Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)

Chương 104: Chương 104: Anh Hoàng Thiên, anh là thần tượng của em




Không chỉ có Lâm Ngọc An nghĩ như vậy, mà tất cả mọi người có mặt ở đây ngoại trừ Phương Doanh và quản gia Trần đều nghĩ giống cô.

Súng được bắn ra giữa ban ngày ban mặt, không phải là quá coi thường pháp luật rồi sao?

Việt Nam là nơi có pháp luật, Hoàng Thiên không thề chống đối lại được, so với hội Sói Điên tội danh của anh còn nặng hơn.

Bởi vì Phương Doanh có súng trong tay, những cảnh sát này không dám bất cần, liên tục cảnh cáo Phương Doanh lập tức bỏ vũ khí xuống.

Hoàng Thiên cùng quản gia Trần không hề lo lắng một chút nào cả, vì họ hiểu được rằng Phương Doanh đang làm việc cho quốc gia và có một thân phận cực kỳ đặc biệt.

Đừng nói rằng anh ta chỉ mang theo một khẩu súng lục, ngay cả khi anh ta kéo tất cả đội ngũ của mình đến thành phố Bắc Ninh và diệt bọn Sói Điên thì cũng không ai dám nói một lời.

Trương Lan Phượng không biết nội tình bên trong, nhìn thấy Hoàng Thiên sắp gặp phải xui xẻo, lúc đầu bà ta rất sốc, nhưng sau đó liền cao hứng.

Hiện tại tốt rồi, nếu Hoàng Thiên vào đồn cảnh sát, bà ta sẽ khuyên nhủ Lâm Ngọc An, con gái nhất định sẽ ra toà ly hôn.

Tạ Long và Hồ Uyển Loan lúc này cũng vô cùng tự hào, mặc dù đưa bao nhiêu người vào gây rối nhưng họ không làm ai bị thương, cùng lắm sau khi dạo chơi trong tù một vòng, cha cậu ta là Tạ Viễn Hưng sẽ có thể đưa họ ra ngoài.

Ngược lại là Hoàng Thiên gặp phải tai hoạ lớn, dám tuỳ tiện dùng súng trên đất nước này sao? Tội tàng trữ vũ khí trái phép cũng nặng lắm đấy.

“Lập tức bỏ vũ khí xuống.”

Bốn nhân viên cảnh sát lao đến chỗ Phương Doanh và hét lớn.

Phương Doanh không nói lời nào, từ trong ngực móc ra một tờ giấy chứng nhận màu đen.

Một người dẫn đầu đội cảnh sát lập tức tỏ ra sợ hãi sau khi nhìn thấy giấy chứng nhận.

“Cúi chào!”

Viên cảnh sát cung kính cúi chào với Phương Doanh, vẻ mặt trông rất nghiêm túc.

Ba cảnh sát khác đều hiểu chuyện gì đang xảy ra sau khi xem giấy chứng nhận của Phương Doanh. Mọi chuyện đã được sáng tỏ, người này thuộc bộ phận quản lý cấp cao ở Việt Nam, danh tính thật sự quá xuất sắc.

Nghiêm!

Ba cảnh sát còn lại cũng cùng nhau chào, không dám tiết lộ thân phận của Phương Doanh, sau khi chào xong liền bắt đầu khống chế nhóm người Sói Điên.

Đây rốt cuộc là tình huống gì?

Những người có mặt ở đó đều chết lặng, tại sao nhân viên cảnh sát lại có thể cúi chào người đàn ông gầy gò này chứ?

Không những không bắt được anh ta mà còn như thể cấp dưới gặp cấp trên vậy.

Chẳng lẽ là nhân vật lớn?

Tuyệt, vậy danh tính của anh ta là gì đây?

Trong đầu cả đám người đều không đoán ra được nguyên nhân, tất cả đều khiếp sợ nhìn Hoàng Thiên và Phương Doanh.

Tạ Long và Hồ Uyển Loan cũng sững sờ, bọn họ còn đang chờ Hoàng Thiên bị lôi đầu vào đồn cảnh sát, hiện tại xem ra Hoàng Thiên này không có xảy ra chuyện gì cả.

“Chồng à, cái này… tên họ Hoàng này là người thế nào vậy?”

Hồ Uyển Loan tò mò nhìn Hoàng Thiên, nhếch miệng giật mình hỏi Tạ Long.

Làm sao Tạ Long biết được chuyện gì đã xảy ra với Hoàng Thiên? Cậu ta đã từng điều tra ra rằng Hoàng Thiên là thằng ở rể rác rưởi vô dụng, không làm nên trò trống gì.

“Làm sao anh biết được? Mặc kệ anh †a, gọi điện cho cha trước.”

Tạ Long luống cuống, lấy điện thoại di động ra gọi cho cha mình, nói với Tạ Viễn Hưng rằng mình đang ở trong tình trạng không ổn.

Rất nhanh sau đó, rất đông cảnh sát hỗ trợ đã đến, do có quá nhiều người tình nghi cho nên có đến vài chiếc xe áp giải nghi phạm đến đưa người di.

