Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)

Chương 272: Chương 272: Đập gấy chân chó của tất cả bọn họ cho tôi




Tiêu Đông Mai lập tức khóc thét lên, dáng vẻ của bà ta cứ như đang làm trò hề, hoàn toàn không có phong thái của một bà chủ nhà họ Hoàng gì cả. Hôm nay xem như bà ta đã bị mất hết thể diện rồi.

Cũng ngay trong căn phòng khách đó, đám người của Phạm Văn Quang đang nằm ở dưới sàn, cũng bị cảnh tượng đó làm cho khiếp sợ, cứ như chuột đang tránh né mèo vậy. Thậm chí, họ còn không dám nhìn Hoàng Thiên dù chỉ một cái.

Mà đối với Hoàng Thiên, anh cũng cảm thấy đám người này khá là phiền phức.

Nhất là thằng con trai của Phạm Văn Quang, cái tên chỉ có một con mắt kia. Khi Hoàng Thiên vừa nhìn thấy cái thứ này là trong lòng anh cảm thấy hậm hực ngay.

“Mày, mau đứng lên đi!”

Hoàng Thiên chỉ ngón tay vào tên một mắt kia rồi anh lớn tiếng ra lệnh cho gã ta một cách nghiêm nghị.

Một người cấp dưới của Tiêu Tấn đang giẫm đạp người đàn ông một mắt kia ở dưới sàn. Người đó nghe thấy Hoàng Thiên đã lên tiếng thì vội vàng thả người đàn ông kia ra.

Tên một mắt kia cũng bởi vì cảm thấy hoảng sợ mà không thể đứng vững, phải mất mấy giây thì gã ta mới có thể gắng gượng bò dậy được. Gã ta nhìn Hoàng Thiên, trong lòng nơm nớp lo sợ.

“Đến đây.”

Hoàng Thiên nhìn tên một mắt rồi bắt đầu ngoắc ngón tay với gã ta.

Tên một mắt đã bị cảnh tượng hung bạo của Hoàng Thiên làm cho khiếp sợ từ lâu rồi, ngay cả Tiêu Đông Mai mà Hoàng Thiên cũng đã đâm không chút do dự, huống hồ gì là cái hạng người xa lạ như gã ta chứ?

“Cậu chủ Thiên…”

Tên một mắt vừa run rẩy, vừa bước đến trước mặt Hoàng Thiên, nhỏ giọng gọi anh.

Lúc này, Hoàng Thiên cầm lấy một cây côn từ trong tay của tên đàn em, ánh mắt của anh mang theo sự lạnh lùng liếc sang tên một mắt: “Mới vừa rồi mày đã làm gì với vợ tao?”

Đầu của tên một mắt như quay cuồng, vậy mà vừa nãy gã ta lại có hành động cưỡng ép Lâm Ngọc An một cách xấc xược như thế. Hơn nữa, khi Hoàng Thiên đã bước vào tới cửa, mà gã ta còn động tay động chân với Lâm Ngọc An rồi chuẩn bị giở cái trò đồi bại đó.

Nhớ đến những điều mà gã ta vừa mới làm với cô, tên một mắt lập tức đứng ngồi không yên. Đột nhiên có tiếng bốp vang lên, ngay sau đó gã ta đã quỳ xuống trước mặt Hoàng Thiên.

Bốp bốp bốp bốp…

Tên một mắt liên tục tự tát vào mặt mình vừa nói với anh: “Cậu chủ Thiên, tôi không phải là người, tôi là cái thứ cặn bã, ăn gan hùm..”

“Đến cả vợ tao mà mày cũng dám động tới. Mày, con mẹ nó, mày có thấy mày sống lỗi không hả?”

Lúc này, Hoàng Thiên bắt đầu bùng phát cơn giận dữ, anh cầm cây côn lên rồi hung hăng đập vào cái đầu hạt dưa của tên một mắt kia.

Tiếng bốp vang lên, tiếp theo đó là tiếng gào thét thất thanh của tên một mắt truyền tới. Gã ta đã bị anh đập vào đầu mà nằm xuống.

Bịch!

Hoàng Thiên cũng không nói lời nào mà trực tiếp đá vào hạ bộ của tên một mắt kia!

Cú đá này của anh vừa tàn nhãn vừa mạnh bạo, chỉ một cú đã biến tên một mắt trở thành tên thái giám!

Tiếng la thất thanh “A” vang vọng, khung cảnh trước mắt tên một mắt nhanh chóng tối sầm lại. Cả đời này của gã ta cũng sẽ không bao giờ nhớ tới một người phụ nữ nào nữa, bởi vì gã ta giờ đây đã trở thành một người phụ nữ mất rồi.

“Cậu chủ Hoàng, xin hãy tha mạng cho chúng tôi, là do bà Tiêu Đông Mai đã dùng tiền mua chuộc tất cả chúng tôi, chúng tôi không hề biết là phải đối phó với cậu…”

Khuôn mặt của Phạm Văn Quang hiện rõ vẻ bất lực, ông ta bắt đầu lên tiếng cầu xin Hoàng Thiên.

