Cất bước tới, gương mặt Hoàng Thiên lạnh lẽo.
Trông thấy Hoàng Thiên đi ra, gương mặt khó coi như vậy, Trương Định cầm theo quà toát cả mồ hôi.
Đây không phải là đứa cháu rể mặc người ta chèn ép như trước nữa. Hoàng Thiên bây giờ là cao không với tới được.
Từ lúc Trương Định biết được hành động của Trương Vĩ, trong lòng vô cùng sợ hãi, ông ta sợ Hoàng Thiên đòi nợ, làm thịt Trương Vĩ.
Vì vậy sáng hôm nay, ông ta đã kéo theo cả nhà Trương Lan Hương, đem quà tới xin lỗi rồi.
Cháu rể à! Ái chà, nhà cháu bảo vệ tốt quá, bác cũng không vào được, ha ha...
Trương Định mang nụ cười ti tiện, cầm theo quà chạy vọt lên, chào hỏi Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên chỉ lạnh lùng nhìn Trương Định, thực sự chán ghét vô cùng.
Những người họ hàng này của vợ anh, thật sự khiến người ta nói không nên lời mà.
Thấy Hoàng Thiên không nói lời nào, Trương Định càng thêm căng thẳng, liền nhanh chóng nháy mắt với Trương Vĩ.
Trương Vĩ đã hiểu rồi, cha của cậu ta bảo cậu ta đến để chào hỏi Hoàng Thiên, là mong Hoàng Thiên có thể tha thứ cho cậu ta.
“Anh rể, anh còn giận tôi sao? Thôi bỏ đi mà anh rể, anh đã đánh tôi đủ thảm rồi, hơn nữa tôi cũng nhận ra lỗi của bản thân rồi.”
Khi Trương Vĩ bước đến đã ngay lập tức lằng nhằng.
“Bỏ đi à? Cậu nói nghe thật nhẹ nhàng đấy! Cà Rốt suýt chút nữa là chết trong tay cậu rồi đấy. Cậu có biết không hả?”.
Ánh mắt Hoàng Thiên như có điện, nghiêm nghị quát hỏi Trương Vĩ.
Trương Vĩ bị dọa run cầm cập từng cơn, mồ hôi lạnh cũng toát ra theo.
Cậu ta thực sự rất sợ Hoàng Thiên, hoàn toàn không hề có chút giả tạo nào trong đó cả.
“Anh rể, tôi không phải là con người, mong anh đừng nóng giận nữa”
Trương Vĩ cố nén ra nụ cười trên mặt, vừa cười vừa nói với Hoàng Thiên.
Nhìn thấy tên nhóc này còn dám cười, Hoàng Thiên cũng thật sự căm phẫn lên rất nhiều rồi.
Nếu như thái độ nhận lỗi thành khẩn hơn một chút, Hoàng Thiên có lẽ sẽ không đánh tên nhóc này, nhưng Trương Vĩ lại tươi cười như thế, đây chính là đang muốn chọc người ta tức điên mà.
“Cậu còn mặt mũi cười hả?”
Hoàng Thiên lạnh lùng nhìn Trương Vĩ ở trước mặt.
“Anh rể, vậy không lẽ tôi phải khóc hay sao? Cháu gái của tôi bình an vô sự rồi,
tôi đương nhiên là phải vui vẻ chứ?
Trương Vĩ hỏi ngược lại.
Chát!
Một cánh tay của Hoàng Thiên giơ lên cao, tát Trương Vĩ xoay hẳn một vòng tròn, thiếu điều muốn bay thẳng ra ngoài. Rồi ngã xuống đất.
Lại nhìn Trương Vĩ, cằm đã bị tát muốn gãy mất, há mồm nhưng không nói được lời nào, thậm chí muốn thét lên nhưng cũng không ra tiếng.
“Con trai!”
Trương Định bên nhanh chóng đi qua đỡ Trương Vĩ, giúp cậu ta giữ cái cằm lại.