Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)

Chương 795: Chương 795: Cá trong chậu 




Đây đúng là một chút thể diện cũng không có, Tưởng Bá Thiên nghe lần răn dạy này, miệng mở thật to, phiền muộn đến sắp khóc.

Ông ta thật sự không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện này, thật sự là họa trời giáng mà. Mẹ nó, đến cùng thì tên họ Hoàng này là thần tiên gì vậy? Trâu bò như vậy sao?

Trái tim của Tưởng Bá Thiên đang chảy máu, đang lúc do dự thì trên mặt lại bị đánh mấy bạt tai.

"Ông bị điếc đúng không?" Trần Khải Đạt cả giận nói, trừng mắt với Tưởng Bá Thiên.

Thật ra Trần Khải Đạt cũng coi như đang chiếu cố Tưởng Bá Thiên, dù sao cũng quen biết Tưởng Bá Thiên rất nhiều năm, mà vợ của Trần Khải Đạt còn thường xuyên đến chỗ của Tưởng Bá Thiên đánh bạc, cho nên Trần Khải Đạt không cũng không hi vọng Tưởng Bá Thiên gặp xui xẻo.

Bởi vì Trần Khải Đạt rất rõ ràng, một khi Hoàng Thiên nổi giận, không biết Tưởng Bá Thiên sẽ phải chết như thế nào.

Đương nhiên, Tưởng Bá Thiên không hề hay biết tâm tư này của Trần Khải Đạt. Ông ta chỉ cảm thấy Trần Khải Đạt đang lấy lòng Hoàng Thiên mà thôi.

Mặc dù như thế, Tưởng Bá Thiên cũng không dám đắc tội với Trần Khải Đạt, hay không dám làm trái ý của Trần Khải Đạt.

"Cậu Thiên, thật xin lỗi. Tôi sai rồi!"

Tưởng Bá Thiên đến gần Hoàng Thiên, cúi đầu nhận lỗi với Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn Tướng Bá Thiên. Thấy Hoàng Thiên biểu hiện như vậy, Trần Khải Đạt liền biết phiền phức to rồi.

"Xin lỗi không có thành ý như thế, ông muốn chết đấy phải không?"

Trần Khải Đạt đá vào chân của Tưởng Bá Thiên một cái. "Chú Đạt, tôi rất có thành ý rồi mà." Tưởng Bá Thiên buồn bực nói. "Quỳ xuống nói xin lỗi!"

Trần Khải Đạt quát, còn liếc mắt ra hiệu cho Tưởng Bá Thiên một cái, ra hiệu cho ông ta thức thời một chút.

Rốt cuộc, Tưởng Bá Thiên cũng hiểu ra dụng ý của Trần Khải Đạt, và cũng biết là Trần Khải Đạt đang giúp mình.

Nếu như một chút mắt nhìn cũng không có, Tưởng Bá Thiên cũng không cần lăn lộn nữa rồi.

"Cậu Thiên, tôi quỳ xuống trước mặt cậu, mới vừa rồi là tôi không đúng, tôi có mắt mà không thấy núi Thái Sơn..."

Tưởng Bá Thiên mặt đỏ tía tai, quỳ gối xuống trước mặt Hoàng Thiên hung hăng nhận lỗi. Hoàng Thiên chẳng muốn nhìn Tưởng Bá Thiên này, dạng người ác độc như vậy, Hoàng

Thiên rất khinh bỉ và chán ghét.

Quỳ xuống nói xin lỗi thì sao? Hoàn toàn là do bị ép buộc, nếu như gặp được kẻ nhỏ yếu hơn so với ông ta, ông ta sẽ xin lỗi sao?

"Cậu Thiên, mong cậu nhìn cái mặt già này của tôi, tha cho Bá Thiên đi." Trần Khải Đạt mặt dày mày dạn cười ha hả nói với Hoàng Thiên.

Thấy Trần Khải Đạt cầu tình cho Tưởng Bá Thiên, Hoàng Thiên nhàn nhạt cười một tiếng, hỏi Tiêu Văn Hạ: "Tiêu Văn Hạ, cậu có giao tình như thế nào với ông ta vậy?"

Tiểu Văn Hạ lập tức hiểu rõ, anh Thiên đây là không muốn cho Trần Khải Đạt mặt mũi, bởi vì quả thật anh Thiên và Trần Khải Đạt không hề quen biết.

Nhưng Tiêu Văn Hạ và Trần Khải Đạt rất quen, vẫn có giao tình nhất định. "Giao tình của tôi và chú Đạt không tệ, quan hệ với ông Lã Việt cũng rất thân thiết." Tiêu Văn Hạ nhanh chóng nói với Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên nghe vậy thì gật đầu nói: "Được thôi, nhìn mặt mũi của cậu, tôi liền cho ông ta thể diện vậy."

