽ ấn nút, tất cả thành viên của đội đánh thuê đều sẽ nhận được tín hiệu và thông tin vị trí của người kêu cứu.
Lúc Tiêu Hổ bị đội viên đội đặc chiến áp giải thì lặng lẽ ấn nút cầu cứu này, cho nên Phó Lập Thành ở gần Tiêu Hổ nhất, lúc này mới ngay lập tức chạy tới thành phố Bắc Ninh nghĩ cách cứu Tiêu Hổ.
Vốn dĩ Phó Lập Thành muốn nghĩ cách cứu Tiêu Hổ, thế nhưng khi ông ta phát hiện tất cả đội viên đội đặc chiến áp giải Tiêu Hổ đều cầm súng trường, ông ta bèn đánh trống lui quân.
Để đảm bảo an toàn, sau khi Phó Lập Thành điều tra tình hình của Hoàng Thiên, ông ta đã bắt cóc Hoàng Linh và Hoàng Phúc Trường, dùng họ để ép buộc Hoàng Thiên thả Tiêu Hổ ra.
Đương nhiên, Tiêu Hổ cũng không biết rõ tình hình, ông ta chỉ biết là Phó Lập Thành chắc chắn sẽ tới cứu ông ta.
“Hoàng Thiên, tôi khuyên cậu vẫn là nên ngoan ngoãn phối hợp với Phó Lập Thành, nếu không, hừ hừ…”
Lúc này Tiêu Hổ đi theo sau lưng Hoàng Thiên khịt mũi uy hiếp Hoàng Thiên.