Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)

Chương 15: Chương 15: Cậu cùng ai đánh lộn




Mặc dù Lưu Nguyệt Hoa cũng được đã được thông báo rõ ràng, nhưng cô không khỏi cảm thấy lo lắng khi đối mặt với loại người đều như Tiêu Tấn.

“Lê Bích Ngọc, cô đem loại người này giao cho bộ phận dự án của chúng tôi. Cô thật là quá càn rở!” Giọng nói của Lưu Nguyệt Hoa có chút run rầy. Lê Bích Ngọc không khỏi cảm thấy rất đắc ý khi thấy sự lo lắng trong lòng của Lưu Nguyệt Hoa.

Điều cô ta muốn chính là loại biểu cảm này.

“Hừm, Lưu Nguyệt Hoa, cô sợ hãi sao?

Cô nên thức thời một chút chính là nhanh chóng quỳ xuống đất nhận lỗi cho tôi, có lẽ tôi sẽ tha cho cô một mạng.”

Lê Bích Ngọc ôm lấy eo Tiêu Tấn, uy hiếp Lưu Nguyệt Hoa, Lưu Nguyệt Hoatrong lòng tức giận, nhưng cô không dám làm gì Lê Bích Ngọc, cô cũng nhìn ra Tiêu Tấn này chính là bạn trai của Lê Bích Ngọc. Xung đột với Lê Bích Ngọc vào lúc này, có thể Tiêu Tấn sẽ động thủ với cô, như vậy xem ra rất thảm.

Hoàng Thiên đã nhìn thấy tất cả những điều này, không khỏi lắc đầu một cái. Có vẻ như Lương Mạnh Bắc vẫn còn quá cầu thả khi tuyển người, những nhân viên này là ai?

“Cậu là người từ đâu tới? Là người địa phương ở đây hay sao?” Hoàng Thiên lúc này vẻ mặt nặng nề hỏi Tiêu Tấn.

Tiêu Tấn chỉ tập trung toàn bộ sự chú ý vào Lưu Nguyệt Hoa, dù sao Lưu Nguyệt Hoa cũng là một người phụ nữ xinh đẹp và rất hấp dẫn. Cho nên hắn hoàn toàn không để mắt tới Hoàng Thiên, hắn chỉ nghĩ Hoàng Thiên là công nhân đến chỗ này làm việc.

“Ổ, cậu thật là can đảm, dám nói chuyện với Tiêu Tấnnhư thế sao? ” Đôi mắt nhỏ của Tiêu Tấn nheo lại, ánh mắt hung hăn nhìn về phía Hoàng Thiên.

Trái tim của Lưu Nguyệt Hoa đột nhiên sắp nhảy ra khỏi lổng ngực, cậu chủ là cành vàng lá ngọc, nếu cô ở đây làm sai chuyện gì thì cô làm sao có thể gánh nổi tội? Vì vậy, cô vội vàng ngăn giữa Tiêu Tấn và Hoàng Thiên, nói với Tiêu Tấn: ” Nếu tôi có chuyện gì thì anh có thể đánh tôi. Lê Bích Ngọc là người tôi đã đánh.”

“He he, Tiêu Tấn tôi không bao giờ đánh phụ nữ, bây giờ tôi chỉ muốn chỉ bảo cho thằng nhãi ranh kia. ” Tiêu Tấn cười gần, nhìn chằm chằm Hoàng Thiên, xua tay nói: “Thằng kia, đừng núp sau lưng đàn bà nữa, đi ra đây.” Hoàng Thiên trong lòng không biết nói gì, xem ra rừng rậm thì đều có chim lớn. Tên Tiêu Tấn này muốn thị uy.

Nghĩ đến đây, Hoàng Thiên tiến lại gần Tiêu Tấn.

“Trợ lý Hoa, cô có biết tên nhãi này không?” Tiêu Tấn híp mắt nhìn Lưu Nguyệt Hoa hỏi, nhưng trong nụ cười lại có một tia ác ý. Lưu Nguyệt Hoa có thể nhìn ra được Tiêu Tấn sắp gây sự, người như hắn vậy nhất định sẽ giết chết người, cậu chủ kia làm sao có thể chịu được?

“Tiêu Tấn, tôi khuyên anh không nên gây rắc rối ở đây, nếu không thì ngài Bắc của chúng tôi sẽ rất khó chịu.” Lưu Nguyệt Hoa nói.

