Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)

Chương 839: Chương 839: Gặp được thằng nghe lời




Vừa nghĩ tới đây, Hoàng Thiên lập tức nghĩ đến Trịnh Hiếu Phong.

Chính là để đề phòng Trịnh Hiếu Phong đột nhiên chạy đến đây ra tay với Phan Thanh Linh, nên Hoàng Thiên mới đặc biệt vội tới.

Thật không ngờ, không thấy Trịnh Hiếu Phong đâu, lại gặp phải hai tên trẻ tuổi đến gây chuyện.

Người đàn ông xăm hình nhện trên tay vẫn khá là ngang ngược, cho dù anh ta đang bị giẫm dưới chân Hoàng Thiên, thế nhưng vẫn rất ngông cuồng.

“Thằng nhãi, tạo cho mày thời gian năm giây. Lập tức để tạo dậy! Nếu không thì..”

“Nếu không thì sao?” Hoàng Thiên đột ngột quát lên một tiếng, giẫm mạnh xuống lưng người đàn ông xăm nhện.

“Ui cha!”

Người đàn ông xăm nhện suýt thì phun ra máu, chân của Hoàng Thiên rất có lực, anh ta thực sự không chịu được.

“Thả anh ta ra, thằng nhãi thổi kia, mày chỉ là người đến khám bệnh, có đến mức gây khó dễ cho bọn tao không?”

Lúc này người đàn ông gầy nhom đứng ở gần đó quát với Hoàng Thiên.

“Mày cũng đừng gào to nữa, qua đây”.

Hoàng Thiên vẫy tay với người đàn ông gầy nhom.

Nhìn thấy Hoàng Thiên ung dung bình tĩnh như vậy. Người đàn ông gầy nhom rất sơ trong lòng, nhưng anh ta lại không nghe lời Hoàng Thiên, mà lại đứng ở một bên giả vờ không nghe thấy.

“Tao bảo mày qua đây, mày điếc à?” Hoàng Thiên tức giận quát.

Chuyện này...

Người đàn ông gầy nhom thực sự có hơi hoảng sợ. Bởi vì ánh mắt lúc này của Hoàng Thiên rất sắc bén, toàn thân đều tỏa ra mùi vị đáng sợ, chuyện này đủ khiến cho người đàn ông gầy nhom lo lắng bất an.

“Người anh em, anh không tội gì phải gây thù chuốc án với chúng tôi, thế này đi, bây giờ anh thả bạn tôi ra, chuyện ngày hôm nay coi như chưa hề xảy ra, thế nào?”

Giọng nói người đàn ông gầy nhom dịu xuống, thương lượng với Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên thực sự chán nản, thầm nghĩ tên gầy nhom này cũng thật to gan, còn thương lượng với mình nữa?

Hoàng Linh ở bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng này, cô lại không cảm thấy bất ngờ và hoảng sợ, dù sao thì anh trai cô rất lợi hại, cô đã thấy lâu rồi.

Phan Thanh Linh thì vẫn có hơi căng thẳng, mặc dù Hoàng Thiên đã hoàn toàn chiếm được ưu thế, nhưng mà Phan Thanh Linh vẫn lo lắng sẽ gây thù kết oán, sau này sẽ không có lợi cho Hoàng Thiên.

Cũng đành chịu thôi, từ nhỏ cô đã sống trong núi nơi hoang vu hẻo lánh, không có tranh đấu nhiều như này.

Mà lúc này Hoàng Thiên đã buông lỏng người đàn ông xăm nhện kia ra, đi tới phía người đàn ông gầy nhom.

“Vậy là đúng rồi đó. Có thêm oan gia ngõ hẹp, anh tội gì phải chống đổi lại chúng tôi, ha ha.”

Người đàn ông gầy nhom cười ha ha, khá là hả hê, anh ta cho rằng Hoàng Thiên đã sợ rồi.

Thấy Hoàng Thiên bước đến, người đàn ông gầy nhom lấy thuốc lá ra, đưa cho Hoàng Thiên một điếu, nói: “Nào người anh em, hút điếu thuốc, rồi đi đi”

“Sau đó thì sao?” Hoàng Thiên cười lạnh lùng, hỏi người đàn ông gầy nhom. “Sau đó thì chúng tôi làm chuyện của chúng tôi, anh đi đường của anh” Người đàn ông gầy nhom trợn trừng mắt, rất không vui trừng mắt nhìn Hoàng Thiên. Anh ta cảm thấy Hoàng Thiên quá dài dòng, chính là đang ngứa đòn. “Các người muốn làm chuyện gì?”

Hoàng Thiên hỏi.

“Cái ***, thằng nhãi nhà mày không bị bệnh chứ? Chúng tao muốn đưa hai đứa này đi, bây giờ mày hài lòng chưa?”

Người đàn ông gầy nhom lại bắt đầu cáu kỉnh, quát to với Hoàng Thiên.

“Bốp!”