Sau khi áp giải Tạ Long và Hồ Uyển Loan lên xe, những nhân viên cảnh sát này nhanh chóng rút lui mà không hề làm những người phía Hoàng Thiên khó xử..

“Tuyệt vời!”

“Wow, anh đã giết người của Sói Điên mà không có gì xảy ra, tuyệt thật.”

“Anh Hoàng Thiên, em có thể thêm Zalo của anh không?” Một cô gái xinh xắn đến gần Hoàng Thiên rồi nhìn anh bằng ánh mắt ngưỡng mộ và cầu xin.

“Đúng vậy, anh Hoàng Thiên, em cũng từng bị hội Sói Điên bắt nạt. Anh cho em xin số điện thoại được không?”

Một cô gái xinh đẹp khác đến và nói.

Cảnh tượng hỗn loạn lại một lần nữa không thể khống chế, và Hoàng Thiên đã trở thành nhân vật tâm điểm của con đường này, xung quanh là một nhóm các cô gái lớn, nhỏ bao vây.

Lâm Ngọc An gấp đến nổi chen vào trong đám đông ngột ngạt, cứng rắn kéo Hoàng Thiên ra ngoài.

“Em nói cho anh biết, không thể cho ai số điện thoại đâu đấy.”

Lâm Ngọc An mím chặt cái miệng nhỏ nhắn, một cô gái đã từng rất kiên cường tự lập, bây giờ còn đâu hình tượng cứng cỏi nữa chứ?

Người đàn ông của mình bị phụ nữ vây quanh, ai mà không nổi máu ghen cơ chứ?

Người sốc nhất lúc này là Trương Lan Phượng, bà ta thật sự nằm mơ cũng không nghĩ tới kết quả sẽ như thế này.

Bà ta đứng một chỗ ngần ngơ như người mất hồn.

Người đàn ông gầy gò bên cạnh anh là ai? Như thế nào nổ súng đả thương người khác vẫn bình an vô sự?

Trương Lan Phượng khó hiểu nhìn chằm chằm Hoàng Thiên cách đó không xa.

“Chị ơi, con rể của chị thật là tuyệt vời, em thật ghen tị với chị.”

Một người phụ nữ bước tới nói với Trương Lan Phượng, khuôn mặt đầy vẻ ghen tị và nịnh hót.

“Đúng vậy, tôi không có mệnh tốt như vậy. Nếu có một người con rể tuyệt vời như thế kia thì đúng là phước đức ba đời đấy.”

Một người phụ nữ khác bước đến và nói.

“Con rể bà đã trút giận cho dân chúng rồi. Ít nhất bọn Sói Điên hiện giờ sẽ không thể quay lại. Nhưng các người cũng phải cần thận một chút, Tạ Viễn Hưng kia không phải loại người đơn giản gì đâu.”

Một ông già khác đến ân cần nhắc nhở Trương Lan Phượng.

Trương Lan Phượng vốn đang rất hưởng thụ những lời ca tụng kia. Không ngờ đứa con rể vô tích sự ấy lại có ngày làm bà ta nở mày nở mặt.

Sau khi nghe được lời của ông lão nói, Trương Lan Phượng lại trở nên lo lắng.

Đúng vậy, hội Sói Điên thật sự không dễ đối phó như thế. Không ngờ, trai trẻ mà bà ta muốn dây dưa lại chính là cậu chủ của hội Sói Điên.

Hoàng Thiên không những đánh người còn tống cô chủ cậu chủ của băng đảng Sói Điên vào tù. Sao Tạ Viễn Hưng có thể chịu thua được?

Trương Lan Phượng thực sự càng nghĩ càng sợ hãi, không chào hỏi ai mà lén lút trở về nhà.

Hoàng Thiên để cho Phương Doanh và quản gia Trần về trước, sau đó anh lái xe đưa Lâm Ngọc An về nhà.

Sau khi trở về nhà, Trương Lan Phượng ngồi thất thần trên sô pha, Lâm Huỳnh Mai nhìn thấy vậy khó chịu giúp bà bôi thuốc lên mặt.

Nhìn thấy Hoàng Thiên và Lâm Ngọc An bước vào nhà, Lâm Huỳnh Mai chạy tới.

“Trời ạ, chị, chị cũng bị đánh à?”

Lâm Huỳnh Mai bị sốc ngây người, mẹ và chị gái của cô ấy sao lại bị đánh ra nông nỗi này chứ?

“Chị không sao.”

Lâm Ngọc An cố gắng nặn ra nụ cười và chạm vào đầu em gái, cô vẫn rất lạc quan.

“Anh rể, anh làm gì vậy? Ngay cả chị gái của tôi cũng không bảo vệ được. Tại sao lại để chị ấy bị đánh?”

Lâm Huỳnh Mai oán trách Hoàng Thiên. Đối với người anh rể này, cô ta cực kỳ bất mãn.

