Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)

Chương 894: Chương 894: Cô dẫn chúng tôi đến đây làm gì? 




Bây giờ Migris đã chết, có thể coi như một lời giải thích cho Đặng Kim Du, những việc mà Hoàng Thiên và Vũ Thanh có thể làm cũng chỉ có như vậy.

Mona đứng ở cửa, cô ta thấy vẻ mặt Hoàng Thiên và Vũ Thanh vô cùng im lặng, cô ta không hiểu tình hình bên trong, lại càng không hiểu tình nghĩa anh em này.

Nhưng cô ta cũng nhận ra điều gì đó và bị bầu không khí này làm lây nhiễm, cô ta cũng đứng đó với vẻ mặt ngưng

trọng, yên lặng chờ Hoàng Thiên và Vũ Thanh đi ra.

Vài phút sau, Hoàng Thiên và Vũ Thanh ra ngoài.

“Cô Mona, lần này cảm ơn cô rất nhiều” Vũ Thanh khách sáo nói với Mona.

“Đừng nói như vậy, anh Thanh, anh đã cứu mạng tôi, cả đời này tôi sẽ không bao giờ quên” Mona trả lời.

“Chúng ta rút lui thôi” Vũ Thanh nói với cô ta.

“Được” Mona đồng ý, triệu tập cấp dưới rút khỏi nơi này.

Rời khỏi vùng đất của đúng và sai, Mona lái chiếc xe tải chở Hoàng Thiên và Vũ Thanh đến một thành phố gần đó.

Hoàng Thiên không biết tại sao Mona lại tới nơi như vậy, lúc này anh mới hỏi: “Cô Mona, cô dẫn chúng tôi đến đây làm gì?

Mona cười nhẹ với Hoàng Thiên: “Kẻ thù chung của chúng ta là Migfis bây giờ đã chết, anh không nghĩ là chúng ta nên ăn mừng sao?”

“Chúng tôi còn nhiều công việc phải làm ở Việt Nam, ở lâu nơi đây không tiện lắm. Chúng ta tạm biệt nhau ở đây đi” Hoàng Thiên nói với Mona.

Trên thực tế, Hoàng Thiên làm sao có lòng dạ thảnh thơi đây ăn mừng chuyện đã xử lý được Migfis? Việc lớn đã xong, anh tốt hơn hết là nên quay về Việt Nam càng sớm càng tốt để tránh gây thêm rắc rối.

Mona cười khúc khích khi nghe điều này, cô ta nói với Hoàng Thiên: “Anh Thiên, có chuyện gì gấp đi nữa thì một buổi tối cũng không thể xử lý xong. Ngày mai, tôi chắc chắn sẽ đích thân đến tiễn anh”

“Anh Thanh, anh nghĩ thế nào? Mona hỏi Vũ Thanh mà không đợi Hoàng Thiên bày tỏ thái độ.

“Cậu chủ, bây giờ trời cũng tối rồi, trước tiên hãy tìm một chỗ nghỉ ngơi đã, nghỉ khỏe rồi quay về cũng không muộn” Vũ Thanh xin ý kiến của Hoàng Thiên.

Vũ Thanh đã nói như vậy, Hoàng Thiên cũng không kiên trì nữa.

Hơn nữa, Hoàng Thiên cũng có thể nhận ra Vũ Thanh không tiện từ chối Mona, dù sao thì cô ta cũng đã giúp đỡ họ rất nhiều.

“Thôi, chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi trước đã.”

“Không được, anh Thiên, anh đã hứa với tôi sau khi xử lý Migfis, anh sẽ uống một vài ly với tôi” Mona mỉm cười quyển rũ quay lại nhìn Hoàng Thiên.

Trong khi đang nói, cô ta đã đậu xe trước một địa điểm giải trí.

Hoàng Thiên liếc nhìn đầy phiền phức, sao cô gái ngoại quốc này có trí nhớ tốt thế, còn nhớ cả chuyện này.

Không còn cách nào, xe đã dừng lại trước cửa, cũng chỉ

có thể bước vào. Dù sao thì cũng không thể để Mona nghĩ rằng anh không giữ lời hứa đúng không?

Mona ra khỏi xe trước, một vài đàn em của cô ta cũng ra khỏi xe, súng của mọi người đều bị khóa trong xe.

Đất nước dù hỗn loạn đến đâu vẫn có lực lượng an ninh, đặc biệt là ở các thành phố lớn, không được phép làm loạn.

Tuy nhiên, Mona và người của cô ta đều mang theo súng lục của họ.

Hoàng Thiên nhìn địa điểm giải trí trước mặt, rất giống với một số câu lạc bộ tư nhân ở Việt Nam.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.