Tiêu Tấn cười nói: “Đương nhiên, tôi còn muốn nể mặt với ngài Bắc cho nên tôi nhất định sẽ không động vào cô. Nhưng mà tên kia, tôi nhất định phải dạy dỗ cho ra lẽ, tôi nghĩ Lương Mạnh Bắc sẽ không bao giờ vì tên nhãi ranh này mà trở mặt với tôi đâu nhỉ?”

Không trở mặt với hắn sao? Nếu hắn dám động đến một đầu ngón tay của cậu chủ, ngài Bắc sẽ không giết hắn mới là lại Lưu Nguyệt Hoa thầm mắng Tiêu Tấn có mắt không tròng, cô bước đến bên tai Hoàng Thiên nói nhỏ: “Cậu chủ, mau mau rời khỏi đây đi. Tiêu Tấn là người không dễ đối phó, hắn là đi theo ông trùm Lã Việt… “

Lưu Nguyệt Hoa còn nói nhỏ với Hoàng Thiên như vậy, nhưng lại khiến trong lòng Tiêu Tấn lại càng thêm ghen tị, bây giờ hắn muốn đánh Hoàng Thiên.

Cùng hội với Lã Việt? Hoàng Thiên nghe những lời của Lưu Nguyệt Hoa nói, trong lòng không khỏi cảm thấy tự tin. Lã Việt là nhân vật quyền lực nhất trong thế giới ngầm của thành phố Hà Nội, hóa ra Tiêu Tấn với Lã Việt là cùng một hội, chẳng trách hắn lại kiêu ngạo như vậy. Vì hắn là đàn em dưới trướng của Lã Việt nên việc xử lý dễ dàng hơn nhiều, mà anh lại có chút quan hệ với Lã Việt.

“Lưu Nguyệt Hoa, cô đang thì thầm cái gì? Cô cho tôi một cái bạt tai, bây giờ tôi phải bắt cô trả lại mười cái!“Lê Bích Ngọc vừa nói vừa đi tới phía Lưu Nguyệt Hoa.

Tiêu Tấn vội vàng ngăn Lê Bích Ngọc lại: “Bé ngoan đừng làm, tôi nhận thầu một phần công trường ở đây, nếu em đánh cô ấy, làm sao tôi có thể tiếp tục làm ở đây?”

“Chỗ này là Ðặng Nam sắp xếp công việc cho cô ta, cùng cô ta có chút quan hệ bí mật sao? Hôm nay tôi phải đánh cô ta, xảy ra chuyện Đặng Nam sẽ giải quyết.” Lê Bích Ngọc vừa nói vừa xông đến định đánh Lưu Nguyệt Hoa.

Đầu óc của Tiêu Tấn vẫn rất minh mẫn, hắn biết động vào trợ lý của chủ tịch tập đoàn quốc tế toàn cầu là không hay, mà làm không tốt, Lương Mạnh Bắc sẽ tức giận, nhất định sẽ không để hắn ta làm việc ở đây nữa. Vì vậy, Tiêu Tấn đã ngăn cản Lưu Nguyệt Hoa không cho cô ả làm điều đó.

“Tên kia, cậu nên trả giá cho cái tát vào mặt của Bích Ngọc. Cậu tự lấy tay tát mình, hay là tôi nên tát cậu? “ Tiêu Tấn vui vẻ bước đến gần Hoàng Thiên và cười hỏi.

Hoàng Thiên hờ hững cười, đối với Tiêu Tấn nói: “ Nghe nói cậu là đàn em dưới trướng Lã Việt đúng không?” Tiêu Tấn sửng sốt một chút. Nhưng ngay sau đó, Tiêu Tấn trợn tròn mắt: “Sao cậu dám gọi tên anh Tứ đại của chúng tôi, tên nhãi này có phải là sống không muốn lại muốn chết à?”

“Bây giờ cậu gọi cho Lã Việt, hỏi anh ta có biết ai tên là Hoàng Thiên không?”

Hoàng Thiên nói.

“Haha, thật buồn cười, bộ dạng giống như cậu, Lã Việt có thể biết cậu sao?“Lê Bích Ngọc ôm bụng cười nhạo, nhìn Hoàng Thiên chế giễu, cô cảm thấy Hoàng Thiên thật buồn cười.