Hoàng Thiên trợn tròn mắt không muốn giải thích điều gì cả.

Nhìn Trương Lan Phượng ngồi trên sô pha, trong lòng Hoàng Thiên lập tức tức giận.

“Việc này cô nên hỏi mẹ đi, tất cả đều là việc tốt mà mẹ đã làm đấy.”

Hoàng Thiên ôn hoà nói.

“Cái gì?”

Lâm Huỳnh Mai không biết chuyện gì đang xảy ra nên thoáng nghỉ ngờ nhìn Trương Lan Phượng.

Trương Lan Phượng đang cảm thấy rất khó chịu, nghe Hoàng Thiên nói điều này, bà ta càng tức giận hơn.

“Cậu nói lời này là có ý gì? Ý nói tôi lừa Ngọc An sao?”

Trương Lan Phượng đứng lên trước mặt Hoàng Thiên, chỉ vào Hoàng Thiên và hét lớn.

“Chẳng lẽ không phải?”

Hoàng Thiên lạnh lùng hỏi.

Trương Lan Phượng cũng biết mình bị đuối lý, nếu không chọc tức Tạ Long thì đã không xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Nhưng bà ta xem thường Hoàng Thiên từ tận đáy lòng, cho dù hôm nay Hoàng Thiên có uy phong thế nào thì cách nhìn của bà ta đối với Hoàng Thiên cũng không thay đổi.

Hơn nữa, bảo bà ta thừa nhận sai lầm của mình trước mặt Hoàng Thiên, bà ta hoàn toàn không làm được.

“Cậu đừng có mà nói nhảm nhí. Tôi nói cho cậu biết, Hoàng Thiên, cậu làm cho cả nhà chúng tôi thê thảm rồi cậu biết không?”

Trương Lan Phượng tức giận nói.

Hoàng Thiên thật sự không nói nên lời, rốt cuộc là ai đã khiến cho cái nhà này thê thảm?

“Tôi thế nào?”

“Cậu nói cậu thế nào sao? Cậu đánh Tạ Long và Hồ Uyển Loan tới mức thê thảm như vậy, còn đưa bọn họ vào tù. Tên cầm đầu của Sói Điên, Tạ Viễn Hưng, có thể buông tha cho tôi cùng Ngọc An hay sao?

Trương Lan Phượng lên tiếng chất vấn Hoàng Thiên.

“Ngọc An, tôi nhất định sẽ bảo vệ tốt cho cô ấy.. Về phần bà, cho dù bị đánh chết, tôi cũng sẽ không quan tâm.”

Hoàng Thiên khẽ nói.

“Cậu! Các người nhìn xem, tên hỗn đản này đang nói cái gì này.”

Trương Lan Phượng tức muốn phát điên, xắn tay áo lên định đối đầu với Hoàng Thiên.

Lâm Ngọc An và Lâm Huỳnh Mai vội vàng lôi kéo hai người bọn họ ra.

Nếu không phải Trương Lan Phượng đã bị đánh như con chó chết, Hoàng Thiên thật sự muốn dạy cho bà ta một bài học.

Chẳng muốn chấp nhặt với bà ta nữa, vì vậy Hoàng Thiên trở về phòng của mình.

Vào lúc này, ở ngoại ô phía tây thành phố Bắc Ninh, tại nhà của Tạ Viễn Hưng ông chủ băng đảng Sói Điên.

Tạ Viễn Hưng chuẩn bị ra ngoài, đến đồn cảnh sát tìm con trai và con dâu.

Nhưng đúng lúc này, người bạn lâu năm của ông ta là Tôn Thanh Sơn đã đến cửa.

Tôn Thanh Sơn là một người kinh doanh một chuỗi nhà hàng, ông ta có rất nhiều nhà hàng ở thành phố Bắc Ninh.

“Viễn Hưng, anh đi đâu vậy?”

“Thanh Sơn à, con tôi đang ở trong đồn cảnh sát, tôi phải đi tìm nó. Mà này, thằng nhãi đánh nhau với con trai tôi có lai lịch gì anh biết không?” Tạ Viễn Hưng hỏi Tôn Thanh Sơn với vẻ mặt ủ rũ.

Tôn Thanh Sơn vốn đến nói chuyện với Tạ Viễn Hưng về việc này, ông ta nói với vẻ lo lắng: “Tôi nghe nói thằng nhãi ranh đó tên là Hoàng Thiên, còn mang theo một người đàn ông dáng gầy khoảng ba mươi tuổi, có vẻ như là lai lịch không hề tầm thường. Viễn Hưng, tốt nhất anh nên cần thận một chút, tên họ Hoàng này có vẻ rất ghê gớm.”

“Mẹ kiếp! Thanh Sơn, tôi nhất định sẽ giết chết nó. Giúp tôi liên hệ với tên họ Hoàng này và nói tối nay tôi sẽ mời nó ăn cơm.”

Tạ Viễn Hưng dùng lòng bàn tay vỗ mạnh vào mặt bàn trước mặt, tức giận gầm lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.