Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)

Chương 822: Chương 822: Chắc chắn phải chết không còn gì nghi ngờ






Trong nhận thức của Võ Phi, trước mắt Lâm Huỳnh Mai đang ở trong tay anh ta, cho dù Hoàng Thiên muốn đụng tới anh ta thì cũng phải kiêng kị một chút chứ?

Nhưng anh ta sai rồi, Lâm Huỳnh Mai đã sớm được Hoàng Thiên cứu ra rồi, hiện giờ đang ở cùng hai cấp dưới.

“Mày đang uy hiếp tạo đấy à?”

Hoàng Thiên lạnh giọng hỏi.

Võ Phi cũng hừ lạnh một tiếng, nói với Hoàng Thiên: “Anh Thiên, lẽ nào không thể uy hiếp anh sao? Xảy ra chuyện như thế này, hai bên chúng ta tốt nhất là nên bình tĩnh lại, nói chuyện đàng hoàng. Nếu không thỏa thuận được thì chẳng có lợi ích cho ai cả. Anh nói xem, anh Thiên?”

Võ Phi nói tới đây, trên mặt còn hiện lên một tia đắc ý.

“Mày có tư cách nói chuyện với cậu Thiên sao?”

Lúc này, Vũ Thanh tức giận nói, một dao đâm thẳng vào đùi Võ Phi.

"A!"

Võ Phi kêu lên thảm thiết, đã phải trả giá cho sự ngông cuồng của chính mình.

Bị đâm một dao, Võ Phi cũng thành thật hơn nhiều. Anh ta phát hiện tính khí của Vũ Thanh chẳng hề thay đổi chút nào, ra tay quá hung hãn quyết đoán.

Nếu còn nói năng linh tinh, không chừng Vũ Thanh cho một dao là trực tiếp đâm thẳng vào tim anh ta luôn.

Nghĩ tới đây, Võ Phi liền không dám lên mặt nữa, ôm bên chân chảy máu, nhìn Hoàng Thiên và Vũ Thanh.

“Tao đã đến nhà mày rồi, ở nhà họ Võ đúng không?”

Lúc này, Hoàng Thiên nói với Võ Phi.

Lời này vừa nói ra, Võ Phi đã lập tức há mồm trợn mắt, ngây ngẩn ra đứng nguyên tại chỗ. Nếu Hoàng Thiên đã có thể nói ra địa danh nhà họ Võ này, tất nhiên là anh đã từng tới đó rồi.

Mẹ nó Nông Trọng Tôn, lẽ nào mày đã đầu quân cho Hoàng Thiên rồi ư? Tại sao lại không gọi điện thoại báo cáo cho tao?

Võ Phi âm thầm mắng chửi Nông Trọng Tôn trong lòng, đã sắp hận tên đàn em này đến chết rồi.

“Nói như vậy, anh đã cứu Lâm Huỳnh Mai đi rồi à?”

Võ Phi nghiến răng nói, trên trán túa đầy mồ hôi.

“Không sai, cho nên mày đừng mơ mộng hão huyền nữa. Mày không uy hiếp được tạo đầu”

Hoàng Thiên nói với Võ Phi.

Võ Phi biết là xong đời rồi, tấm kim bài miễn tử duy nhất bây giờ cũng không tồn tại nữa rồi. Không có Lâm Huỳnh Mai trong tay, Hoàng Thiên sẽ không kiêng kị bất cứ điều gì.

“Anh Thiên, thủ đoạn giỏi đấy! Chắc chắn là do ông cậu kém cỏi của tôi nói với anh đúng không? Nếu không anh không thể tìm thấy nhà tôi được”

Võ Phi nghiến răng nói.

“Mày nói đúng rồi, là Kim Đại Thành bản đứng mày đó”

Hoàng Thiên cười lạnh nói.

“Tên khốn kiếp này!”

Võ Phi tức giận mắng. Anh ta cảm thấy rất bực bội. Đều vì giúp Kim Đại Thành trút giận nên anh ta mới tới thành phố Bắc Ninh, làm ra những chuyện chọc giận Hoàng Thiên.

Nếu không thì anh ta cũng không chọc vào Hoàng Thiên, càng không phải chịu một nhát dao của Vũ Thanh.

Nhưng hiện giờ tất cả đều đã muộn rồi. Lần này đắc tội với Hoàng Thiên là tội chết, cũng không biết Hoàng Thiên có thể tha cho anh ta hay không.

