Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)

Chương 803: Chương 803: Giải quyết 




Người không có tiền vĩnh viễn sẽ không biết tiền tài là thứ không đáng nhắc tới như thế nào trong mắt người giàu.

Phan Thanh Linh vẫn luôn luôn sinh sống với Mai Trân ở trong Hang động Thanh Linh, có thể nói là thu nhập của bọn họ quá hạn hẹp.

Cho nên khi Hoàng Thiên nói ra bảy tỷ, cả Phan Thanh Linh và Mai Trân đều sợ ngây người.

Trên thực tế nếu dựa vào y học của Phan Thanh Linh, cô ấy có thể kiếm được rất nhiều tiền, nhưng là do cô ấy không có ý nghĩ đấy mà thôi. “Chu, Hoàng Thiên, cậu sẽ không nói đùa tôi chứ?”

Mai Trân nói lắp ba lắp bắp, bà ta không dám tin nhìn Hoàng Thiên, lúc này bà ta đối với Hoàng Thiên rất khách khí.

Bảy tỷ, đây là con số bà ta nằm mơ cũng không dám nghĩ tới, số tiền này đối Mai Trân mà nói là một con số vô khổng lồ, con số thiên văn.

Khi Kim Đại Thành hứa cho bà ta bảy trăm triệu, bà ta đã vui vẻ đến phát điện, có thể nói bảy tỷ mà Hoàng Thiên hứa đã khiến bà ta kích động như thế nào.

Hoàng Thiên không ngờ Mai Trân sẽ có phản ứng như vậy, lúc này anh chỉ thản nhiên cười một tiếng, nói với Mai Trân: “DÌ Mã, bây giờ là lúc nào rồi mà tôi còn có tâm trạng đùa cợt bà?”

“Nói như vậy, cậu thật sự định cho tôi bảy tỷ đồng?”. Mai Trân mở to hai mắt nhìn, chỉ sợ Hoàng Thiên đổi ý.

Hoàng Thiên biết Mai Trân không tin, lúc này anh nói rất chắc chắn: “Như vầy đi, bây giờ tôi dẫn bà đi lấy tiền, tiền đặt trong tay bà, như vậy là bà có thể yên tâm”

“Vâng vâng vâng, như vậy tất nhiên là tôi sẽ yên tâm! Hoàng Thiên, à nhầm, cậu Thiên! Cậu Thiên nhanh chóng dẫn tôi đi đi!”.

Mai Trân nói chuyện rất khiêm tốn, bà ta đã hoàn toàn bị bảy tỷ đánh bại, bây giờ bảo bà ta gọi Hoàng Thiên là ông nội thì bà ta cũng đồng ý gọi.

Hoàng Thiên im lặng lắc đầu, lúc này anh nói với Phan Thanh Linh: “Đi thôi Thanh Linh, chúng ta cùng đi lấy tiền cho mẹ cô”

“Anh Hoàng Thiên, đi đâu lấy tiền?” Phan Thanh Linh hỏi Hoàng Thiên. “Đi ngân hàng”. Hoàng Thiên khẽ cười với cô, bởi vì câu hỏi của cô thật sự rất dễ thương. “Ngân hàng?”

Phan Thanh Linh ngơ ngác một chút, nhưng cô nhanh chóng nhận ra, lúc này cô mới nhớ tới ở thị trấn Kim Mã có một một ngân hàng, nghe nói chỗ này dùng để

rút tiền, nhưng cô chưa bao giờ đi đến nơi đó, càng không biết lamfsao để rút tiền.

Hoàng Thiên không nói gì, lái xe mang Phan Thanh Linh và Mai Trân đi đến ngân hàng.

Mai Trân kích động đi theo sau lưng Hoàng Thiên, lẩm bẩm nói: “Cậu thiên à, bảy tỷ có phải cần rất nhiều túi đựng không? Một mình tôi cầm không hết được.”

Hoàng Thiên nghe xong thì cười, lúc ở trên đường anh đã thay đổi ý định, không để cho Mai Trân cầm tiền mặt, như vậy quá nguy hiểm.

Lấy năng lực của Mai Trân, đấu võ mồm thì là cao thủ đấy, nhưng nếu gặp mấy tên côn đồ mưu đồ bất chính thì ba giây là bà ta chầu trời.

“Chắc chắn là bà không cầm được bảy tỷ, hơn nữa bà không sợ người khác cướp đoạt giữa đường à?”

