Bốn ghế lô này này đều do Mona đặt, chúng đều nằm cạnh nhau nhưng ghế lô của cô và Hoàng Thiên là cái sang trọng nhất.
Hoàng Thiên đưa mắt nhìn bên trong ghế lô tràn ngập phong cách trang trí kỳ lạ của nước ngoài khiến người ta
sáng mắt, sau đó nói với Mona: “Cô Mona, chỉ có hai người chúng ta ở trong ghế lô này phải không?”
“Đúng vậy, người khác không được phép đi vào, chỉ có anh và tôi”
Sau khi Mona nói xong, cô ta vẫy tay với người phục vụ và ra hiệu cho anh ta đi ra ngoài trước.
Nam nhân viên phục vụ đi ra ngoài, có hai nhân viên phục vụ đứng ở cửa ghế lô, bất cứ lúc nào cũng có thể chờ Mona gọi món.
Hoàng Thiên có thể thấy được rất rõ ràng, Mona thật sự có suy nghĩ như vậy với hắn, cô ta cũng rất thẳng thắn bày tỏ không có chút nào che dấu.
Lúc này, đôi mắt to xanh biếc của Mona nhìn Hoàng Thiên thật sâu giống như một cô gái nhỏ dịu dàng.
Anh phải thừa nhận rằng người phụ nữ này có một dáng người thực sự tốt, khuôn mặt cô ta cũng rất xinh đẹp và khí chất vô cùng tuyệt vời.
Hấp dẫn thật đấy nhưng cô ta đã tìm nhầm người.
Hoàng Thiên nghĩ đến đây liền nói với Mona: “Gọi Vũ Thanh qua thì tốt hơn, ba người chúng ta sẽ thuận tiện nói chuyện hơn”
“Ba người thì tiện hơn? Ha hả, anh Thiên, chẳng phải ở Việt Nam các anh có một câu thành ngữ gọi là không hiểu
phong tình sao, e rằng anh chính là người như vậy đi?” Mona cười khúc khích, giễu cợt nhìn Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên âm thầm đổ mồ hôi, anh thực sự khâm phục Mona tốn công tốn sức nghiên cứu Việt Nam, không chỉ nói tiếng Việt Nam lưu loát mà còn hiểu được thành ngữ.
“Không phải tôi không hiểu phong tình mà là tôi đã có vợ. Tôi rất yêu cô ấy. Tôi sẽ không phản bội cô ấy” Hoàng Thiên giải thích cho Mona.
“Cô ta biết thì mới tính là anh phản bội cô ta. Nếu cô ta không biết, anh sẽ không làm tổn thương cô ấy, cũng sẽ không có chuyện phản bội” Mona vừa nói vừa tiến tới trước mặt Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên cau mày, nhận thức của người phụ nữ này có chút sai lầm.
“Chúng ta hãy giữ khoảng cách. Nếu cô chỉ muốn cùng tôi uống vài ly thì tôi sẽ tiếp, còn những chuyện khác thì cô quên đi” Hoàng Thiên nói xong liền lùi lại mấy bước.
Mona cũng không tiến lên nữa, cô ta cười nhẹ rồi vỗ tay.
Hai nhân viên phục vụ ở cửa đã chờ sẵn liền mang thai chai Lafite vào phòng đặt trên bàn. Ngoài ra trên khay còn có một số trái cây và món ăn nhẹ.
Sau khi ra ngoài, họ đóng cửa ghế lô lại. Mona rót đầy hai ly rượu, nâng ly nói với Hoàng Thiên:
“Anh Thiên, mời”
Hoàng Thiên cũng không từ chối, dù sao thì anh đã hứa sẽ uống một vài ly với cô ta, vẫn phải giữ lời.
Cả hai trò chuyện và uống rượu, thấm thoắt đã uống cạn một chai rượu vang đỏ.
Sắc mặt của Mona có chút đỏ lên, lúc này cô ta mới cười nói: “Anh Thiên, ngày mai anh trở về sao?”
“Đúng vậy” Hoàng Thiên nói.
“Nếu tôi không cho anh trở về thì sao?” Mona đột nhiên nghiệm mặt, nhìn thẳng vào Hoàng Thiên.
Trong lòng Hoàng Thiên cảm thấy chấn động, anh phát hiện Mona hình như không phải đang nói đùa mà là nghiêm túc.
Thế nhưng, Hoàng Thiên nhanh chóng khôi phục bình tĩnh nói với Mona: “Chuyện này không phải do cô quyết định, tôi muốn trở về, cô có thể ngăn cản tôi được sao?