Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)

Chương 1026: Chương 1026: Anh đừng trách tôi.”




Ông lão kia thì không ăn thịt, ông nhờ người phụ nữ giúp ông làm một đĩa rau trộn, trộn với cơm mà ăn một bát.

Hoàng Thiên ăn cũng khá lịch sự, chỉ là năm người Anh Phó thực sự là ăn rất phóng khoáng, chắc cũng do nồi thịt này thực sự quá thơm nên Anh Phó bọn họ ăn rất ngon.

Chưa đến ba phút, năm người này đã ăn hết một bát cơm rồi.

Đói như thế này, một bát cơm làm sao đủ cơ chứ? Anh Phó cười cười đối với người phụ nữ mà hỏi: “Chị có còn cơm nữa không?”

“Còn còn còn, tôi đã nấu nguyên một nồi cơm đấy”

Người phụ nữ cười, tiếp lấy mấy chiếc bát rỗng, đi về hướng bếp để xới cơm.

Nghe xong lời đấy, lòng Hoàng Thiên liền chấn động!

Anh giờ mới để ý tới, người phụ nữ này sớm đã nấu sẵn hai nồi cơm lớn...

Từ lúc anh bước vào, người phụ nữ này chỉ nấu một nồi hầm lớn, không hề thấy cô ta nấu cơm.

Hai nồi cơm lớn này, có lẽ đã sớm được nấu rồi.

Này lại càng trở nên kỳ lại rồi, nhà người phụ nữ này chỉ có hai miệng ăn, làm gì mà dùng tới cả hai nồi cơm lớn? Số cơm này, đủ cho mười mấy người ăn rồi!

Lại còn có một nồi thịt hầm to, cũng giống như sớm đã nấu sẵn rồi.

Hoàng Thiên thực sự càng nghĩ càng trở nên nghi ngờ, thậm chí suy nghĩ trở nên cực đoan.

Xem ra người phụ nữ này sớm đã có chuẩn bị rồi.

Hoàng Thiên nghĩ tới một điểm, anh đối với Anh Phó bọn họ nhỏ tiếng nói: “Đừng ăn nữa, có vấn đề”.

Ngay tức khắc Anh Phó bọn họ toàn bộ trở nên đầy cảnh giác.

Bọn họ mặc dù tính cách khá thô bạo, tuy nhiên lời của Hoàng Thiên, bọn họ vẫn là rất nghe lời, cũng vô cùng tin tưởng.

Hoàng Thiên đã nói là có vấn đề thì chắc chắn sẽ có vấn đề.

“Anh Thiên, cậu phát hiện ra được vấn đề gì vậy?”

Anh Phó hạ thấp giọng nói, hỏi Hoàng Thiên.

“Anh không thấy là người phụ nữ này sớm đã chuẩn bị sẵn cơm với đồ ăn để chiêu đã chúng ta hay sao?”

Hoàng Thiên nói nhỏ với Anh Phó.

“Vãi”

Anh Phó trợn tròn hai mắt, qua lời Hoàng Thiên nhắc nhở, anh ta cũng lập tức nhận ra có điều gì đó không đúng rồi.

Đám người không còn nói chuyện nữa bởi bây giờ đang ở rất gần với người phụ nữ đó.

Trong nháy mắt, người phụ nữ lần lượt đưa từng bát cơm đã xới lên,

“Mọi người nhanh ăn đi, ha ha, giờ không có chỗ nào để mua rượu, làm mọi người ủy khuất rồi.”

Người phụ nữ cười ha ha đối với Hoàng Thiên bọn họ nói.

Không ai tiếp tục ăn thêm miếng nào nữa, toàn bộ ánh mắt đều đang dồn về phía người phụ nữ kia.

Ngay cả ông lão nữa, ông cũng nhìn chằm chằm vào người phụ nữ này, ông cũng cảm thấy vấn đề có chút nghiêm trọng.

“Mọi người, mọi người làm gì mà cứ nhìn chằm chằm vào tối thế.”

Người phụ nữ trở nên căng thẳng, giọng nói cũng dần trở nên nhỏ lại. Cuối cùng cô ta cúi đầu, không dám nhìn vào mắt của Hoàng Thiên bọn họ nữa.

Đến lúc này, Hoàng Thiên liền hiểu rõ, người phụ nữ này chắc chắn trong lòng có “Quỷ”.

“Chị à, chị có phải có điều gì khó nói không? Nếu như có điều gì khó khăn hay rắc rối, chị cứ nói với em, em sẽ giúp chị”

Hoàng Thiên sắc mặt lạnh băng, nhìn thẳng vào người phụ nữ kia mà nói.

Người phụ nữ khẽ ngẩng đầu lên, chỉ thấy ánh mắt của cô ta ngấn lệ. Một mặt đầu sợ hãi và kinh hoàng.

“Anh, tôi, tôi.”

“Có chuyện gì thì cứ nói đi, có phải là liên quan tới con trai chị không? Con trai chị thực sự chỉ là ra ngoài đi chơi sao?

Hoàng Thiên truy hỏi.

“Không phải, tôi, tôi xin lỗi anh, anh đừng trách tôi.”

Người phụ nữ ngày càng kích động, cuối cùng vừa lùi ra sau vừa bật khóc nức nở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.