Lúc này, Hoàng Thiên mới liếc mắt nhìn Phạm Văn Quang, nghe thấy ông già này van nài như thế, cơn tức giận của Hoàng Thiên ngày một lớn hơn.

“Ông còn dám nói là ông không biết đối tượng mà ông phải đối phó là cậu chủ tôi đây sao?” Lúc nãy, tôi vừa mới bước vào đây thì ông đã nói với con trai ông thế nào hả?

Ông đã bảo thằng con trai ông cưỡng hiếp vợ của tôi ở ngay trước mặt tôi!”

Hoàng Thiên lập tức nổi giận đùng đùng mà quát tháo với ông ta.

“Tôi tôi tôi…

Phạm Văn Quang bị anh tra hỏi đến nỗi trả lời lắp bắp, ông ta thừa biết giờ ông ta có lên tiếng cãi lại anh thì cũng vô dụng, vì trí nhớ của Hoàng Thiên rất tốt nên anh đã khắc ghi hết tất cả câu nói của ông ta.

Rắc rắc!

Hoàng Thiên lại bắt đầu vung cây côn lên mà đánh gấy cái chân phải của Phạm Văn Quang.

“Ối! AI”

Phạm Văn Quang nào có chịu được sự đau đớn đến tột cùng như thế, vì vậy nên ông †a đã không ngừng gào thét thảm thiết.

Hoàng Thiên cũng không hề có ý định nương tay với ông ta, anh tiếp tục đập gấy cái chân còn lại của Phạm Văn Quang. Sau đó, một trận côn ập đến trên đầu ông ta, anh đánh ông ta dã man đến nỗi ngay cả mẹ ông †a cũng không nhận ra ông ta.

Trải qua một trận đánh tàn bạo này, Phạm Văn Quang đã bắt đầu thoi thóp, ông ta đã gần như sắp chết đến nơi rồi.

Trương Lan Phượng chứng kiến cảnh tượng đó mà trợn tròn mắt. Lúc này, đầu óc bà ta đã hoàn toàn trở nên trống rồng, trong đầu bà ta chỉ hiện lên ba chữ, đó chính là nghĩ mà sợ.

Hơn nữa, rốt cuộc thân phận thật sự của Hoàng Thiên là gì chứ. Tại sao mấy người này lại gọi Hoàng Thiên là cậu chủ, chỉ riêng điều này thôi mà đã sớm khiến Trương Lan Phượng cảm thấy nhức đầu.

Trong lòng Trương Lan Phượng tò mò không chịu được, nhưng bà ta lại không dám hỏi anh.

Cả Lâm Ngọc An và Lâm Huỳnh Mai cũng giống như bà ta vậy, các cô cũng rất tò mò về thân phận thật sự của Hoàng Thiên.

Tóm lại, qua tình cảnh hiện tại thì có thể khẳng định rằng, chắc chắn Hoàng Thiên không phải là người có xuất thân từ một gia đình nghèo khó, mà ngược lại là xuất thân từ gia đình cực kỳ giàu sang, còn là một cậu chủ.

“Lôi ông ta ra mà tiếp tục chăm sóc! Cho ông già này giữ lại cái giọng là được!”

Hoàng Thiên trực tiếp lên tiếng ra lệnh cho tên đàn em.

Tên đàn em tuân theo lời anh, bắt đầu kéo cả hai cha con Phạm Văn Quang và tên một mắt kia ra ngoài giống hệt như con chó chết vậy.

Lúc này, chỉ còn bốn tên tay sai của Phạm Văn Quang, bốn người đàn ông trung niên với bộ trang phục lố lăng đã sớm run lẩy bẩy bởi vì sợ hãi rồi.

Ngay cả ông chủ của họ mà còn bị Hoàng Thiên ngược đãi đến sống dở chết dở thì nói gì tới bọn họ đây?

Bọn họ bị ép nằm dưới đất, không có cách nào để quỳ lạy van xin anh, nên cả bốn người đều sốt ruột đến nỗi mặt mũi tái mét.

“Cậu chủ Thiên, xin hãy tha cho cái mạng chó của chúng tôi đi. Chúng tôi dám bảo đảm cả đời này chúng tôi cũng không dám bước chân vào thành phố Bắc Ninh dù chỉ là nửa bước.”

Một người đàn ông trung niên đang nằm dưới đất, lên tiếng cầu xin anh.

Hoàng Thiên cũng không thèm liếc mắt nhìn bốn tên cặn bã kia, anh trực tiếp vẫy tay với đàn em.

“Lôi ra, đánh gãy chân chó của tất cả bọn họ cho tôi!”

“Dạt”

Tất cả đàn em của anh đều đồng thanh tuân lệnh, bọn họ biết chỉ cần đánh không để chết là được, đây cũng chính là chủ ý của nhà họ Hoàng!