Hoàng Thiên quay đầu lại hỏi Mai Trân. “Vậy cậu nói làm sao bây giờ?”.

Mai Trân rất kiên nhẫn hỏi Hoàng Thiên, bây giờ bà ta nhìn chỗ nào của Hoàng Thiên cũng thuận mắt.

“Bà có mang thẻ căn cước theo không?” “Có mang theo”.

“Vậy thì tôi dẫn bà đến ngân hàng mở một quyển sổ tiết kiệm, sau đó chuyển tiền trực tiếp vào sổ tiết kiệm của bà.”

Hoàng Thiên nói với Mai Trân, còn sợ Mai Trân không đồng ý.

Thế nhưng Hoàng Thiên quá lo lắng rồi, Mai Trân vẫn biết cái gì gọi là sổ tiết kiệm, hơn nữa trước đây bà ta cũng từng gửi tiền vào ngân hàng ở thị trấn Kim Mã.

“Được được được, vậy làm nhanh một chút đi”. Mai Trân không cờ nổi mà giục Hoàng Thiên nhanh đi làm.

Người đến ngân hàng giải quyết việc không nhiều, Hoàng Thiên dẫn Mai Trân đến quầy xử lý công việc.

Ngay sau đó, Hoàng Thiên đã chuyển bảy tỷ vào sổ tiết kiệm của Mai Trân.

Sau khi giải quyết giao dịch xong, nữ nhân viên ghen tị nhìn thoáng qua Phan Thanh Linh ở bên cạnh, nhìn xem người ta tìm đối tượng tốt biết bao, tiền sính lễ cho nhiều như vậy!

Mấy bác gái xếp hàng đằng sau ghen tỵ nhìn Mai Trân tìm được một con rễ tốt, tiền sính lễ nhiều như vậy.

Tất nhiên là Hoàng Thiên không biết mình bị hiểu lầm, anh dẫn Phan Thanh Linh và Mai Trân ra khỏi ngân hàng, sau đó ba người cùng lên xe.

Cho Mai Trân bảy tỷ, chắc là bà ta sẽ không thèm bảy trăm triệu của nhà họ Kim nữa? Như vậy bà ta sẽ không ép buộc Phan Thanh Linh nữa, Hoàng Thiên cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Quả nhiên tiền rất có uy lực, thái độ của Mai Trân đối với anh thay đổi một trăm tám mươi độ.

“Hoàng Thiên, cậu yên tâm, tôi sẽ không ép Thanh Linh đến nhà họ Kim nữa, hì hì hì, bây giờ tôi đã là một phú bà bảy tỷ rồi, cảm ơn cậu Thiên!”

Mai Trận cười tủm tỉm khách sáo với Hoàng Thiên, rất là hài lòng.

Hoàng Thiên thấy vậy thì cũng cười, bảy tỷ giải quyết một phiền phức lớn cũng coi như không tệ, ít nhất Phan Thanh Linh có thể yên tâm ngây ngốc ở thành phố Bắc Ninh.

“Được, đã như vậy thì bà có thể yên tâm để Thanh Linh ở lại thành phố Bắc Ninh, bà yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt cho Thanh Linh”

Hoàng Thiên nói với Mai Trân.

“Tất nhiên! Ha ha, cậu Thiên, cho dù cậu có cùng với con gái tôi ở bên nhau thì tôi cũng không có ý kiến”

Mai Trân cười ha ha nói

Hoàng Thiên nghe xong thì cạn lời, cái bà Mai Trân này thật không đáng tin, bà ta coi con gái mình là cái gì?

Ưu tiên hàng đầu của Phan Thanh Linh bây giờ là rời xa người mẹ như vậy, Hoàng Thiên rất hy vọng Phan Thanh Linh sẽ ở lại thành phố Bắc Ninh.

“Mẹ, mẹ đang nói linh tinh gì thế.”. Phan Thanh Linh vô cùng xấu hổ, khuôn mặt đỏ bừng oán giận nói.

“Ha ha ha! Được được được, mẹ không nói nữa là được chứ gì? Mẹ về nhà trước, con cứ ở đây giải sầu đi, có Hoàng Thiên chăm sóc con, mẹ cũng yên tâm”

“Mai Trân cười ha ha, sau đó nói với Hoàng Thiên: “Hoàng Thiên, cháu đưa dì đến nhà ga thôi, dì không thể về cùng với người nhà họ Kim được, chỉ có thể tự mình ngồi xe về”

“Cũng được”. Hoàng Thiên gật đầu, lái xe đưa Mai Trân đến nhà ga.