Trần Khải Đạt nghe xong, rốt cuộc cũng thở dài một hơi, cực kỳ cảm kích Tiêu Văn Hạ.

Nghĩ thầm nếu không có Tiêu Văn Hạ, hôm nay thật đúng là gặp phải phiền phức lớn rồi.

Thật sự ghen tị với Tiêu Văn Hạ, thế mà có thể giữ quan hệ tốt với cậu Thiên như vậy.

"Cảm ơn cậu Thiên!"

Trần Khải Đạt cảm kích nói với Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên không nói gì, lúc này nói với Tưởng Bá Thiên đang quỳ trên mặt đất: "Hàn Tú đang ở đâu?"

"Ở sân sau, cậu Thiên, cậu là bạn của Hàn Tủ sao?" Tim của Tưởng Bá Thiên muốn nhảy đến cổ rồi, khẩn trương hỏi Hoàng Thiên. Nếu như Hàn Tú thật sự là bạn của Hoàng Thiên, vậy thì sẽ càng phiền phức hơn. "Đúng!"

Hoàng Thiên rất khẳng định nói.

Dù sao Hàn Tú cũng là bạn của Tiêu Văn Hạ, lại còn giúp đỡ thăm dò tung tích của Chu Giang, Hoàng Thiên vẫn rất lo lắng Hàn Tú xảy ra chuyện.

Xong!

Lòng của Tưởng Bá Thiên lạnh đi một nửa, bởi vì ông ta biết, hiện tại hẳn là Hàn Tú đang rất thảm.

"Hiện tại Hàn Tú thế nào?" Tưởng Bá Thiên quỳ gối tại chỗ, quay đầu lo lắng hỏi tên mỏ nhọn.

Tên mỏ nhọn cũng ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này, lúc này cũng không dám giả bộ tàn phế nữa, bò dậy từ dưới mặt đất, lau máu trên khóe miệng nói: "Ông Thiên, Hàn Tú bị Chu Giang đưa đến phòng nhỏ, hẳn là bị đánh."

"Con mẹ nó!"

Đầu của Tưởng Bá Thiên ong lên một tiếng, ông ta vội vàng nói với Hoàng Thiên: "Cậu Thiên, tôi dẫn cậu đi tìm Hàn Tú!"

"Nhanh!"

Hoàng Thiên cũng rất gấp, Chu Giang là kẻ hung hãn, mà còn là thể loại dám giết người! Một khi Hàn Tú thật sự chết trong tay Chu Giang, vậy thì đúng là có lỗi với bạn của anh rồi.

Tưởng Bá Thiên cũng không quỳ nữa, đứng dậy đi lên phía trước dẫn đường, thẳng đến sân sau.

Đám đàn em của ông ta, còn có tên mỏ nhọn kéo một bầy đi theo sau.

Bọn Hoàng Thiên cũng đi theo, bao gồm cả Trần Khải Đạt, lão già mập mạp này đi còn rất nhanh, theo sát sau lưng Tiêu Văn Hạ.

Một đoàn người đi đến sân sau, người đàn ông mỏ nhọn tìm được căn phòng nhỏ kia, mở cửa ra.

"Ai cho mày đi vào?"

Bên trong truyền đến âm thanh của một người đàn ông trung niên, rất hung hãn.

"Tổng giám đốc Giang, Hàn Tú đâu?"

Mắt của người đàn ông mỏ nhọn quét một vòng quanh phòng nhỏ. Liếc mắt đã nhìn thấy một người trẻ tuổi máu me khắp người nằm trên mặt đất.

Phát hiện người trẻ tuổi này bất động nằm rạp trên mặt đất, mặt của người đàn ông mỏ nhọn tái mét.

Anh ta nhận ra, người này chính là Hàn Tú, nửa giờ trước bị Chu Giang bắt vào trong căn phòng nhỏ này.

"Mẹ kiếp, máy quản nhiều quá đấy!".

Người đàn ông trung niên cả giận nói, vừa muốn hét lên khiển trách người đàn ông mỏ nhọn, lại phát hiện ở cổng xuất hiện rất nhiều người.

Người thứ nhất tiến vào chính là Tưởng Bá Thiên, sau khi ông ta mang người xông tới liền đỡ Hàn Tủ đang nằm dưới đất lên.

Xem ra Hàn Tú bị đánh rất thảm, toàn thân trên dưới giống như không còn chỗ nào lành lặn, may mà còn thở, chưa chết.

Tưởng Bá Thiên lo lắng, quay đầu nói với Hoàng Thiên: "Cậu Thiên, bạn của cậu chưa chết, chỉ bị trọng thương."

Hoàng Thiên cất bước đi đến phía sau ông ta, đi theo sau chính là Tiêu Văn Hạ và đàn em của anh ta.

"Người này chính là Hàn Tủ sao?"

Hoàng Thiên chỉ Hàn Tú, hỏi Tiêu Văn Hạ.

