Cà Rốt Còn quá nhỏ, chỉ có thể dùng bình sữa mớm thuốc, phí nhiều sức lực, lúc này mới có thể đem thuốc đã sắc đút cho con bé ăn.
Ước chừng mất năm phút, Cà Rốt đã triệt để khôi phục khỏe mạnh, độc đã biến mất không còn gì nữa,
“Anh Thiên, độc trong người Cà Rốt đã được phá giải, anh không cần phải lo lắng nữa đâu”
Phan Thanh Linh vui vẻ nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên thở phào một hơi, cuối cùng cũng có thể buông xuống sự lo lắng trong lòng lâu nay.
“Còn có điều gì cần phải chú ý không?” Hoàng Thiên hỏi Phan Thanh Linh.
“Không có điều gì cần phải chú ý cả, cũng không có để lại di chứng gì cả”
Phan Thanh Linh khẳng định nói.
Hoàng Thiên đối với y thuật của Phan Thanh Linh là tuyệt đối tin tưởng, hơn nữa, cũng chuẩn bị để Phan Thanh Linh tiến vào Hoàng Thị để chế thuốc.
Nhưng chuyện này, Hoàng Thiên vẫn là phải trưng cầu ý kiến của Phan Thanh Linh, nếu như Phan Thanh Linh không đồng ý, Hoàng Thiên cũng sẽ không miễn cưỡng cô ấy.
Phan Thanh Linh và Hoàng Linh ở lại nhà của Hoàng Thiên một lúc, liền chuẩn bị rời đi.
Đương nhiên Hoàng Thiên không yên lòng để hai người các cô tự đi về, vì vậy lái xe đưa các cô về.
“Anh Thiên, đến cùng là anh đã đắc tội ai vậy? Vì sao lại có người muốn hại con gái của anh như vậy?”
Phan Thanh Linh ngồi ở trong xe, thật sự là nhịn không được, đành hỏi ra nghi ngờ bấy lâu ở trong lòng.
Cái này một lời khó nói hết, Hoàng Thiên cũng không nói rõ ra với Phan Thanh Linh, chỉ là nói cho cô ấy rằng đối phương là người rất âm hiểm độc ác.
Phan Thanh Linh cũng không tiếp tục hỏi nữa, cố vụng trộm nhìn Hoàng Thiên một chút, vẫn rất đau lòng cho Hoàng Thiên.
Có rất nhiều tiền thì như thế nào chứ? Cô phát hiện rằng bên cạnh Hoàng Thiên có không ít chuyện phiền toái. Nếu như không phải là Hoàng Thiên cũng đủ cứng cỏi, chỉ sợ sớm đã bị kéo đổ rồi.
Thanh Linh, sư phụ của em đã được anh đưa đến thành phố Bắc Ninh, em có muốn đi gặp thầy mình không?”
Hoàng Thiên bỗng nhiên nói với Phan Thanh Linh.
“Thật sao? Quá tốt rồi anh Thiên. Hiện tại em sẽ đi gặp sư phụ.”
Phan Thanh Linh vô cùng kích động nói, cô vẫn là khi còn nhỏ mới gặp qua mặt của sư phụ, những năm gần đây, sư phụ cũng không cho phép có người đến quấy rầy núi Thanh Mai, cho nên vẫn luôn không thể gặp được.
“Vậy thì tốt, trước tiên anh đưa Hoàng Linh về nhà, sau đó dẫn em đi gặp sư phụ của em”
Hoàng Thiên nói với Phan Thanh Linh.
Phan Thanh Linh rất kích động, cô ấy lấy điện thoại di động ta. Gọi điện thoại cho Đào Văn Lâm.
Do sao cũng là sự phụ của cô, thế nhưng cũng là thầy của Đào Văn Lâm, thầy đã tới, làm học có có lẽ nào lại không đến thăm?
“Anh Thiên, Nhị sư bá của em cũng phải đi gặp sự phụ”
Phan Thanh Linh nói với Hoàng Thiên.