Chỗ này có xe khách nối thẳng đến trấn Kim Mã, sau khi tiễn Mai Trân lên xe về nhà xong, Hoàng Thiên mới yên lòng. Sau khi Phan Thanh Linh tạm biệt với Mai Trân xong, tâm trạng của cô cũng tốt hơn nhiều.

Về sau Mai Trân sẽ không ép buộc cô nữa, điều này khiến cô còn vui vẻ hơn là đến tết.

Cô nhìn Hoàng Thiên, trong lòng vô cùng cảm động, cũng cảm thấy nợ Hoàng Thiên rất nhiều.

Hoàng Thiên đã bỏ ra bảy tỷ để giải quyết mẹ cô, số tiền này đối với cô là rất nhiều.

"Anh Hoàng Thiên tôi phải làm gì để báo đáp anh?” Phan Thanh Linh cảm kích nhìn Hoàng Thiên, không biết nói gì cho tốt.

Cô thậm chí còn cảm thấy áy náy, nếu không phải vì chuyện của cô, anh Hoàng Thiên sẽ không tốn bảy tỷ, tổn thất này quá lớn.

Hơn nữa số tiền này lại còn rơi và trong túi mẹ cô, cô ấy cảm thấy không tốt lắm.

Hoàng Thiên có thể nhìn ra Phan Thanh Linh đang suy nghĩ điều gì, anh không khỏi cảm khái, cô gái này rất ngây thơ lương thiện.

“Đừng nói như vậy, nếu như không phải cô cứu mạng tôi thì bây giờ tôi đã chết rồi.”

Hoàng Thiên nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Phan Thanh Linh, nghiêm túc nói. Điều này...

Phan Thanh Linh nhanh chóng né tránh, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, không dám nhìn thẳng Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên cũng rất hối hận, bởi vì nhất thời cảm khái nên làm ra hành động như vậy với Phan Thanh Linh, anh sợ Phan Thanh Linh sẽ hiểu lầm.

“Khụ khụ, cái đó, cô có toán gì cho tương lai không?” Hoàng Thiên kho khan một cái, đổi chủ đề.

Vừa nãy Hoàng Thiên sờ tóc cô, cô cũng không cảm thấy anh đang xâm phạm gì cả, ngược lại tim cô đập rất mạnh, có một cảm giác kỳ lạ không thể kìm nén.

Phan Thanh Linh suy nghĩ một chút, nói: “Tôi cũng không biết nữa, một cô gái không có trình độ văn hóa, không có kinh nghiệm làm việc như tôi, không biết phải làm sao để sinh tồn ở bên ngoài”.

“Như vậy đi, cô cũng trạc tuổi em gái tôi, con bé vừa mới tốt nghiệp đại học hơn một tháng, cũng đang đi tìm việc làm, tôi đưa cô đến chỗ con bé, hai người có thể làm bạn tốt của nhau”

Hoàng Thiên nói với Phan Thanh Linh. Anh cũng vừa mới có ý nghĩ này.

Tính cách của Phan Thanh Linh với Hoàng Linh cũng không khác biệt nhau lắm, hai cô bé ở chung với nhau chắc chắn sẽ rất hòa thuận, để Hoàng Linh dẫn. dắt Phan Thanh Linh cũng không tệ.

“Vâng! Vậy thì tốt quá rồi anh Hoàng Thiên, nếu như không tìm được việc làm thì tôi sẽ về Hang động Thanh Linh, dù sao bây giờ mẹ tôi cũng không ép tôi gả cho nhà họ Kim nữa, tôi không sợ”

Phan Thanh Linh vui vẻ cười nói với Hoàng Thiên. Hoàng Thiên nghe xong cũng thản nhiên cười một tiếng, phát hiện Phan Thanh Linh quá mức thuần khiết ngây thơ, nghĩ mọi chuyện quá đơn giản.

Cho dù Phan Thanh Linh không ép buộc Phan Thanh Linh, nhưng người nhà họ Kim sẽ bỏ qua sao? Kim Triết có thể nhẫn nhịn sao? Chắc chắn sẽ lại quấn lấy cô ấy một lần nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.