Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)

Chương 67: Chương 67: Cùng ngủ trên giường




Hoàng Thiên cũng đã dự đoán trước Lâm Ngọc An sẽ có phản ứng như vậy.

Trước đó Hoàng Thiên đã cho biết là anh sẽ ở tại hai ngôi nhà đổ nát, Lâm Ngọc An đã không chút do dự sẽ cùng với anh đồng cam cộng khổ đã làm cho trong lòng anh cực kỳ vui mừng.

Nếu không phải như vậy, Hoàng Thiên chắc chắn sẽ không đưa Lâm Ngọc An tới đây.

Suy cho cùng, với một người vợ ham giàu chê nghèo, thì quan trọng là có muốn hay không thôi.

“Ngọc An, có đau không?”

Hoàng Thiên cười và véo vào má của Lâm Ngọc An.

“Đau quá.”

“Vậy thì đây không phải là một giấc mơ.”

“Đây chính là hai căn nhà đổ nát mà anh nói?”

Lâm Ngọc An ngây người nhìn Hoàng Thiên, cô thực sự không biết phải nói gì, tất cả chuyện này xảy ra quá đột ngột, giống như ảo giác.

“Nhà chỉ để cho người ở, có người yêu thương bên cạnh mới là hạnh phúc”.

Hoàng Thiên nhẹ nhàng ôm Lâm Ngọc An, trong mắt anh tràn đầy dịu dàng.

Lâm Ngọc An vẫn chưa kịp phản ứng, cú sốc này đối với cô đêm nay thực sự quá mạnh.

Chồng mình rốt cuộc có bao nhiêu bí mật?

“Chúng ta lên lầu hai xem một chút.”

Hoàng Thiên kéo Lâm Ngọc An và đi đến cầu thang lên tầng hai.

Bước vào một phòng ngủ rộng rãi, Lâm Ngọc An hoàn toàn ngớ ngẩn khi nhìn thấy.

Không cần phải nói, trang trí rất sang trọng và tao nhã, cô thấy được một chiếc giường lớn, đầu giường được điêu khắc tinh xảo đá cẩm thạch, lấy tay đè lên, nệm êm ái và cực kỳ đàn hồi, có thể tưởng tượng được khi nằm ngủ trên chiếc giường lớn này thì thoải mái như thế nào!

Mở cửa sổ phòng ngủ ra, cách đó không xa là bãi cát đỏ dưới ánh trăng đẹp như trong mơ.

“Hoàng Thiên, đây là biệt thự mẹ anh để lại cho anh sao?”

Lâm Ngọc An nghi hoặc nhìn Hoàng Thiên, mong muốn được biết sự thật.

“Đúng vậy”

Hoàng Thiên gật đầu.

“Nhưng mà, không phải là cha của anh nhặt đồng nát sao? Nếu mẹ anh giàu như Vậy, tại sao gia đình anh lại nghèo thế?”

Lâm Ngọc An mở to mắt, khó hiểu.

Thấy Lâm Ngọc An hỏi, Hoàng Thiên nhẹ nhàng thở dài rồi nói: “Thật ra, ông ấy là cha nuôi của anh, còn Hoàng Linh cũng không phải em ruột gái anh.”

“Cái gì?”

Lâm Ngọc An đã hoàn toàn lật đổ nhận thức của mình, mấy năm kết hôn với Hoàng Thiên, cô chưa từng biết chuyện này.

Sau một thời gian dài rắc rối, hóa ra cha chồng của cô lại là cha nuôi của Hoàng Thiên.

“Khi tôi hơn mười tuổi thì đã được cha nuôi nhận nuôi.”

Hoàng Thiên nhìn Lâm Ngọc An nói.

Lâm Ngọc An cắn môi, nhìn Hoàng Thiên thật sâu: “Không thể tưởng được, không ngờ cảnh ngộ của anh lại éo le như vậy.”

Nghe vậy, Hoàng Thiên cười khổ.

Anh được sinh ra là thế hệ thứ hai giàu có bậc nhất, rất nhiều người ghen tị, nhưng không may gặp phải bà mẹ kế độc ác, mọi thứ đã thay đổi.

“Hoàng Thiên, mẹ ruột của anh chắc hẳn là rất giàu có đúng không?”

Lâm Ngọc An hỏi.

Hoàng Thiên cười: “Cũng bình thường thôi.”

“Hả? Như này còn bình thường? Mẹ anh phải có bao nhiêu tiền mới có thể mua được một biệt thự sang trọng như vậy!”

Lâm Ngọc An kinh ngạc nhìn Hoàng Thiên.

“Biệt thự này đã được mua cách đây hơn mười năm, có lẽ khi đó nó rẻ hơn.”

Hoàng Thiên nhẹ giọng nói, không thảo luận về chủ đề này với Lâm Ngọc An nữa.