Đột nhiên Hoàng Thiên vung tay, tát thẳng vào mặt người đàn ông gầy nhom. Ui cha mę oi...

Người đàn ông gầy nhom bị tát cái tát tạm thời đã bị mất thính giác, quay người ngã xuống đất.

Người đàn ông xăm nhện kia đã lặng lẽ mò tới phía sau Hoàng Thiên, trong tay còn xách một chiếc ghế, chuẩn bị đánh lén Hoàng Thiên.

“Anh Hoàng Thiên cẩn thận phía sau!”

Phan Thanh Linh hét to nhắc nhở Hoàng Thiên, cực kỳ lo lắng.

Thế nhưng cô đã lo lắng thừa thãi, Hoàng Thiên sớm đã nghe thấy tiếng động phía sau lưng, lúc này quay phắt người lại.

“Chết con mẹ mày đi!” Người đàn ông xăm nhện gào to lên, vung ghế đập về phía đầu của Hoàng Thiên. Hoàng Thiên nghiêng người, tránh được cú này, sau đó thuận thế cướp lại ghế.

Còn chơi đánh lén sau lưng đúng không?”

Hoàng Thiên lạnh lùng nói, mạnh mẽ đạp ngã người đàn ông xăm nhện, sau đó lấy ghế đập vào người tên này một trận dữ dội.

Trong lúc này, Hoàng Thiên cũng không thiên vị chút nào, cùng lúc chăm sóc cho cả người đàn ông gầy nhom.

Lúc này, bên trong tiệm thuốc Trung Y đã cực kỳ náo nhiệt, hai người đàn ông trẻ tuổi gào khóc thảm thiết, lăn lộn tránh né dưới đất.

Nhưng tránh né cũng không có tác dụng gì, Hoàng Thiên đập cho một trận, đập cho hai thằng nhãi này không thành hình người nữa.

Chưa tới một phút, hai thằng nhãi này đã phải chịu thua. “Anh ơi đừng đập nữa, chúng em thua rồi, thua rồi!”

Người đàn ông gầy nhom ôm đầu cầu xin Hoàng Thiên.

Người đàn ông xăm nhện kia cũng luôn miệng xin tha thứ, hy vọng Hoàng Thiên có thể tha cho anh ta.

“Ha ha, như này đã không chịu được?”

Hoàng Thiên cười lạnh lùng, thế nhưng cũng không đánh bọn họ nữa.

Nếu đánh nữa, e là hai thằng nhãi này sẽ phải vào viện.

“Không nổi nữa không nổi nữa, anh lớn, có chuyện gì từ từ nói, ngàn vàn lần xin đừng đánh chúng em nữa”

Miệng người đàn ông gầy nhom lảm nhảm, nằm dưới đất nói với Hoàng Thiên. “Đứng dậy Hoàng Thiên ngồi trên ghế, bảo hai thằng nhãi này đứng dậy. Hai thằng nhãi này vừa đứng dậy, thì nghe thấy Hoàng Thiên nói: “Quỳ xuống”

“Cái gì?”

Người đàn ông xăm nhện ngẩn người, vừa định trừng mắt nhìn Hoàng Thiên, thì người đàn ông gầy nhom kia đã kéo áo anh ta.

Người đàn ông xăm nhện hiểu ra, bạn mình là đang không muốn khiến mình nổi giận, phải nghe lời Hoàng Thiên.

“Được được được, anh lớn, chúng em quỳ, anh bảo chúng em làm gì cũng được. Chỉ cần không đánh chúng em nữa là được.”

Người đàn ông gầy nhom biết thời biết thế, nói xong liền kéo theo bạn, đồng loạt quỳ xuống trước mặt Hoàng Thiên.

Nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng Phan Thanh Linh vô cùng chấn động.

Cô phát hiện ra, anh Thiên đúng là quá lợi hại, bất kể là loại người xấu như nào, ở trước mặt anh Thiên, đều phải quy củ hết.

Điều này cũng khiến cho Phan Thanh Linh có cảm giác an toàn, cô cảm thấy ở bên cạnh Hoàng Thiên, thực sự rất hạnh phúc.

“Nói đi, chúng mày đến đây, ý đồ gì?”.

Hoàng Thiên lấy điếu thuốc ra châm, xét hỏi hai người đàn ông này.

Người đàn ông xăm nhện giữ phong cách lạnh lùng, từ đầu tới cuối đều ít nói, lúc này lại quỳ đó cúi thấp đầu, không quan tâm đến Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên cũng không thèm chấp nhặt với người thiếu hiểu biết. Lúc này di chuyển ánh mắt sang người đàn ông gầy nhom.

Hoàng Thiên cũng biết, người đàn ông gầy nhom khá là bằng lòng nói chuyện, coi anh ta làm người đại diện của người đàn ông xăm nhện đi.

“Anh lớn, em cũng không dám giấu anh. Hôm nay chúng em đến đây, chính là nhằm vào cô gái này”

Người đàn ông gầy nhom nói, giơ tay chỉ vào Phan Thanh Linh.

