Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)

Chương 12: Chương 12: Hỏng rồi




Trương Lan Hương và Trần Khương Bình cau mày nhìn, họ căn bản là xem thường Hoàng Thiên, thấy Hoàng Thiên chỉ cúi đầu ăn, trong lòng họ càng coi thường hơn.

“Ha ha, cho dù là Đặng Nam nhà chúng ta mời khách, cũng không cần phải ăn đến mức như vậy. Nhìn xem, một người có thể ăn bằng vài người chúng ta.”

Trương Lan Hương kỳ quái nhìn Hoàng Thiên, sau đó nói với mọi người.

“Hoàng Thiên, cậu ăn từ từ thôi, không ăn tranh phần của cậu đâu.”

Trần Khương Bình cũng nói.

Hoàng Thiên dừng lại, thật ra anh ăn không nhiều, nhưng cũng bị ánh mắt khó chịu của những người này khiến cho không ăn nổi nữa.

“Ha ha, cứ ăn đi, tôi có thể trả.”

Lúc này, Đặng Nam chế nhạo nhìn Hoàng Thiên.

Sau nửa giờ, mọi người đã ăn uống no “Bồi bàn, thanh toán.”

Trương Lan Phượng gọi người phục vụ đến,bà ta muốn gấp rút thanh toán, dù sao bà ta cũng là người chủ trì, cho nên bà ta vẫn muốn có chút thể diện.

“Dì hai, con sẽ thanh toán hóa đơn.”

Đặng Nam đứng dậy và lấy ví của mình ra.

“Sao dì có thể để con trả tiền được, dù dì hai không giàu bằng con, nhưng mời mọi người ăn cơm thì vẫn làm được.”

Trương Lan Phượng cười nói với Đặng Nam, sau đó hỏi người phục vụ: “Tổng cộng là bao nhiêu?”

“Thưa bà, bàn của bà là bốn trăm tám mươi ba triệu bảy trăm nghìn. Có thể giảm bảy trăm nghìn, tổng cộng phải trả bốn trăm tám mươi ba triệu.”

Người phục vụ đáp.

“Bao nhiêu cơ?”

Sắc mặt Trương Lan Phượng đột nhiên biến thành màu cà tím, kinh hãi đến mức tim đập bình bịch.

“Bốn trăm tám mươi ba triệu.”

“Sao có thể đắt như vậy, anh có sai sót gì không”

Giọng Trương Lan Phượng run lên một chút.

Không chỉ bà ta, ngoại trừ Hoàng Thiên, không ai trong số những người có mặt là không chết lặng.

Cứ tưởng tối đa chỉ là mấy chục triệu, nhưng ai ngờ lại lên tới hàng trăm triệu!

“Thưa bà, nó là như thế này. Nguyên liệu cho món ngan hầm rất đắt, hơn trăm triệu một cân. Số tiền cho món ngan hầm trên bàn là ba trắm năm mươi triệu. Cộng thêm nước uống và những món ăn khác, tổng cộng là bốn trăm tám mươi ba triệu.

Nếu không tin, bà có thể kiểm tra chỉ tiết. “

Nói xong, người phục vụ bàn giao hóa đơn đã in.

Mọi người đều thấy rằng anh ta nói đúng. Họ thực sự đã ăn gần năm trăm triệu cho bữa ăn vừa rồi!

Trương Lan Phượng ngồi xuống ghế, nhưng bà ta không nói gì.

Ngân sách eo hẹp, làm sao bà ta có thể trả được hóa đơn gần năm trăm triệu.

Đặng Nam cũng sững sờ, vừa rồi anh ta rất phấn chấn, hắn liên tục nói sẽ trả tiền bữa ăn.

Trần Giang tròn mắt, và cô ta rất hối hận. Món ăn là do cô ta gọi, nếu gọi như bình thường, bữa ăn chỉ có giá tối đa từ ba chục triệu đến sáu chục triệu. Mặc dù đắt nhưng Đặng Nam vẫn có thể trả được… “Xin lỗi, ai thanh toán hóa đơn?”

Cô phục vụ xinh đẹp chớp mắt kiên nhẫn hỏi.

Trương Lan Phượng không nói nữa, bà ta biết rằng lúc này mình không còn chút thể diện nào nữa, bà ta không có khả năng trả mấy trăm triệu.

Hoàng Thiên nhìn vẻ bối rối của Đặng Nam mà thấy buồn cười.