Lâm Ngọc An không ngốc, tuy rằng không biết giá cả của biệt thự, nhưng loại biệt thự xa hoa này được coi là cao cấp nhất toàn bộ Việt Nam.

Ngay cả mua nó ở mười mấy năm trước thì giá vẫn sẽ cực kỳ cao.

“Muộn rồi, nghỉ ngơi đi Ngọc An, đêm nay em ngủ trong phòng này.”

Hoàng Thiên ôm Lâm Ngọc An, xoay người đi ra ngoài, chuẩn bị tìm phòng ngủ khác để ngủ.

“Phòng lớn quá, em ngủ một mình sẽ sợ.”

Lâm Ngọc An ngăn Hoàng Thiên lại, nhưng càng nói giọng cô lại càng nhỏ.

Hoàng Thiên đã đi tới cửa, nghe xong lập †ức dừng lại.

Quay đầu lại nhìn Lâm Ngọc An, Hoàng Thiên có chút xấu hổ: “Ngọc An, trong phòng ngủ này không có giường nhỏ, cũng không có chăn đệm để nằm dưới đất.”

Khi nghe Hoàng Thiên nói vậy, Lâm Ngọc An cảm thấy có chút hổ thẹn.

Hơn ba năm qua, ở nhà cô đều ngủ trên chiếc giường lớn, còn Hoàng Thiên thì chỉ ngủ trên chiếc giường bé có một mét hai kia.

Đã là vợ chồng với nhau, thực ra thân thể của cô chưa có người đàn ông nào động vào, kể cả là Hoàng Thiên chồng cô.

Điều này thật sự là không công bằng với Hoàng Thiên.

Nhưng cuộc hôn nhân của cô khi đó là do cha cô sắp đặt, lúc đó cô không có chút tình cảm nào với Hoàng Thiên cả, thậm chí còn chán ghét.

Gần đây, cảm giác của Lâm Ngọc An đối với Hoàng Thiên thực sự rất khó tả.

Cô ấy đã không còn chán ghét Hoàng Thiên nữa, thậm chí cô ấy đã quen với việc hàng ngày có Hoàng Thiên ở bên cạnh.

“Vậy thì chúng ta cùng ngủ một giường đi, giường này rất rộng.”

Lâm Ngọc An không nhìn vào Hoàng Thiên, mà sau khi nhẹ nhàng nói xong, cô lập tức bắt đầu sắp xếp lại chăn gối.

Sao cơi?

Hoàng Thiên thật sự đang nghỉ ngờ có phải chính mình đã nghe nhầm không, Ngọc An thật sự muốn mình ngủ chung giường với cô sao?

“Ngọc An, thật, thật vậy hả?”

Hoàng Thiên rất xúc động, đã hơn ba năm qua anh luôn muốn cùng với vợ của mình ngủ cùng một giường sao?

Lâm Ngọc An lúc này đang quay lưng về phía Hoàng Thiên, trong lòng cô đau nhói khi nghe thấy giọng nói run rẩy đầy phấn khích của Hoàng Thiên.

Hóa ra cô chỉ cần nói ra một câu nói như vậy lại có thể làm cho người đàn ông này xúc động đến mức này, nếu không phải bởi vì yêu cô, sao có thể như vậy chứ?

“Thế nào, anh không thích à?”

Lâm Ngọc An không quay đầu lại mà hỏi.

“Thích chứ, đương nhiên là thích”

Hoàng Thiên nhìn tấm lưng mảnh mai của Lâm Ngọc An, cực kỳ kích động.

Cùng lúc đó, Lâm Huỳnh Mai và Đỗ Hành đang đi tìm Lâm Ngọc An trên đường phố.

Lâm Ngọc An ra ngoài đuổi theo Hoàng Thiên, Trương Lan Phượng không yên tâm nên để hai người họ chạy ra tìm Lâm Ngọc An trở về.

Đỗ Hành lái chiếc.Jetta cũ của mình cùng với Lâm Huỳnh Mai đuổi theo xe của Lâm Ngọc An, nhưng anh ta bị thương ở tay nên chỉ có thể lái xe bằng một tay, cuối cùng cũng không đuổi được Lâm Ngọc An.

“Tất cả đều tại chiếc xe nát của anh.”

Lâm Huỳnh Mai phàn nàn.

“Cổ tay của anh không phải vẫn đang bị đau sao? Huỳnh Mai, chúng ta phải làm gì bây giờ?”

Đỗ Hành hỏi.

Lâm Huỳnh Mai trong lòng rất sốt ruột, nếu không mang được chị gái về, mẹ cô sẽ giáp huấn cô ấy mất.

Trong cái nhà này, Trương Lan Phượng là người nắm quyền tuyệt đối.

“Em sẽ gọi cho chị gái rồi hỏi chị ấy đang ở đâu.”

