Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)

Chương 33: Chương 33: Bị sai rồi Trong đám đông bùng lên từng tràng cười lớn




Hoàng Thiên sửng sốt một hồi, anh liếc mắt nhìn Lâm Ngọc An bên cạnh, anh vẫn nhịn xuống.

“Anh đứng đực ra ở đây làm gì, mau cút đi”

Trương Lan Phượng tức giận nhìn Hoàng Thiên, ước gì Hoàng Thiên lập tức biến mất khỏi mắt bà ta.

“Mẹ, đừng làm chuyện này với Hoàng Thiên, anh ấy cũng có lòng tốt đến giúp đỡ.”

Lâm Ngọc An khuyên Trương Lan Phượng.

“Làm sao cậu ta có thể giúp được?”

Trương Lan Phượng tức giận nói: “Chẳng phải đến cuối vẫn cần cậu chủ Trịnh ra tay giúp đỡ sao?

Lâm Ngọc An lắc đầu bất lực, cô cảm thấy Hoàng Thiên bị sỉ nhục thậm tệ là do cô gọi anh tới.

Trương Lan Phượng cũng không để ý tới Hoàng Thiên, bà ta liếc mắt nhìn Trịnh Hiếu Phong, trong lòng vẫn là rất hài lòng với Trịnh Hiếu Phong.

Bởi vì Trương Lan Phượng đã nhìn thấy từ khi Trịnh Hiếu Phong đến, người phụ nữ kia không còn kiêu ngạo như vậy nữa.

Cậu chủ Trịnh đúng là có thể trấn áp được tất cả.

“Cậu chủ Trịnh, một lát nữa chồng của người phụ nữ này sẽ đến, cậu có thể chống đỡ được không?”

Trương Lan Phượng kéo Trịnh Hiếu Phong sang một bên, khế hỏi.

Trịnh Hiếu Phong mỉm cười vui vẻ nhìn Trương Lan Phượng nói: “Dì đừng lo lắng. Ở thành phố Bắc Ninh, không ai dám không nể mặt Trịnh Hiếu Phong này.”

Khi Trương Lan Phượng nghe Trịnh Hiếu Phong nói điều này, đột nhiên duỗi thẳng eo.

“Quá tốt rồi, có lời này của cậu thì dì yên tâm rồi.”

Trương Lan Phượng mỉm cười nhìn Trịnh Hiếu Phong, nhìn thế nào cũng ưng.

“Dì cứ yên tâm, bà ta chỉ cần một số tiền, không sao cả, cháu có tiền.”

Trịnh Hiếu Phong tỏ vẻ là một người rất giàu có.

Trương Lan Phượng càng yên tâm hơn, lúc này nhìn khuôn mặt sưng vù của Trịnh Hiếu Phong, bối rối hỏi: “Cậu chủ Trịnh, sao mặt cậu lại sưng như vậy?”

Nói đến chỗ đau của Trịnh Hiếu Phong, anh ta trừng mắt nhìn Hoàng Thiên với lòng căm hận.

Sao mặt tôi lại sưng thế này? Là bì tôi bị hàng chục cái tát trời giáng vào mặt!

Nhưng Trịnh Hiếu Phong đương nhiên không thể nói với Trương Lan Phượng về điều này, bởi vì điều đó sẽ quá xấu hổ.

“Dì, dạo này cháu ăn uống tốt quá nên tăng cân một chút đó mà.”

Trương Lan Phượng cũng không ngu ngốc, bà nhìn Trịnh Hiếu Phong cười cười: “Cháu đừng đùa với dì, cháu bị đánh sao?”

Trịnh Hiếu Phong mặt nóng lên, biết mình không thể che giấu, ngại ngùng cười, nói với Trương Lan Phượng: “Dì, thực sự cháu bị đánh như thế này vì cứu Ngọc An.”

“Cứu Ngọc An?”

Trương Lan Phượng nghe thế thì choáng váng.

Lâm Ngọc An sợ Trương Lan Phượng lo lắng nên đã bàn bạc với em gái không nói với Trương Lan Phượng những gì đã xảy ra trong ngày hôm đó.

“Dạ dì, Ngọc An và Huỳnh Mai hôm nay gặp phải kẻ xấu. Con bị đánh thế này để cứu bọn họ.”

Trịnh Hiếu Phong thở dài và nói.

Sau khi nghe được lời này trong lòng sợ hãi, Trương Lan Phượng liền vội vàng hỏi Lâm Ngọc An: “Ngọc An, có thật không? Tại sao con không nói với mẹ?”

Lâm Ngọc An cắn môi, nhớ đến chuyện đã xảy ra là cô không chịu đựng nổi.

Cô cũng rất kinh ngạc, rõ ràng là Hoàng Thiên đã cứu cô, Trịnh Hiếu Phong cứu cô khi nào?