Sau khi bốn tên kia bị lôi ra ngoài thì cuối cùng phòng khách cũng trở nên yên tĩnh.

Thỉnh thoảng, bên trong hành lang có truyền đến tiếng la thất thanh của đám người kia, nhất là Tiêu Đông Mai, tiếng gào thét của bà ta nghe rất khủng khiếp.

Lâm Ngọc An cũng không lên tiếng khuyên nhủ Hoàng Thiên nữa, vì cô biết chồng của cô nhất định là đã phải kìm nén quá nhiều nỗi ấm ức và sự tức giận nên anh mới làm như vậy. Nếu không, dựa vào tính cách của chồng cô, chắc chăn sẽ không có chuyện như thế xảy ra.

Chồng cô đã quyết định làm như vậy thì hẳn là anh có lý do riêng của bản thân, nên cô cũng không khuyên anh điều gì.

Còn Lâm Huỳnh Mai thì vẫn cảm thấy khiếp sợ mà đứng ngây ra đó. Ánh mắt của cô ấy cũng không hề dời đi đâu khác, cô ấy cứ nhìn chằm chằm vào Hoàng Thiên.

Cô ấy không dám nhận người này là anh rể của cô ấy. Ngày hôm nay cũng chính là ngày mà cô ấy cảm thấy ngạc nhiên và khiếp Sợ với cuộc sống này.

Lúc này, Trương Lan Phượng cũng chẳng dám thở mạnh, bà ta nhớ lại cảnh bà ta la làng ầm ï với Hoàng Thiên, rồi lại bắt đầu sợ Hoàng Thiên cũng tìm bà ta để tính sổ.

Cũng may là Hoàng Thiên không giận cá chém thớt với bà ta, anh cũng chẳng thèm nhìn bà ta dù chỉ một cái liếc mắt.

“Chồng à, anh bớt giận đi, bọn họ cũng chưa làm gì em cả, anh đừng để cơn tức giận làm ảnh hưởng xấu đến anh”

Lâm Ngọc An dịu dàng nói với Hoàng Thiên, cô còn bước đến ôm lấy cánh tay của anh.

Khi này, Hoàng Thiên mới cười nhẹ một tiếng, anh có thể cảm nhận được sự quan tâm của Lâm Ngọc An dành cho anh.

“Anh không sao đâu.”

Hoàng Thiên nhìn Lâm Ngọc An mà đáp lại cô.

Khi cô nhìn thấy Hoàng Thiên cười, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm, cô biết cơn nóng giận của Hoàng Thiên cũng đã vơi đi một nửa.

Cả hai người Tiêu Tấn và Anh Phó cũng đã đứng sau lưng của Hoàng Thiên, bọn họ đang đợi lệnh từ anh.

Đúng lúc này, bên trong khu vực hiện lên một hình xoắn ốc, còn truyền đến tiếng cánh quạt xé toạc không trung.

Mọi người bước tới cửa sổ mà nhìn ra bên ngoài, một chiếc trực thăng thương vụ chậm rãi hạ độ cao xuống. Điều này đã thu hút đa số ánh nhìn của người dân xung quanh, họ vội vã đi đến vây quanh khu vực gần đó.

Chiếc trực thăng từ trên không đáp xuống khu vực trống, cảnh tượng này thật sự rất ít khi thấy được.

Không ít bạn trẻ lấy điện thoại di động ra mà bắt đầu quay lại khoảnh khắc trong nháy mắt này, sau khi quay xong họ còn đăng nó lên mạng.

“Ôi, là máy bay trực thăng cơ đấy “Khu vực mà chúng ta sống cũng có người nhà giàu tới vậy sao? Đó là chiếc máy bay trực thăng tư nhân đó…”

“Mau đi theo đi, mau đi theo đi. Rốt cuộc chị của tôi cũng đã tìm được ứng cử viên sáng giá rồi!”

Mấy bạn trẻ cứ như vậy mà bàn tán xôn xao ở khắp nơi, ánh mắt của bọn họ cũng không hề rời khỏi chiếc trực thăng.

Lâm Ngọc An cũng có chút ngơ ngác, dường như cô nhạy bén phát giác ra được rằng chiếc trực thăng này đến đây thật sự là quá trùng hợp, rất có thể là nó có liên quan tới Hoàng Thiên.

Lâm Huỳnh Mai cũng không nhìn Hoàng Thiên nữa, cô ấy chạy đến bên cửa sổ mà nhìn ra ngoài, đôi mắt cô ấy vì tò mò mà trợn †o lên.

Trương Lan Phượng nhìn thấy cảnh tượng này mà lòng hoảng hốt, bà ta uốn éo cái mông đến bên cửa sổ rồi thò đầu ra bên ngoài với Lâm Huỳnh Mai.

Người khác thì không biết chuyện gì đang diễn ra, nhưng Hoàng Thiên vừa nhìn đã lập tức nhận ra ngay, quản gia Trần đang ngồi trên chiếc trực thăng kia và nó cũng là chiếc trực thăng của nhà họ Hoàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.