Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)

Chương 294: Chương 294: Giao nộp người ra đây




Thấy Hoàng Thiên nói ung dung bình tĩnh như vậy, Năm Mập liền xoa cái đầu trọc của mình, cảm thấy quá kinh ngạc.

Mặc dù Năm Mập khẳng định, Hoàng Thiên chắc chắn là một người tai to mặt lớn ghê gớm, bởi vì ngay đến cả Lã Việt là đàn anh xã hội lớn như này, còn phải xem trọng Hoàng Thiên đến vậy.

Thế nhưng Thái Viên Dã của xã Tân Lãng. Đó lại là kẻ cầm đầu ở xã Tân Lãng, trong lòng của Năm Mập, thực lực của Thái Viên Dã quá kinh khủng!

Đối đầu với Thái Viên Dã, có ổn không?

Trong lòng Năm Mập trống đập liên hồi, gã thật sự rất hoảng sợ.

“Cậu Thiên, thực lực của Thái Viên Dã không thể coi thường. Anh, anh phải cân nhắc…”

Năm Mậệp lắp ba lắp bắp khuyên Hoàng Thiên.

Trong lòng Hoàng Thiên câm nín một hồi, Thái Viên Dã Thái Viên Chân cái gì chứ!

“Vừa nãy không phải tôi đã nói rồi sao.

Anh chỉ cần đưa tôi đến đó là được, những chuyện còn lại, không cần anh quan tâm.”

Hoàng Thiên hơi mất kiên nhẫn, nói với Năm Mập.

Năm Mập thấy Hoàng Thiên có chút không vui, gã liền hít vào một hơi lạnh, lau lau mồ hôi.

“Anh Việt, anh xem…”

Năm Mập lúng túng nhìn Lã Việt.

“Cứ làm theo căn dặn của cậu Thiên.”

Lã Việt trầm giọng nói.

“Thôi được.”

Năm Mập nhắm mắt gật đầu, gã không dám không nghe Lã Việt, nhưng cũng biết đêm nay có lẽ sẽ xảy ra chuyện lớn, làm không tốt, gã cũng phải chịu liên lụy.

Sau khí dẫn theo đàn em lên xe, Năm Mập lái xe dẫn đường ở phía trước.

Hoàng Thiên cũng lên xe, lái xe theo sau Năm Mập, Lã Việt thì lại dẫn theo mấy chục đàn em, theo sát Hoàng Thiên.

Xã nhỏ không lớn lắm. Chỉ có vài con phố, không đến năm phút, xe của Năm Mập đã dừng lại trước cửa của một khách sạn.

Khách sạn này loại bình thường, không thể so sánh nổi với khách sạn đẳng cấp ở thành phố Bắc Ninh, nhưng ở xã nhỏ này, cũng coi như là khách sạn cao cấp nhất rồi.

Năm Mập đứng trước cửa của khách sạn này, trong lòng gã đã cực kỳ lo lắng rồi.

Nguyên nhân quan trọng nhất là, ở xã nhỏ này, Thái Viên Dã có quyền uy tuyệt đối, còn Năm Mập, thực lực không thể so bì với Thái Viên Dã.

Bảo Năm Mập chọc vào Thái Viên Dã, Năm Mập cũng rất là đau đầu, chỉ sợ chọc giận Thái Viên Dã.

Mà vừa nấy Năm Mập cũng thấy rất rõ ràng, Hoàng Thiên và Lã Việt đến xã Tân Lãng, rất có thể sẽ gây nên xung đột với Thái Viên Dã. Nếu như vậy, Năm Mập gã sẽ khó xử cả hai phía rồi.

“Anh Việt, cậu Thiên, các anh đợi bên ngoài một lúc được không? Em vào gặp Thái Viên Dã trước đã.”

Năm Mập vẻ khó xử nói với Hoàng Thiên và Lã Việt.

Hoàng Thiên sớm đã vô cùng mất kiên nhẫn rồi, cảm thấy tên Năm Mập này thật là nhiều chuyện.

Lã Việt lúc này liền nhìn Năm Mập, nói: “Cậu đưa các anh đến đây, đã là có công lớn, cậu có thể về được rồi.”

“Không không không, anh Việt anh nghe em nói, em biết các anh đến tìm người nước Thái kia, thế nhưng người nước Thái đó lại quen biết với Thái Viên Dã, nếu các anh cứ vào như vậy, không thể nào không có đánh nhau!”

Năm Mập nói với Lã Việt.

Lã Việt nghe xong liền cau mày, đánh nhau? Từ lúc nào mà bố mày sợ đánh nhau?

“Đánh nhau thì làm sao? Cậu sợ cái gì?”

Lã Việt tức giận hỏi Năm Mập.

Năm Mập đầu đầy mồ hôi, nói với Lã Việt: “Anh Việt, anh cũng phải thông cảm cho em, sau khi xong chuyện Thái Viên Dã mà biết là em dẫn các anh đến, anh ta sẽ tha cho em không? Anh và cậu Thiên ở bên ngoài đợi một lát trước đã, em vào thương lượng với Thái Viên Dã một chút, bảo anh ta giao người tên Phó Lập Thành kia cho chúng ta, thì không phải là vẹn cả đôi đường sao?”

Lã Việt nghe Năm Mập nói như vậy, cảm thấy cũng rất có lý, nếu Năm Mập thật sự có thể khuyên Thái Viên Dã ngoan ngoãn giao nộp người, cũng không tệ, tránh được rất nhiều phiền phức.

