Bàn tay Vũ Thanh dùng sức bóp cánh tay Staro phát ra tiếng cộp cộp, chỉ chút nữa là gãy xương.
Staro còn ương ngạnh ngoan cố không kêu rên một tiếng, vì anh ta nghĩ chuyện đó rất mất mặt.
Tuy là như vậy, Staro cảm thấy đau toát mồ hôi lạnh, cả người lảo đảo không đứng vững.
Đùi phải bị dính một phát súng đã làm Staro đứng không vững rồi.
“Vũ Thanh, bây giờ anh quay đầu lại may ra còn kịp đấy! Ông chủ chúng tôi Migfis rất thích người tài giỏi, chỉ cần anh quay đầu lại về với tập đoàn Universe chúng tôi. Tôi chắc chắn anh sẽ không xảy ra chuyện gì cả!”
Staro như đang niệm kinh, thì thầm nói với Vũ Thanh.
Bốp!
Vũ Thanh không nhân nhượng với loại người bại hoại này, anh ta vung tay tát một cái thật mạnh.
Đánh vào cái mặt khó ưa của Staro, bỗng nhiên mặt Staro sưng thành cái bánh bao nhân nhúm. “Trước khi tôi chưa hỏi anh cái gì thì tốt nhất anh nên ngoan ngoãn mà câm miệng lại, nếu không đừng ngạc nhiên khi bị đánh chết!”
Vũ Thanh trầm giọng quát lên.
Cuối cùng thì Staro cũng biết điều mà ngậm miệng không dám nói, anh ta bị đánh, anh ta cũng biết đau.
“Cậu chủ, tôi mang những người này đi trước, cậu giải quyết chuyện nhà riêng trước, sau đó thì tới chỗ tôi”
Vũ Thanh nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên gật đầu đồng ý, anh biết Vũ Thanh phải chuẩn bị lên đường, tới Châu Phi tính toán nợ nần với Migfis!
Hoàng Thiên cũng phải đi, nhưng trước hết là phải giải quyết xong chuyện trong nhà, sau đó mới đi theo Vũ Thanh.
Bây giờ chuyện trong nhà, Hoàng Thiên thấy vô cùng nhức đầu.
Chuyện bên ngoài thì dễ xử lí, nhưng chuyện trong nhà rất phức tạp.
Như Hoàng Minh Triết này, giết chết không được mà không giết cũng không xong.
Giết cậu ta, cha anh dưới cửu tuyền sẽ rất đau lòng, dù sao đó cũng là con trai ruột.
Nhưng nếu tha không giết Hoàng Minh Triết, sớm muộn gì cũng xảy ra tai họa, tên oắt con này sẽ không biết đường mà cảnh tỉnh.
Cấp dưới của Vũ Thanh chạy tới, đi vào phòng riêng bắt tất cả đám người Staro áp giải đi ra ngoài.
Chỉ còn lại Hoàng Thiên và Hoàng Minh Triết ở lại trong phòng, Hoàng Thiên nhìn Hoàng Minh Triết, sau đó nói với cậu ta: “Đi theo tôi”
Bây giờ Hoàng Minh Triết đã không còn chút hy vọng mào, tối hôm qua còn mơ tưởng tìm được người giúp đỡ, có thể làm Hoàng Thiên thất bại.
Nhưng không tới một ngày đã tuyệt vọng hoàn toàn. Hiện tại còn rơi vào tay Hoàng Thiên, chỉ có thể mặc cho Hoàng Thiên thích làm gì thì làm.
Hoàng Minh Triết bực tức đấm tường, không thể làm gì khác hơn là việc ngoan ngoãn đi theo Hoàng Thiên ra khỏi quán bar.
Hoàng Thiên dẫn Hoàng Minh Triết lên xe, cho tên oắt này ngồi cạnh ghế lái.
“Anh, em không biết nên nói gì cho đúng nhưng anh có thể tha thứ cho em một lần không?”
Hoàng Minh Triết sợ hãi nhìn Hoàng Thiên dè dặn hỏi.
Ngược lại Hoàng Thiên rất bình tĩnh, vì chuyện này mà Hoàng Minh Triết rất tức giận, cái tính khí xấu xa không ai đụng vào được.
Hoàng Thiên quay lại nhìn Hoàng Minh Triết nói: “Cậu nói thật cho tôi, có phải cậu còn ở chung một chỗ với Từ Diễm Dung?”
Hoàng Minh Triết ngơ ngác, anh ta biết không thể lừa được Hoàng Thiên nên đánh phải gật đầu thừa nhận.
“Cậu đúng là mất hết mặt mũi!”
Hoàng Thiên không bực điện không được, quả thực là không kìm chế được, cho Hoàng Minh Triết mấy cái tát.