“Anh Thiên, đều do tôi nhất thời hồ đồ, là Kim Đại Thành kêu tôi đưa ý kiến cho ông ta nên tôi mới...”

“Nên mới muốn giết chết đứa con chưa chào đời của tao?”

Hoàng Thiên lạnh giọng quát, trên mặt ngập tràn sát khí.

Sở dĩ muốn giết Võ Phi, căn nguyên chính là từ chuyện này. Võ Phi, Hoàng Thiên chắc chắn phải giết.

Võ Phi sợ đến mức lông tóc dựng ngược cả lên. Anh ta phát hiện ra, toàn thân Hoàng Thiên từ trên xuống dưới đều cuồn cuộn sát khí, có vẻ như muốn làm thịt anh ta rồi.

“Anh Thiên, xin lỗi, xin lỗi...”

Võ Phi sợ đến nỗi quỳ xuống đất, dập đầu với Hoàng Thiên.

Râm!

Hoàng Thiên tung chân đá bay Võ Phi. Có những lúc, hai chữ “xin lỗi” này chẳng có tác dụng quái gì cả.

Cho dù có một vạn câu xin lỗi thì cũng không đổi lại được tính mạng cho Võ Phi.

“Anh Thiên, anh tha cho tôi đi. Tôi không muốn chết."

Võ Phi đau khổ khóc lóc. Tên nhãi này đã rơi vào cảnh sợ hãi cực độ nên mới biến thành thế này.

“Mày không muốn chết? Vậy sao mày còn hại người?”

Vũ Thanh phẫn nộ quát, một trận đá đạp mãnh liệt nhằm thẳng vào mặt Võ Phi.

Thoáng chốc Võ Phi đã biến thành một cái đầu heo sưng vù.

Hà Tuyết Ngân trốn ở một bên, nhìn cảnh tượng trước mắt này, cô ta đã hoàn toàn kinh ngạc đến ngây ngẩn rồi.

Thật sự không ngờ lại có người có thể xử lý Võ Phi thành ra thế này. Anh Thiên này rốt cuộc là ai?

“Anh Vũ Thanh, đừng đá nữa đừng đá nữa. Anh với anh Thiên muốn tôi làm thế nào tôi sẽ làm theo thể còn không được sao?”

Võ Phi cầu xin tha thứ.

Vũ Thanh nhìn Hoàng Thiên một cái. Anh ta cũng biết, chắc chắn Hoàng Thiên muốn cứu cha của Hà Tuyết Ngân ra.

Quả nhiên, Hoàng Thiên không hề giết Võ Phi mà lại nói với anh ta: “Dẫn tạo đi tìm cha Hà Tuyết Ngân ngay lập tức. Tìm được rồi thì tao sẽ cho mày thoải mái dứt khoát luôn một lần. Không tìm được thì mày cứ chờ bị từng dao từng dao đâm đến chết đi.”

“Đừng mà”

“Ông nội nhà mày ấy!”

Thầy Võ Phi khóc lóc muốn lao tới ôm chân, Hoàng Thiên liền tung chân đá bay tên này ra.

Răng hàm của Võ Phi cũng bị đá rụng mất mấy cái, miệng đầy máu, không dám tới gần Hoàng Thiên nữa.

Tên này không hề phản bác hay giải thích, cho thấy rõ cha của Hà Tuyết Ngân đúng là đã bị anh ta giấu đi rồi. Điểm này Hoàng Thiên vẫn nhìn thấy được rất rõ ràng.

“Còn lề mề cái gì nữa? Đi!”.

Hoàng Thiên túm tóc Võ Phi, xách anh ta lên.

“Được được được. Tôi đi, tôi dẫn anh đi tìm cha Hà Tuyết Ngân”.

Võ Phi giờ đã vô cùng ngoan ngoãn rồi, luôn miệng đáp ứng, đi theo Hoàng Thiên ra khỏi phòng của Hà Tuyết Ngân.

Hà Tuyết Ngân đâu dám ở trong nhà một mình? Thấy mấy người Hoàng Thiên đều ra ngoài cả, cô liền vội vã đi theo.

“Anh Thiên, anh đưa tôi đi cùng luôn đi. Tôi không dám ở trong nhà”

Hà Tuyết Ngân đáng thương nhìn Hoàng Thiên mà nói. Quay đầu nhìn Hà Tuyết Ngân, trong lòng Hoàng Thiên vẫn rất đồng cảm với cô ta.

Một cô gái đơn thuần lương thiện biết bao, gặp phải tên ác quỷ như Võ Phi mà bị hại thành ra thế này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.