Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)

Chương 239: Chương 239: Đưa tôi đi tìm lão ta




Hoàng Thiên thấy có người xuất hiện, lại còn là hàng xóm của Đào Văn Lâm, anh vội vàng chạy đến.

“Xin hỏi hai người có biết vua của những loại thuốc đi đâu không?”

Hoàng Thiên hỏi người đàn ông lớn tuổi.

Người đàn ông nhìn Hoàng Thiên và Lâm Ngọc An, sau đó rất cẩn thận mà hỏi: “Mấy người, mấy người tìm ông ta làm gì?”

“Tìm ông ta có chút việc.”

Hoàng Thiên trả lời.

Người đàn ông thở dài thườn thượt, im lặng, chuẩn bị đưa cô gái kia đi.

Cô gái nhìn Hoàng Thiên một lượt, sau đó anh dò hỏi: “Anh này, anh có phải là bạn của Đào Văn Lâm không?”

Hoàng Thiên nghe thế khẽ giật mình, anh lập tức nói: Không gọi là bạn.”

Cô gái nghe vậy, thở dài một hơi, nói với Hoàng Thiên: “Vậy thì anh nên tránh xa Đào.

Văn Lâm một chút, đừng động vào ông ta, nếu không sẽ hối hận.”

“Đừng có nói nhiều! Lên xe!”

Người đàn ông giận dữ hét lên với cô gái.

Cô gái sợ đến mức không dám nói gì, vội vàng lên xe điện định cùng người đàn ông bỏ đi.

Hoàng Thiên nghe ra được hàm ý trong lời nói của cô gái này. Dựa vào trực giác, Hoàng Thiên cảm thấy cô gái này hẳn là phải biết điều gì đó.

Vậy Hoàng Thiên sao có thể để cô ấy rời đi như thế này? Anh mau chóng đến ngăn xe điện lại.

“Chú à, cô bé này là gì của chú?”

Hoàng thiên hỏi người đàn ông.

“Là con gái tôi, có chuyện gì vậy?”

Người đàn ông mắt, đề cao cảnh giác với Hoàng Thiên.

“Tôi muốn hỏi con gái chú một số chuyện, chú đợi tí đã, đừng đưa cô ấy đi vội.”

Hoàng Thiên nói.

“Tức cười, câu nghĩ mình là ai? Cậu không thấy mặt con gái tôi bị trầy xước đến độ này sao? Tôi còn phải đưa con bé lên thị trấn xử lý vết thương.”

Người đàn ông rất khó chịu, hét lên với Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên cũng không tức giận, sờ sờ trong ví, anh chỉ mang theo trong người hơn 4 triệu, đưa hết cho ông chú.

“Không mất nhiều thời gian của hai người đâu, tôi chỉ hỏi vài câu thôi.”

Hoàng Thiên nói.

Có tiền dẫn lối, người đàn ông nhận tiền, ngay lập tức yên tĩnh hơn nhiều.

“Ồ, được rồi. Nhưng anh bạn trẻ à, tôi khuyên cậu một câu. Con gái tôi nói đúng.

Cậu tuyệt đối đừng chọc tức Đào Văn Lâm.

Người đàn ông nhăn mặt khuyên nhủ Hoàng Thiên.

“Tại sao?”

Hoàng Thiên hỏi.

“Lão Lâm này không phải loại người tốt đẹp gì.”

Người đàn ông nhìn quanh, thấy xung quanh không có người, ông ta mới hạ giọng nói với Hoàng Thiên: “Cậu còn trẻ nên cậu không biết, tôi và Đào Văn Lâm là hàng xóm của nhau. Vậy mà tên già dê này lại có ý đồ xấu xa với con gái tôi. Con gái tôi cũng chả lớn hơn con ông ta bao nhiêu, cậu nói xem loại người như vậy có cặn bã không cơ chứ?”

#9?

Hoàng Thiên gật đầu. Thảo nào mà người cha và đứa con gái này lại tỏ ra đề phòng Đào Văn Lâm, hóa ra là như vậy.

“Cậu trai trẻ, Đào Văn Lâm thật sự không phải người tốt gì đâu, nếu cậu nhờ ông ta chữa trị thì phải cẩn thận. Lão dê già này thích nhất là để lại di chứng cho người ta.

Sau đó bệnh nhân quay lại tìm lão, lão lại kiếm được thêm tiền.”

Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi nói với Hoàng Thiên.