Dĩ Nhiên Hoàng Thiên vẫn còn nể tình cảm mà ra tay nhẹ, nếu không Hoàng Minh Triết đã bị đánh chết từ lâu rồi.
Hoàng Minh Triết bị đánh cũng rất đau, anh ta lau vệt máu dính miệng, khóc lóc nói: “Đại ca, tôi không dám ăn chơi trác táng với Từ Diễm Dung nữa, anh đánh chết tôi cũng không có ích gì, chỉ càng làm bố đau lòng”
“Cậu còn mặt mũi mà nói vậy?” Hoàng Thiên túm cổ áo Hoàng Minh Triết, tức giận rít lên.
“Tôi biết tôi không đáng làm người, xin anh cho tôi thêm một cơ hội cuối cùng, tôi đảm bảo sẽ không có lần sau”
Hoàng Minh Triết lau nước mắt, giải và ăn năn hối cải trước mặt Hoàng Thiên.
Một chữ Hoàng Thiên cũng không muốn tin, anh châm một điếu thuốc hút, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Từ Diễm Dung ở chỗ nào?”
Hoàng Minh Triết chỉ cần bảo vệ tốt chính mình, còn Từ Diễm Dung, anh ta chẳng hơi đâu mà quan tâm.
“Ở quán bar đấy, không chỉ có mỗi Từ Diễm Dung mà chị cô ta là Từ Diễm Lan cũng có ở đấy. Đại ca. Tôi nói cho anh biết, Từ Diễm Lan và vợ của Staro!”
Hoàng Minh Triết tự giác nói cho Hoàng Thiên tình hình, muốn lấy lòng Hoàng Thiên
Hoàng Thiên nghe vậy thì ngoài dự tính, ồn ào cả nửa ngày, hóa ra Từ Diễm Dung lại là em dâu của Staro.
Mặc kệ bọn họ có quan hệ như nào thì Từ Diễm Dung và Hoàng Minh Triết, Hoàng Thiên không thể để hai người bọn họ ở bên ngoài qua lại, hai người một trai một gái ở chung một chỗ thì chẳng tốt chút nào, nói không chừng có thể xảy ra loại chuyện tình yêu rồi như con thiêu thân lao vào biển lửa.
“Chỉ đường cho tôi, đi tìm hai chị em bọn họ”
Hoàng Thiên ra lệnh cho Hoàng Minh Triết.
“Vâng, anh yên tâm đi đại ca, chắc chắc tôi sẽ tận lực phối hợp với anh.”
Hoàng Minh Triết luôn miệng vâng vâng, chỉ đường cho Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên lái xe đi theo đường Hoàng Minh Triết chỉ, nhanh sau đó tới quán bar Hoàng Minh Triết tới trước đó.
Hoàng Minh Triết còn hăng hái chạy lên trước dẫn đường, đưa Hoàng Thiên đến cửa một phòng.
“Đại ca, Từ Diễm Dung ở trong phòng này”
Hoàng Minh Triết nói nhỏ với Hoàng Thiên.
“Cậu cũng từng ngủ ở cái phòng này?”
Hoàng Thiên nhịn lửa giận hỏi Hoàng Minh Triết.
Hoàng Minh Triết không nói gì, coi như ngầm thừa nhận.
Nghĩ đến chuyện Từ Diễm Dung là đàn bà từng có chồng. Hoàng Thiên lại thấy tức.
Người đàn bà này qua lại vớ vẩn với Hoàng Thiên, chuyện này mà phát tán ra bên ngoài, mặt mũi họ Hoàng biết vứt đi đâu? Cò ra cái thể thống gì nữa?
Hoàng Thiên chán không muốn đánh Hoàng Minh Triết nữa, lúc này Hoàng Minh Triết lấy thẻ mở cửa phòng ra.
Sau khi mở cửa phòng thuê, Hoàng Minh Triết đi vào trước.
Hoàng Thiên cũng đi thẳng vào theo, anh quan sát bên trong một lượt, trên một chiếc giường lớn có hai người phụ nữ trẻ ngồi đó.
Một trong hai người chính là Từ Diễm Dung, người đàn bà vô cùng lẳng lơ.
Người còn lại có dáng vẻ gần giống Từ Diễm Dung, chỉ là không quyến rũ như Từ Diễm Dung.
“Hoàng Thiên?”
Từ Diễm Dung liếc nhìn Hoàng Thiên, kinh ngạc hét lớn, nhảy từ trên giường xuống.
Từ Diễm Lan nghe Từ Diễm Dùng hét cái tên Hoàng Thiên thì cũng hoảng hốt giật mình nhảy từ giường xuống.
Hoàng Thiên không nói gì, anh chỉ lạnh lùng đứng đấy nhìn Từ Diễm Dung và Từ Diễm Lan.
“Triết Triết, chuyện này, chuyện gì đang xảy ra? Sao anh lại đi cùng Hoàng Thiên quay lại?”