Lúc này mắt của Tiểu Văn Hạ đã đỏ ngầu, mặt dù Hàn Tú bị đánh rất thảm, nhưng anh ta chỉ nhìn một cái đã nhận ra.

"Đúng!"

Tiêu Văn Hạ cắn răng nói. "Anh Tiêu Văn Hạ, mau cứu em..." Hàn Tủ yếu ớt nói với Tiêu Văn Hạ.

"Hàn Tủ, cậu yên tâm đi, tôi nhất định sẽ xả cơn giận này cho cậu!"

Tiêu Văn Hạ nói với Hàn Tú, sau đó vung tay với Tưởng Bá Thiên. Ra hiệu cho Tưởng Bá Thiên đỡ Hàn Tú ra bên ngoài trước.

Hiện tại Tưởng Bá Thiên rất nghe lời, con hàng này cực kỳ ngoan ngoãn, bảo đàn em đỡ

Hàn Tủ ra ngoài chăm sóc thật tốt.

Lúc này Trần Khải Đạt chứng kiến sắc mặt của Hoàng Thiên đã vô cùng giận dữ. Lão già mập mạp này bị dọa đến thè lưỡi.

Người bình thường tức giận thì sao đây? Căn bản là không tạo nên sóng gió gì.

Nhưng người có thân phận giống như Hoàng Thiên, một khi tức giận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Trần Khải Đạt biết, tên khốn Chu Giang này gặp phải xui xẻo rồi. Người đàn ông trung niên trong phòng, quả nhiên chính là Chu Giang.

Con hàng này sau khi thành công đánh lén Hoàng Thiên, coi là Hoàng Thiên sẽ phải chết không nghi ngờ, bởi vì châm đoạt hồn là kỹ năng bí mật duy nhất của ông ta. Căn bản là người ngoài không thể phá giải được.

Cho nên Chu Giang cũng trầm tĩnh lại, chạy đến thị trấn Lam Thái đánh bạc.

Phát hiện Hàn Tú luôn nhìn chằm chằm vào trạm canh gác của ông ta, một mặt tàn nhẫn của ông ta liền bạo lộ ra, bắt Hàn Tú vào trong căn phòng nhỏ này, tra tấn đủ kiểu.

Thế nhưng Chu Giang không nghĩ tới, thế mà Hoàng Thiên lại có thể tìm được nơi này.

Nhìn Hoàng Thiên từ trên trời giáng xuống, biểu cảm trên mặt của Chu Giang bắt đầu trở nên vặn vẹo.

Đây chính là kẻ thù gặp nhau thì đỏ mắt, huống chi trong lòng của Chu Giang còn có quý, ông ta biết lần này Hoàng Thiên sẽ không tha cho mình. "Họ Hoàng, mày còn chưa chết?" Chu Giang cắn răng nghiến lợi quát Hoàng Thiên.

Mặc dù biểu lộ rất hung hãn, tròng mắt cũng trừng đến căng tròn, nhưng Hoàng Thiên nhìn ra được, trong lòng Chu Giang đang khẩn trương.

"Ông cho rằng có thể dễ dàng giết chết tôi như vậy sao?" Hoàng Thiên lạnh lùng cười một tiếng, đi tới gần Chu Giang. "Mày đừng tới đây!" Chu Giang rống to một tiếng, theo bản năng đưa tay vào trong túi, chuẩn bị móc đồ vật. Hoàng Thiên đã nếm qua một lần thua thiệt, lần này tự nhiên sẽ tăng thêm cảnh giác.

Thấy Chu Giang cho tay vào túi quần, Hoàng Thiên xốc một cái ghế bên cạnh lên, đánh lên đầu Chu Giang.

Không ổn rồi!

Chu Giang thầm hố một tiếng, vội vàng né sang một bên, nhưng cứ như vậy, ông ta cũng không có cơ hội móc châm hoạt hồn ra.

Tiêu Văn Hạ dẫn người xông lên, hiện tại anh ta đang rất giận dữ, đầu còn nói quy củ giang hồ gì nữa.

Anh ta chỉ muốn phế đi Chu Giang, xả cơn tức cho bạn tốt Hàn Tú.

Chu Giang biết hôm nay không ổn rồi, bị Hoàng Thiên chặn trong phòng nhỏ, quả thật chính là bắt rùa trong hũ.

Vì kế hoạch hôm nay, cũng chỉ có thể liều mạng, nếu rơi vào trong tay của Hoàng Thiên, chắc chắn sẽ không dễ dàng tha cho ông ta.

"Mẹ, chỉ bằng mấy người bọn mày mà cũng muốn đổi phó với tao?"

Chu Giang giận dữ mắng một tiếng, ông ta nhanh chóng lui về sau mấy bước, rốt cuộc cũng rảnh tay, móc ra mấy cây châm đoạt hồn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.