Những lời này đúng vào tâm can Hoàng Thiên, thật sự là như thế, nhưng lần này Đào Văn Lâm thật sự quá tàn nhẫn, trực tiếp làm biến dạng mặt Lâm Ngọc An.

“Vậy chú có biết Đào Văn Lâm đã đi đâu không?”

Hoàng Thiên hỏi.

Người đàn ông lắc đầu nói với Hoàng Thiên: “Ai mà biết được! Đào Văn Lâm và con trai của lão ta đã chuyển đi sáng nay, cũng chẳng biết là chuyển đi đâu.”

Hoàng Thiên và Lâm Ngọc An nghe vậy, trong lòng lạnh đi ít nhiều.

“Ba, con biết lão ta đi đâu!”

Cô gái đứng bên cạnh, cắn môi tức giận nói.

“Đi đâu?”

Người đàn ông nghỉ ngờ hỏi.

“Khẳng định là đến nhà Mã Dung Dung!”

€ô gái nói rất chắc chắn.

“À, đúng là có thể.”

Người đàn ông gật đầu lia lịa.

Hai mắt Hoàng Thiên sáng lên, vội vàng hỏi: “Mã Dung Dung là ai? Cô ta sống ở đâu?”

Người đàn ông run lên vì tức giận khi nghe Hoàng Thiên hỏi đến Mã Dung Dung.

“Mã Dung Dung là bồ của Đào Văn Lâm.

Cậu trai trẻ nhìn đi, con gái tôi bị Mã Dung Dung cào mặt đây này!”

Người đàn ông nói, chỉ vào mặt con gái mình.

Cô gái cúi đầu xuống, cảm thấy mặt mình giống như mặt mèo, rất xấu hổ.

“Tại sao Mã Dung Dung lại cào mặt con gái của chú?”

Lâm Ngọc An tò mò hỏi.

Người đàn ông thở dài, giận dữ nói: “Đào Văn Lâm cứ thương nhớ con gái tôi. Mã Dung Dung đã biết chuyện này. Sáng nay cô ta xông đến nhà, tìm con gái tôi đòi tính sổ, cào con bé thành ra thế này. Con gái tôi có làm gì đâu, Đào Văn Lâm nhớ thương nó thì là lỗi của nó à?”

Hoàng Thiên đã nhìn thấy rất rõ ràng, hai cha con này đều là những người nông thôn thật thà, nhưng cô gái lại xinh đẹp, đã Đào Văn Lâm nhìn trúng. Sau đó Ma Dung Dung, bồ của Đào Văn Lâm, ghen tuông và trút giận lên cô gái này.

Vốn dĩ những sự việc này không liên quan gì đến Hoàng Thiên, nhưng cô gái khẳng định Đào Văn Lâm đã đến nhà Mã Dung Dung. Điều này khiến Hoàng Thiên cảm thấy như thể đang bế tắc thì tìm ra lối thoát.

Nếu Đào Văn Lâm thực sự ở trong nhà của cô bồ thì quá tốt.

“Có thể đưa tôi đến nhà Mã Dung Dung không?” Hoàng Thiên hỏi người đàn ông.

Người đàn ông nghe thế thì biến sắc, ông ta trông rất bối rối.

Hoàng Thiên cũng không ngạc nhiên, anh biết hai cha con này bình thường chắc chắn đã bị Đào Văn Lâm bắt nạt không ít, Mã Dung Dung chắc hẳn cũng là một kẻ gian manh, hai cha con sợ Mã Dung Dung và Đào Văn Lâm cũng hợp lý thôi.

“Cứ yên tâm, tôi đảm bảo an toàn cho hai cha con chú.”

Hoàng Thiên trấn an người đàn ông.

Người đàn ông lắc đầu. Vẫn rất do dự.

“Cha à, chúng ta cứ dẫn anh trai này đi đi! Hơn nữa, ba cũng lấy tiền của người ta rồi…”

Cô gái thuyết phục.

Người đàn ông cũng cảm thấy có chút băn khoăn, suy nghĩ hồi lâu, ông ta gật đầu đồng ý.

Hoàng Thiên và Lâm Ngọc An nhìn nhau, cả hai cùng thở phào.

Người đàn ông lái xe điện chở cô gái đi phía trước. Hoàng Thiên lái xe chở Lâm Ngọc An theo sau.

Sau khi đi hơn chục cây số, Hoàng Thiên lái xe vào một ngôi làng nhỏ liền kề.