Thế nhưng Lã Việt cũng không dám quyết định, lúc này liền xin ý kiến Hoàng Thiên: “Cậu Thiên, anh thấy thế nào?”

Hoàng Thiên gật đầu, coi như ngầm đồng ý.

“Vậy cậu vào trước nói chuyện với Thái Viên Dã đi, nếu gã không chịu giao nộp người, thì cậu ra đây bảo anh.”

Lã Việt vẫy tay với Năm Mập, ra hiệu cho Năm Mập đi vào.

Lúc này Năm Mập mới thở phào nhẹ nhõm, điều gã lo lắng nhất là Hoàng Thiên và Lã Việt đánh nhau với Thái Viên Dã, vậy thì sẽ lớn chuyện rồi.

Bây giờ gã đi vào khuyên Thái Viên Dã, nói sao thì gã và Thái Viên Dã cũng coi như là có chút qua lại với nhau, đoán chừng kể lại sự lợi hại cho Thái Viên Dã, Thái Viên Dã sẽ đồng ý giao nộp người.

Trong lòng Năm Mập suy tính những điều này, gã không dám dẫn đàn em vào, dù sao thì ở trước mặt Thái Viên Dã, gã cũng không dám ra oai.

Sau khi đi vào khách sạn, Năm Mập hỏi thăm một chút, Thái Viên Dã đang uống rượu trong một căn phòng riêng lớn ở trên tầng hai, vì thế gã liền đi thẳng lên.

Gõ gõ cửa. Sau khi được cho phép, lúc này Năm Mập mới cẩn thận từng li từng tí bước vào trong phòng.

“Năm Mập? Mày đến làm gì?”

Lúc này Thái Viên Dã với khuôn mặt hung dữ cánh tay để trần, tựa lưng vào ghế.

Rất kiêu căng hỏi Năm Mập.

Uống rượu cùng bàn với Thái Viên Dã, chủ yếu đều là những đàn em đắc lực của gã ta, có khoảng bảy tám người.

Còn ngồi ngay sát Thái Viên Dã, là một người đàn ông bốn năm chục tuổi, chính là Phó Lập Thành kial Năm Mập sớm đã quen với thói hung hăng ngông cuồng của Thái Viên Dã, lúc này mới vội vàng gật đầu nói: “Ông chủ Dã, ngoài kia có người tìm anh, cần anh giao nộp người ra…”

“Cái gì?”

Thái Viên Dã vừa nghe xong câu này, lập tức bùng lên cơn giận, đập bàn đứng dậy.

Khiến Năm Mập bị dọa đến phát sợ, đừng thấy gã ở xã nhỏ này làm ăn lăn lộn khá tốt, nhưng ở trước mặt Thái Viên Dã, gã không dám làm càn.

“Ông chủ Dã là như thế này, bọn họ muốn tìm một người nước Thái tên là Phó Lập Thành.”

Năm Mập lại nói thêm một câu.

Phó Lập Thành ở bên cạnh Thái Viên Dã vừa nghe câu này, sắc mặt lập tức trở nên u ám.

Phó Lập Thành vừa mới chạy thoát khỏi bàn tay của Hoàng Thiên, còn chưa ổn định tinh thần, thì đã có người đến tìm ông ta, sao ông ta có thể không hoảng sợ?

Thế mà chuyện này, Phó Lập Thành cũng chưa kể cho Thái Viên Dã, sợ mất thể diện.

“Mẹ kiếp, từ lúc nào mà mày biến thành người đưa tin vậy? Mày nói bọn chúng là ai?

Lợi hại đến vậy sao, còn dám bảo tao giao nộp người?”

Thái Viên Dã dựa hơi rượu, lại càng ra sức ngông cuồng tự cao tự đại, bắt đầu hùng hùng hổ hổ hỏi Năm Mập.

Năm Mập chỉ muốn giúp Lã Việt xử lý tốt chuyện này, càng không muốn đắc tội với Thái Viên Dã, cho nên chịu đựng hai phía, cũng rất khó khăn.

Thấy Thái Viên Dã đã nổi cơn điên rồi, Năm Mập cẩn thận trả lời: “Ông chủ Dã, là Lã Việt của thành phố Bắc Ninh, là anh Việt dặn dò”

Chuyện này chuyện này…

Thái Viên Dã vừa định nổi cơn giận, sau khi nghe thấy tên của Lã Việt, khí thế lập tức giảm đi không ít.

“À à, hóa ra là anh Việt đến rồi, anh ta đang ở đâu?”

Thái Viên Dã che giấu sự căng thẳng trong lòng, hỏi Năm Mập.

“Ngay bên ngoài khách sạn, ông chủ Dã, em khuyên là anh vẫn nên giao nộp người tên Phó Lập Thành kia ra, em thấy là anh Việt và cả cậu Thiên kia, không thấy Phó Lập Thành thì sẽ không bỏ qua đâu.”

Năm Mập khuyên nhủ.

Thái Viên Dã cắn răng, quay đầu liếc mắt nhìn Phó Lập Thành.

Trình độ tiếng Việt của Phó Lập Thành rất cao, ở bên cạnh nghe rất rõ ràng.

Nghe thấy Năm Mập nói “cậu Thiên”, Phó Lập Thành liền ý thức được, chắc chắn là Hoàng Thiên đã đến rồi!

“Em rể, nghe thấy chưa? Người bên ngoài kia đến để lấy mạng anh.”

Phó Lập Thành cười hiểm độc, nói với Thái Viên Dã.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.