Từ Diễm Dung vô cùng hoảng, cô ta quay sang hỏi Chu Triệt. Vẻ mặt Hoàng Minh Triết rất khó chịu, anh ta cũng thật muốn Hoàng Thiên chết đi.
Nhưng không có cách nào khác, Hoàng Thiên sai anh ta chỉ đường, anh ta không dám không nghe lời.
Thấy Hoàng Minh Triết không nói gì, Từ Diễm Dung không hỏi nữa, dĩ nhiên cô ta cũng đoán ra được phần nào, Hoàng Minh Triết bị Hoàng Thiên nắm thóp trong tay.
“Chồng chị cả thế nào sao?”
Từ Diễm Dung gấp gáp hỏi Hoàng Minh Triết.
Ở trong mắt cô ta, Staro có vẻ rất lợi hại, chỉ cần có mặt Staro thì không có lý do gì mà phải sợ Hoàng Thiên.
“Bị anh tôi bắt được.”
Hoàng Minh Triết nháy mắt ra hiệu cho Từ Diễm Dung, muốn ra hiệu cho cô ta đừng nói gì lung tung.
Từ Diễm Dũng cũng rất khôn khéo, cô ta cũng rất thức thời, biết Staro thất bại trong tay Hoàng Thiên, Hoàng Minh Triết muốn bảo cô ta đừng nói thêm chuyện gì xấu, để tránh lại chọc cho Hoàng Thiên tức giận.
“Cái gì? Chồng tôi bị anh ta bắt?”
Từ Diễm Lan bỗng nhảy đúp vào hỏi Hoàng Minh Triết.
“Chị cả, chị đừng nói nữa, nghe anh tôi nói đã”
Hoàng Minh Triết còn mờ mờ ám ám, lúc này còn chọn cái gì tốt để nghe.
“Tôi nghe cái chân con bà nhà nó ý!”
Từ Diễm Lan tức giận chạy xông tới gần Hoàng Thiên hét: “Anh chính là Hoàng Thiên? Tôi cảnh cáo anh, tốt nhất thì hãy thả chồng tôi ra ngay, anh biết anh ấy là ai không? Ông chủ sau lưng anh ấy là người anh có thể trêu nổi sao?”
Đối với người phụ nữ hung hăng như này, Hoàng Thiên chỉ cảm thấy bực mình.
“Thiên hạ có bao nhiêu người đàn ông tốt thì cô không lấy làm chồng, chắc không phải là muốn lấy trai nước ngoài? Gả cho người nước ngoài thì rất nở mày nở mặt hả?”
Hoàng Thiên răn dạy.
Từ Diễm Lan nghe vậy thì càng bùng lên cơn tức giận, cô là là rất chung thủy, một lòng với Staro.
“Anh câm miệng cho tôi! Bà đây muốn lấy ai, gả cho an thì chẳng đến phiên anh phải nhảy vào bình xét sao? Thả chồng tôi ra ngay, tôi cho anh một cơ hội cuối cùng!”
Từ Diễm Lam tức giận nói to.
Hoàng Thiên không muốn nghe mấy người này hò hét om xòm nữa, anh lấy điện thoại ra gọi cho Tiêu Tam, bảo anh ta lập tức đưa người tới. Truyện Trinh Thám
Thấy Hoàng Thiên gọi điện gọi người tới thì Từ Diễm Lan hơi lo sợ.
Thật ra thì cô ta không biết Hoàng Thiên lợi hại thế nào, chỉ thấy Hoàng Thiên một thân một mình tới chỗ này, cô ta cũng không coi Hoàng Thiên là gì.
Nhưng khi Hoàng Thiên gọi người tới, tất nhiên là cô ta cũng thấy sợ.
“Diễm Dung, chúng ta đi!”
Từ Diễm Lan kéo tay Từ Diễn Dung đi.
“Cô dám đi?”.
Sắc mặt Hoàng Thiên đen xuống, anh quát to với Từ Diễm Lan.
Làm Từ Diễm Lan sợ không dám động đậy, cô ta nhận thấy Hoàng Thiên cứ như muốn đánh cô ta.
Hoàng Thiên chỉ thẳng mặt Hoàng Minh Triết lớn giọng quát.
“Tôi không dám gọi chị cả, đại ca, tôi không dám nữa.”
“Ai là anh trai anh?”
Hoàng Thiên lại tát cho Hoàng Minh Triết một cái tát nữa.
Lần này Hoàng Minh Triết không chịu đựng được, sau khi bị đánh ngã lăn xuống đất, đầu đập vào một cái túi to.
Từ Diễm Lan thấy vậy, tâm hồn thiếu nữ yếu đuối của cô ta run lẩy bẩy, cô ta không dám cử động, gấp gáp lo lắng nhìn chằm chằm Hoàng Thiên