Hoàng Thiên phớt lờ cô và chỉ nhìn chằm chằm vào Tiêu Tấn. Tiêu Tấn không nói lời nào, từ trong đáy lòng hắn thật sự sợ hãi đại ca Lã Việt, nếu thật sự cậu ta cùng với Lã Việt có quen biết thì cậu ta thật là kinh khủng. Loại chuyện này tin không được mà không tin cũng không xong, Tiêu Tấn cũng không dám bất cần, bấm số điện thoại của Lã Việt.

“Đại ca, có một người tên Hoàng Thiên ở đây, anh ta nói là biết anh… “

“Bây giờ cậu đang ở đâu?”

“Tôi đang ở Sở dự án công viên nước phía Tây.”

“Chờ tôi ở đó, dám lơ là cậu Hoàng Thiên, tôi sẽ lột da!” Lã Việt dập máy sau khi nói.

Chân Tiêu Tấn mềm nhũn như bún, hắn suýt ngã. Hắn ngơ ngác nhìn Hoàng Thiên với sắc mặt lãnh đạm trước mắt, cảm thấy chính bản thân mình đã gây họa. Thân phận của Lã Việt như thế nào mà khi nói đến Hoàng Thiên xong liền vội chạy tới, Hoàng Thiên này rốt cuộc là ai? Tiêu Tấn không dám nghĩ thêm nữa, hạ giọng trưng ra nụ cười nịnh nọt với Hoàng Thiên: “Hoàng Thiên, trách tôi vừa rồi có mắt không tròng, mong quý ngài rộng lòng tha thứ, đừng so đo với tôi.”

Chuyện quái gì đang xảy ra? Lê Bích Ngọc sững sờ, cô không ngờ rằng sau khi gọi điện cho Lã Việt thì Tiêu Tấn lại thay đổi thái độ lớn như vậy.

“Anh ơi, tên này là một công nhân lao động hôi hám, em gái hắn còn làm việc dưới tay em. Anh làm gì phải nâng đỡ cậu ta như vậy?” Lê Bích Ngọc tức giận hỏi Tiêu Tấn.

“Mày thì biết cái rắm gì, im đi!” Tiêu Tấn hét lớn vào mặt Lê Bích Ngọc.

Lê Bích Ngọc sợ quá không dám nói thêm gì nữa.

“Tiêu Tấn, cậu vừa rồi luôn nói muốn dạy dỗ tôi.” Hoàng Thiên nhìn Tiêu Tấn từ từ nói. Tiêu Tấn sợ tới mức mặt tái mét, nếu lúc nữa Lã Việt mà tới, không nhận được sự chấp nhận tha thứ của Hoàng Thiên, hắn nhất định sẽ chết rất bi thảm.

“Cậu chủ, tôi không biết cậu là bạn tốt của anh Tứ, nếu tôi biết có đánh chết tôi cũng không dám nói ra những lời đó.” Tiêu Tấn ở trước mặt Hoàng Thiên cúi đầu, hắn đứng đó vẻ mặt chua xót với hai tay bó chặt.

Thấy Tiêu Tấn cúi đầu nhận lỗi, Lê Bích Ngọc cũng không dám kêu lên nữa.Cô chính là dựa vào Tiêu Tấn, thấy Tiêu Tấn ở trước mặt Hoàng Thiên giống như cháu trai đời thứ ba, cô làm sao dám gây sự nữa.

Thật sự không thể nhìn ra tên nhãi kia lại quen biết với Lã Việt… Lê Bích Ngọc khóc thầm trong lòng.

Lưu Nguyệt Hoa không ngờ rằng Hoàng Thiên sẽ quen biết Lã Việt, quan hệ có vẻ còn rất tốt khiến cô vô cùng ngạc nhiên. Hoàng Thiên bỏ qua Tiêu Tấn và Lê Bích Ngọc, đối với những người tầm thường như vậy, Hoàng Thiên không thèm đôi co với họ. Nhìn Hoàng Linh bên cạnh, cô em gái nhỏ vẫn còn vương vấn sợ hãi, Hoàng Thiên nhìn cô nói: “Em gái, em về trước đi.”

“Anh ơi, anh sẽ không sao chứ?”