“Mẹ, đó là một người tên Trịnh Tiến. Ông ta đã bắt cóc con và Huỳnh Mai.” Lâm Ngọc An nói ngắn gọn về vấn đề với Trương Lan Phượng.

Trương Lan Phượng càng nghe càng bối rối, Lâm Ngọc An không biết Trịnh Tiến là ai, nhưng cô biết Trịnh Tiến và Trịnh Hải là anh em ruột và là chú của Trịnh Hiếu Phong!

“Cậu chủ Trịnh, Trịnh Tiến không phải là chú của cậu sao? Tại sao ông ta lại bắt cóc Huỳnh Mai?”

Trương Lan Phượng mặt sa sầm và hỏi Trịnh Hiếu Phong.

Trịnh Hiếu Phong đã sớm tìm ra cách ứng phó, tỏ ra rất tức giận: “Dì, Ngọc An, cháu không có một người chú như vậy! Hừm, khi cháu biết rằng Trịnh Tiến bắt cóc Ngọc An và Huỳnh Mai, cháu đã rất tức giận! Cháu đã đến gặp chú ấy để tìm hiểu mọi chuyện, nhưng không ngờ đến cháu mà chú ấy cũng đánh”

Lâm Ngọc An nghe vậy thì vô cùng ngạc nhiên, lúc đó Hoàng Thiên nhờ Tiêu Tấn chở cô và Huỳnh Mai về nhà nên không thấy Trịnh Hiếu Phong có mặt.

Không ngờ Trịnh Hiếu Phong phân biệt đúng sai rõ ràng như vậy, anh ta lại trở mặt với ông chú của mình vì cô và Huỳnh Mai.

Trương Lan Phượng nhìn Trịnh Hiếu Phong, trong lòng xúc động: “Này, Trịnh Hiếu Phong, cháu thật tốt, dì sẽ nhớ cháu lần này giúp đỡ.”

Hoàng Thiên đang xem tất cả những thứ này, anh thực sự ngưỡng mộ da mặt dày của Trịnh Hiếu Phong, tên này còn có chút liêm sỉ nào không vậy?

“Trịnh Hiếu Phong, anh có chắc là anh và chú của mình không cùng một giuộc không?”

Hoàng Thiên cười lạnh chất vấn Trịnh Hiếu Phong.

Trịnh Hiếu Phong bùng nổ ngay khi nghe thấy điều này: “Hoàng Thiên, anh còn muốn ngậm máu phun người sao? Anh làm gì với Ngọc An thì dì Trương là người rõ nhất!”

“Không sai, tôi tin tưởng cậu chủ Trịnh!”

Trương Lan Phượng gật đầu, sau đó trừng mắt nhìn Hoàng Thiên: “Thế mà cũng học được cách hãm hại người khác rồi đấy.

Tôi thấy cậu càng ngày càng không biết xấu hổi”

“Mẹ, con đã cứu Ngọc An và Huỳnh Mai.

Trịnh Hiếu Phong và Trịnh Tiến là cùng một giuộc. Con cảm thấy Ngọc An rất không an toàn”

Hoàng Thiên nói.

Trương Lan Phượng mở to mắt khi nghe thấy: “Tôi thấy ở bên cậu mới không an toàn!

Cậu có thể cứu Ngọc An trong thời điểm này không? Nếu xảy ra chuyện, cậu chạy nhanh hơn bất cứ ai khác.”

Lúc này Lâm Ngọc An nói với Trương Lan Phượng: “Mẹ ơi, chính Hoàng Thiên đã cứu con và Huỳnh Mai.”

“Được, được rồi, cho dù Hoàng Thiên cứu con, cậu chủ Trịnh cũng có công.”

Trương Lan Phượng nóng nảy nói.

Trịnh Hiếu Phong cảm thấy thỏa mãn trong lòng, mặc dù hôm nay phải chịu đựng rất nhiều nhưng Lâm Ngọc An không biết việc làm bẩn thỉu của mình, và anh cũng giành được tình cảm của Trương Lan Phượng dành cho mình.

Hoàng Thiên biết cho dù mình nói cái gì, Trương Lan Phượng cũng sẽ không tin, cho nên đành phải ngừng nói.

“Này, này, ta nói các ngươi đều là lẩm bẩm?”

Người phụ nữ giàu có trở nên không kiên nhẫn ở bên cạnh chỉ vào Trương Lan Phượng nói: “Để tôi nói cho bà biết. Nếu hôm nay bà không đưa tôi ba trăm triệu, tôi sẽ khiến bà đẹp mặt!

Có cậu chủ Trịnh ở đây, Trương Lan Phượng rất tự tin.

Trước kia bà rất ghen ty với người phụ nữ này, dù sao chồng bà ta là Đinh Cường rất nổi tiếng trong khu vực này.

Nhưng bây giờ, Trương Lan Phượng không quan tâm đến Đinh Cường nữa, bà tin rằng cậu chủ Trịnh có thể chấp hết Đinh Cường.