Người đàn ông xuống xe điện, chỉ vào một ngôi nhà trông rất xa hoa. “Cậu trai trẻ, đây là nhà của Mã Dung Dung. Tôi không dám bảo đảm Đào Văn Lâm có ở đây không.”

“Được, vậy hai người trở về đi.”

Hoàng Thiên nói với người đàn ông và cô gái, anh không muốn hai cha con họ gặp rắc rối.

Người đàn ông chỉ hận không thể rời đi càng sớm càng tốt, khởi động xe điện, chở con gái về.

“Đi thôi Ngọc An, chúng ta vào xem thế nào.

Hoàng Thiên nói với Lâm Ngọc An.

Lâm Ngọc An gật đầu, cùng Hoàng Thiên xuống xe, đi vào nhà.

Cả ngôi làng nhỏ có chừng hơn 30 hộ gia đình, nhà của Mã Dung Dung là ấn tượng nhất.

Sống trong một tòa nhà nhỏ hai tầng.

Hơn nữa, toàn bộ sân nhà đã tốn rất nhiều công sức xây dựng, ở thôn núi nhỏ này, quá chói mắt.

Hoàng Thiên biết rõ, mấy năm nay Đào Văn Lâm kiếm được không ít tiền. Đương nhiên phải cho nhân tình những thứ tốt. Nhà của Mã Dung Dung sửa sang đẹp như vậy, hẳn là tiền của Đào Văn Lâm.

Sau khi Hoàng Thiên và Lâm Ngọc An bước vào sân, cửa nhà Mã Dung Dung mở ra.

Một người đàn ông gầy gò khoảng bốn mươi tuổi bước ra. Người đàn ông này trông dáng dấp rất hèn mọn, nhìn Hoàng Thiên và Lâm Ngọc An đang bước vào sân.

Anh ta nhìn thấy Hoàng Thiên và Lâm Ngọc An bước vào nên mới ra ngoài kiểm tra.

“Mấy người tìm ai vậy?”

Người đàn ông gầy gò tức giận nhìn chằm chằm Hoàng Thiên, hỏi.

Nhưng khi tên này nhìn thấy Lâm Ngọc An, ánh mắt của hắn có hơi biến đổi, xúc động như gặp được thần tiên.

Khi nhìn thấy mảng màu xanh tím trên mặt Lâm Ngọc An, người đàn ông gầy gò sửng sốt một chút.

“Tìm Mã Dung Dung.”

Hoàng Thiên bình tĩnh đáp.

“Ồ, cậu tìm vợ tôi có việc gì sao?”

Người đàn ông gầy gò nhìn chằm chằm Hoàng Thiên, vẻ mặt khó chịu, rất cảnh giác với Hoàng Thiên.

“Là ai tìm tôi vậy?”

Đúng lúc đó, một giọng nói quyến rũ truyền đến, một người phụ nữ ăn mặc khiêu gợi chừng 35, 36 tuổi bước ra khỏi phòng.

Người phụ nữ này đi đứng yểu điệu, tuy không còn trẻ nhưng lại tỏa ra cảm giác thành thục, xinh đẹp, vẫn còn rất quyến rũ.

Chính là Mã Dung Dung, nhân tình của Đào Văn Lâm.

“Cô là Mã Dung Dung?”

Hoàng Thiên híp mắt, người phụ nữ khà giống với suy đoán của anh.

“Đúng rồi đó, làm sao thế cậu em đẹp trai, tìm tôi có việc gì?”

Mã Dung Dung nháy mắt với Hoàng Thiên, hai mắt to chớp chớp, cực kỳ lỗ mãng.

Người đàn ông gầy có thể nhìn thấy rõ ràng, trong lòng anh ta buồn bực, chua xót và rất tức giận.

Nhưng ở trước mặt vợ mình là Mã Dung Dung, người đàn ông gầy này cũng chẳng dám làm gì, là kiểu sợ vợ điển hình.

“Có chút chuyện, tôi muốn hỏi cô về một người.”

Hoàng Thiên thản nhiên nói với Mã Dung Dung.

“Ha ha, người nào vậy? Đừng đứng bên ngoài nói chuyện, anh đẹp trai mau vào đây.”

Mã Dung Dung vừa nói vừa kéo cánh tay của Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên thực sự không nói nên lời, người phụ nữ này cũng quá tùy tiện, càn rỡ rồi đó?

Nhưng để tìm được Đào Văn Lâm, cũng đành nhịn. Hoàng Thiên không để cô ta kéo, cùng Lâm Ngọc An bước vào nhà Mã Dung Dung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.