Lâm Huỳnh Mai nói rồi lấy điện thoại di động ra.

“Vậy em gọi nhanh lên.”

Đỗ Hành liếc nhìn thoáng qua Lâm Huỳnh Mai, tốc độ của xe vẫn rất nhanh.

Nhưng vào lúc này.

Rầm!

Đỗ Hành và Lâm Huỳnh Mai đều chóng mặt và choáng váng.

“Hết rồi, xong đời rồi. Tôi đâm phải một chiếc xe sang…”

Đỗ Hành run rẩy nói. Anh ta đang đến chỗ quẹo xe thì tông thẳng vào một chiếc Mercedes-Benz G đang đi trên đường.

Cản trước của chiếc xe sang này bị nát bét, cản phần thân xe cũng bị méo.

“Chiếc xe này là do anh đâm vào, như này thì xong thật rồi!”

Lâm Huỳnh Mai sốt ruột không biết phải làm sao, xe bên kia ít nhất cũng phải mấy tỷ, bị va chạm nghiêm trọng như vậy, đúng là xảy ra chuyện lớn.

Cô và Đỗ Hành vội vàng xuống xe, lúc này những người trên chiếc Mercedes-Benz Grand G cũng đã xuống xe.

Đây là một thanh niên trạc tuổi hai mươi, mặc quần áo hàng hiệu, tóc cắt kiểu thịnh hành, khuôn mặt trắng nõn lộ ra khí chất bướng bỉnh.

Thanh niên này xuống xe nhìn thoáng qua, không khỏi cau mày nhìn về phía Đỗ Hành cùng Lâm Huỳnh mai.

Sau khi nhìn thấy khuôn mặt và dáng người của Lâm Huỳnh Mai, đôi mắt của chàng trai trẻ phóng ra một tia tham lam.

Chậc chậc, thật sự không ngờ, ở thành phố Bắc Ninh nhỏ bé này lại có một cô gái xinh đẹp và dịu dàng như vậy!

Thiếu niên âm thầm cảm thán, ánh mắt không cách nào rời khỏi thân thể Lâm Huỳnh Mai.

Đỗ Hành đã nhận ra cậu chủ nhà giàu này có suy nghĩ không tốt đẹp với Lâm Huỳnh Mai nên nhanh chóng che Lâm Huỳnh Mai ở phía sau.

Thêm hai thanh niên ăn mặc sang trọng bước xuống chiếc Mercedes-Benz. Trong đó có một gã béo cười nhạo: “Cậu chủ Vương, va chạm rất nghiêm trọng đấy, thằng nhóc này có thể đền bù được không?”

Nói xong, tên mập nhìn qua Đỗ Hành khinh thường.

Người thanh niên được gọi là cậu chủ Vương là Vương Đăng, và chiếc Mercedes này là của anh ta.

Chiếc xe bị biến dạng như vậy nhưng Vương Đăng không đau lòng một chút nào, dù sao gia đình cũng rất có tiền mà.

Anh ta bây giờ quan tâm nhất là Lâm Huỳnh Mai.

“Ha ha, dù sao thì cũng không cần biết có bồi thường được không nhưng ít nhất cũng phải một trăm triệu tiền bảo trì.”

Vương Đăng mỉm cười nhìn Đỗ Hành và Lâm Huỳnh Mai.

“Cái gì?”

Lâm Huỳnh Mai trợn tròn mắt hoảng sợ.

Đỗ Hành cả người run lên, anh ta còn chưa mua bảo hiểm thương mại, lần này gặp phải tai họa lớn như vậy, anh thật sự sợ rồi.

“Anh à, tôi không lấy ra được nhiều tiền như vậy.”

“Cậu nói cái gì?”

Vương Đăng lập tức sa sầm mặt, vỗ vỗ vào mặt Đỗ Hành:”Tôi nói thẳng, cậu phải hoàn toàn chịu trách nhiệm về vụ tai nạn này, nếu không lấy ra được một trăm triệu, có thể bạn của cậu vẫn có cách giải quyết, ha ha.”

Lúc này, Vương Đăng liếc mắt nhìn Lâm Huỳnh Mai.

Ý nghĩa của nó không thể rõ ràng hơn, nếu không thể lấy ra được một trăm triệu, Lâm Huỳnh Mai sẽ phải trả tiền.

Hai người trẻ tuổi đi cùng Vương Đăng đều nở nụ cười bỉ ổi.

Lâm Huỳnh Mai cũng hiểu ý của Vương Đăng, cô sợ đến mức vội vàng gọi điện cho chị gái là Lâm Ngọc An.

Nhưng điện thoại của Lâm Ngọc An không liên lạc được, cô nhanh chóng bấm điện thoại di động của Hoàng Thiên.

“Anh rể, anh đang ở cùng chị gái em sao?

Hai người mau tới đây, hiện tại em đang gặp phiền toái lớn…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.