Mặt Hoàng Thiên không có biểu cảm gì, anh không hề bất ngờ tí nào. Bởi vì đã đoán được từ sớm.

“Là Trịnh Hiếu Phong sai mày đến đúng không?”

Hoàng Thiên đột nhiên hỏi.

“Chuyện này.”

Người đàn ông gầy nhom kinh ngạc đến ngây người, anh ta sỡ hãi nhìn Hoàng Thiên, đã vô cùng chịu phục.

Hoàng Thiên lại có thể trực tiếp nói ra là ai sai bọn họ đến, điều này khiến anh ta rất kinh ngạc.

“Anh lớn. Anh đúng là biết trước như thần! Em xin chịu phục, khâm phục “Cái con mẹ nhà mày!”

Hoàng Thiên đạp một phát vào mặt người đàn ông gầy nhom, quát to: “Đừng có bợ đít ở đây, hỏi mày cái gì nói cái đấy là được”

“Vâng vâng vâng, anh lớn dạy dỗ rất đúng, em chắc chắn sẽ thành thật khai báo”

Người đàn ông gầy nhom sắp bật khóc, anh ta đã bị bầm dập mặt mũi rồi, lại còn bị Hoàng Thiên đạp cho một phát, thực sự cực kỳ buồn bực.

“Hiện nay Trịnh Hiếu Phong đang ở đâu? Chúng mày có quan hệ gì với Trịnh Hiểu Phong?”

Hoàng Thiên hỏi.

“Chúng em là đàn em của Trịnh Hiếu Phong, hiện nay Trịnh Hiếu Phong đã không còn ở trong thành phố nữa, anh ta trốn rồi.”

Người đàn ông gầy nhom nói với Hoàng Thiên.

Trịnh Hiếu Phong còn có đàn em?

Hoàng Thiên không thể không nghiến răng, Trịnh Hiểu Phong chết tiệt này, lại còn càng ngày càng mưu mô.

“Anh ta trốn ở đâu?”

Hoàng Thiên hỏi người đàn ông gầy nhom..

“Em cũng không biết nơi đó gọi là gì, tuy nhiên em có thể tìm được”

Người đàn ông gầy nhom sợ sệt nói.

Người đàn ông xăm nhện nghiến răng không nói lời nào, thỉnh thoảng anh ta còn nhìn người đàn ông gầy nhom, thấy người đàn ông gầy nhom này đã rất nhanh chóng khai báo toàn bộ, anh ta rất bất ngờ.

“Thôi được, vậy bây giờ mày đưa tao đi tìm Trịnh Hiếu Phong, không vấn đề gì chứ?”

Hoàng Thiên hỏi.

“Không vấn đề gì, chuyện này đương nhiên không thành vấn đề, chỉ cần anh lớn không đánh em nữa là được.”

Trên mặt người đàn ông gầy nhom còn kèm theo nụ cười hèn hạ, gật mạnh đầu.

Hoàng Thiên cũng rất là chán ghét loại người này, nhưng Hoàng Thiên cũng không sợ thằng nhãi này nói dối, dù sao thì hai thằng nhãi này cũng không chạy thoát được, một khi phát hiện ra bọn họ nói dối, Hoàng Thiên sẽ không dễ dàng tha cho bọn họ.

Ngay đúng lúc ấy, hai thành viên trong đội mà Vũ Thanh phải tới đã chạy vội tới.

“Cậu Thiên”

Hai thành viên trong đội đến chào hỏi với Hoàng Thiên.

“Các anh bảo vệ cẩn thận nơi này, không cho phép bất cứ ai làm hại đến bọn họ, hiểu không?”

Hoàng Thiên chỉ vào Hoàng Linh và Phan Thanh Linh, nói với hai thành viên trong đội.

“Vâng!”

Hai thành viên trong đội cùng lên tiếng trả lời.

Hoàng Thiên cũng đã yên tâm, có sự bảo vệ của hai thành viên trong đội này, nơi này sẽ vô cùng an toàn.

Sau khi thu xếp ổn thỏa chỗ này, Hoàng Thiên gọi điện thoại cho Lã Việt.

Ở trong điện thoại Hoàng Thiên nói với Lã Việt, trước mắt không cần tìm Trịnh Hiếu Phong nữa, rất có khả năng Trịnh Hiếu Phong đã ra khỏi thành phố.

Ngoài ra còn dặn Lã Việt dẫn theo người mau chóng đến tiệm thuốc Trung Y, tụ tập cùng mình.

Sau khi gọi xong điện thoại, Hoàng Thiên ở đây chờ đám người Lã Việt đến.

Hai người đàn ông trẻ kia cực kỳ lo lắng trong lòng, Hoàng Thiên không lên tiếng, bọn họ cũng không dám đứng dậy, chỉ có thể ngoan ngoãn quỳ dưới chân Hoàng Thiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.