Hoàng Linh sợ hãi nhìn Tiêu Tấn có chút lo lắng hỏi: “Anh không sao, em đi đi.” Hoàng Thiên cười nói.

Hoàng Linh không muốn ở đây lâu thêm nữa, Tiêu Tấn hung dữ và Lê Bích Ngọc lại xấu tính như vậy, cô chỉ muốn mau chóng rời khỏi đây. Khi cô vừa bước ra khỏi cái nhà này, một người đàn ông từ bên ngoài bước vào. Hoàng Thiên vừa nhìn thấy anh ta liền biết ngay không phải là ai khác chính là bạn trai của Trần Giang, Đặng Nam.Tại thời điểm này, Đặng Nam quá xấu hổ và cảm thấy xui xẻo, cậu ta bước vào một cách hùng hùng hổ hổ.

“Mẹ kiếp, dọn dẹp chậm như vậy, còn có thể làm nên chuyện gì sao?” Đặng Nam tức giận đi vào, bị Hoàng Thiên làm cho ngượng ngùng khi ở nhà hàng hải sản, Trần Giang cũng gây sự với hắn ta khiến hắn ta tâm trạng chán nản vô cùng.

Khi Đặng Nam bước vào nhà và nhìn thấy Hoàng Thiên, hắn ta lập tức trừng mắt nhìn chằm chằm.

Tên khốn này cũng ở đây vậy? Hay lắm, đang muốn tìm anh ta!

“Lê Bích Ngọc cô làm cái quái gì vậy, bộ dạng như thế này mà cũng để cho đi vào? Cô đang coi bộ phận dự án của chúng ta như chợ rau sao?” Đặng Nam chỉ vào Hoàng Thiên hỏi Lê Bích Ngọc.

Lê Bích Ngọc là cấp dưới của Đặng Nam, mặc dù cô ta không sợLưu Nguyệt Hoa, nhưng cô ta rất sợĐặng Nam.

“Anh Đặng Nam, tôi không cho anh ấy vào.” Lê Bích Ngọc chột dạ nói.

Đặng Nam không thèm đề ý tới Lê Bích Ngọc, lúc này đi tới trước mặt Hoàng Thiên, chỉ tay vào mũi Hoàng Thiên: “Cậu cút khỏi đây cho tôi! Nơi này không chào đón cậu.”

Lưu Nguyệt Hoa khiếp sợ, trong lòng thầm thông cảm cho Đặng Nam. Đây có phải là dũng khí mà Trần Giang đã dạy cho anh ta? Làm sao dám nói chuyện với cậu chủ như thế này!

Hoàng Thiên nhìn thấy Đặng Nam suy sụp, thay vào đó còn mỉm cười: “Hehe, anh có chắc là để tôi đi không?”

“Chết tiệt, lúc ởnhà hàng hải sản đã không giữ thể diện cho tôi. Bây giờ đến đây rồi cậu còn mạnh miệng?” Đặng Nam mắng Hoàng Thiên, sau đó quay lại nói với Tiêu Tấn: “Anh Tấn, mau đuổi tên nhóc này ra ngoài. Nếu nó không nghe lời, anh có thề đánh cho em!” Tiêu Tấn nghe vậy sắc mặt xanh mét, nếu không có cuộc gọi cho Lã Việt kia, hắn sẽ đánh Hoàng Thiên không chút do dự, dù sao Đặng Nam cũng sắp xếp cho hắn công việc ở đây. Nhưng Hoàng Thiên là bạn tốt của Lã Việt, Tiêu Tấn nào dám làm bậy.

“Đặng Nam, cậu có thể dừng một chút không … ” Tiêu Tấn thấp giọng nhắc nhở Đặng Nam.

“Anh Tấn, đây không phải người giống anh, anh không dám động vào tên nhãi này? Được rồi, tôi tự mình làm. ” Đặng Nam cười đến đi tới túm lấy tóc của Hoàng Thiên.

“Cậu rất thích bạo lực đúng không? “

Đúng lúc này, một giọng nam lớn vang lên từ cửa. Vừa dứt lời, người đàn ông đã sải bước tiến vào, vươn tay túm lấy tóc Đặng Nam.

“Anh Tứ, anh tới rồi ạ.” Tiêu Tấn cung kính chào hỏi, thậm chí không dám thở mạnh trước mặt người đàn ông này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.