“Ha ha, còn muốn lấy ba trăm triệu của tôi? Tôi nói cho cô biết, đừng hòng Trương Lan Phượng chế giêu người phụ nữ giàu có.

Bà ta tức giận đến mức định đánh lại Trương Lan Phượng, Trương Lan Phượng không tỏ ra yếu thế, lại định đánh tiếp.

Lần này Hoàng Thiên không ngăn cản, anh cũng rất cạn lời với mẹ vợ, cho dù mẹ vợ bị đánh thành đầu heo thì anh cũng không muốn lo lắng nữa.

Nhưng đúng lúc này, một chiếc Lexus màu đen phóng nhanh tới.

Xe “kít” một tiếng, ngay khi chiếc xe dừng lại, năm người đàn ông đã đi xuống.

Người đứng đầu là một người đàn ông trung niên trong bộ vest và thắt cà vạt, nhưng lại ra dáng một quý ông. Nhưng nhìn vào khuôn mặt, ông ta là một người dữ tợn và tàn nhãn.

Phía sau người đàn ông trung niên là bốn thanh niên, tất cả đều mặc vest và quần jean xanh đen. Có hình xăm trên cơ thể.

“Không ổn rồi Lan Phượng, Đinh Cường đến rồi!”

“Lan Phượng, chạy đi, Đinh Cường đánh người rất tàn nhãn.

“Đúng, đúng, cô nhìn bộ dạng như muốn ăn thịt người của Đinh Cường kìa?”

Các bà cô tập thể dục đều tái mặt vì sợ hãi và thuyết phục Trương Lan Phượng nhanh chóng chạy đi.

Trương Lan Phượng bàng hoàng khi nhìn thấy đà giết người của Đinh Cường.

Lâm Ngọc An cũng rất căng thẳng, cô đang đứng cùng với Hoàng Thiên, lúc này cô dựa vào Hoàng Thiên theo bản năng.

Đây chỉ là bản năng của phụ nữ, những lúc khủng hoảng vẫn cần một người đàn ông để dựa vào.

“Chồng ơi, chính là cô ta đánh em, anh xem cô ta đánh em sưng hết mặt rồi đây này, người ta không còn xinh đẹp nữa đúng không?”

Người phụ nữ chạy đến Đinh Cường khóc và chỉ tay về phía Trương Lan Phượng.

Đinh Cường thấy mặt vợ biến thành con mèo nhỏ, tức giận mở to mắt.

“Được rồi, cô còn dám đánh vợ của Đinh Cường tôi, có phải cô sợ sống quá lâu không?”

Ánh mắt hung ác của Đinh Cường nhìn Trương Lan Phượng.

Trương Lan Phượng theo bản năng tiến lên hai bước, sắc mặt tái nhợt.

Bốn người đàn ông mà Đinh Cường mang theo chạy đến, và chỉ chờ lệnh của Đinh Cường để tập hợp lại với Trương Lan Phượng.

Lâm Ngọc An lo lắng đến mức môi khẽ run.

Cô đã sẵn sàng, nếu Đinh Cường thực sự muốn làm điều gì đó với mẹ cô, cô sẽ chiến đấu.

Hoàng Thiên không muốn quan tâm đến Trương Lan Phượng, nhưng nhìn thấy bộ dạng đáng thương và bất lực của vợ mình lúc này, trái tim anh lập tức mềm ra.

“Lã Việt, cậu có biết ai đó tên là Đinh Cường không?”

Hoàng Thiên gọi Lã Việt.

“Đinh Cường? Nghĩ lại thì, chỉ là một nhân vật nhỏ thôi. Anh Hoàng, ông ta có xúc phạm cậu không?”

“Thông báo cho Đinh Cường, bảo ông ta cút ra chỗ khác.” Hoàng Thiên cúp điện thoại.

Không ai để ý đến Hoàng Thiên, bởi vì mọi người đều chú ý xem Trương Lan Phượng có bị đánh hay không.

Vào lúc này, Đinh Cường đã yêu cầu bốn thuộc hạ của mình vặn cánh tay của Trương Lan Phượng.

“Vợ à, là cô ta đánh em sao? Vậy thì bây giờ em cào nát mặt cô ta đi!”

Đinh Cường nói với người phụ nữ.

Bà ta đột nhiên mở mắt ra, liền nhào tới cào!

Trương Lan Phượng suýt ngất xỉu. Dù đã là bà cô trung niên nhưng cô vẫn rất quan tâm đến vẻ ngoài của mình.

Bà ta biết Hoàng Thiên không thể trông cậy vào chuyện đó nữa, hiện tại chỉ có Trịnh Tiến Hiếu Phong mới có thể cứu bà ta.

“Cậu chủ Trịnh, mau đến cứu dì!”

Trương Lan Phượng hét lên như lợn bị cắt tiết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.