Ai bảo anh giả vờ giả vịt làm gì?

Lâm Ngọc An lúc này nói với Trương Lan Phượng: “Mẹ, con chỉ có hai trăm triệu trong thẻ, mẹ còn tiền không?”

Khi cô nói điều này, Lâm Ngọc An cảm thấy buồn một lúc, cô vất vả mới tiết kiệm được hai trăm triệu, và có vẻ như hôm nay cô không thể giữ được.

“Ngọc An, mẹ chỉ có mấy chục triệu…”

Trương Lan Phượng đỏ mặt, nói nhỏ.

“Ngọc An, mẹ đừng lo lắng về điều đó.

Đặng Nam có thu nhập hàng năm hơn sáu trăm triệu, rất giàu có.”

Lúc này Hoàng Thiên nói.

Đặng Nam nghe thấy điều này, anh ta muốn lập tức bóp chết Hoàng Thiên.

Chết tiệt, tưởng cậu ta chỉ là đồ bỏ đi, nhưng không ngờ lại tệ hại đến mức này!

Trương Lan Phượng gật đầu lia lịa, đây là lần duy nhất bà ta đồng ý với Hoàng Thiên.

“Anh Nam, chẳng phải hôm nay anh nói sẽ trả tiền bữa ăn sao? Anh cũng nói là anh đủ khả năng trả tiền đúng không?”

Hoàng Thiên cười nhẹ hỏi Đặng Nam.

Đặng Nam trong lòng bây giờ cực kỳ hối hận, chỉ có thể cắn răng nuốt vào bụng.

“Ừ, tôi có nói như vậy!”

Đặng Nam khẳng định, sau đó lấy thẻ ngân hàng ra đưa cho người phục vụ: “Quẹt thẻ!”

“Vâng thưa anh.”

Cô phục vụ lấy máy POS ra quẹt thẻ với sự hợp tác của Đặng Nam.

Nhưng ngay sau khi nhập mật khẩu, nó thông báo rằng giao dịch không thành công vì không đủ số dư.

“Thưa anh, thẻ của anh chỉ có bốn trăm tám mươi triệu, anh có thể trả trước bốn trăm bảy mươi chín triệu, bốn triệu còn lại anh có thể nghĩ cách khác, một triệu để đi taxi…”

Mặc dù nhân viên phục vụ nói chuyện lịch sự, nhưng ánh mắt của cô ta tỏ ra khinh thường, bởi vì Đặng Nam vừa mới vào đã khoe khoang, cô ta đã ngứa mắt rồi.

Mặt Đặng Nam đỏ bừng, khi nhìn thấy ánh mắt kỳ quái của mọi người, anh ta muốn tìm một cái hố để chui vào.

Không ngờ bữa này lại có giá gần năm trăm triệu, định giả vờ tỏ vẻ trước mặt mọi người nhưng không ngờ mọi chuyện lại kết thúc như thế này.

“Cứ quẹt đi.”

Tin Đặng Nam rỉ máu, sau khi lập lại mật khẩu, bốn trăm bảy mươi chín triệu trong thẻ đã được chuyển ra ngoài, chỉ còn lại một triệu.

Hoàng Thiên nhìn anh ta, trong lòng đầy chế giễu.

Nhà hàng này thuộc về anh, không phải anh không trả được mấy trăm triệu này mà muốn dạy cho Đặng Nam một bài học.

Vì vậy Hoàng Thiên không thanh toán hóa đơn và không đề nhà hàng miễn hóa đơn.

Nhân viên phục vụ không biết Hoàng Thiên là sếp của mình, nên vẫn phải thu bốn triệu còn lại.

“Xin lỗi, ai sẽ trả bốn triệu còn lại?”

Cô phục vụ lịch sự hỏi.

“Hãy để tôi làm điều đó.”

Lâm Ngọc An lấy điện thoại di động ra và chuẩn bị thanh toán.

“Ngọc An, anh có tiền, em không cần phải trả.”

Hoàng Thiên nhẹ nhàng nói với Lâm Ngọc An, sau đó lấy thẻ ngân hàng ra.

Quản gia Trần đã chuyển tiền vào trong thẻ của anh, anh làm một chiếc thẻ khác, trong thẻ vẫn còn hơn bốn mươi nghìn tỷ “Này, đừng lộn xộn.”

Lâm Ngọc An bất lực lắc đầu, cô cảm thấy trong thẻ của Hoàng Thiên thậm chí sẽ không có nổi ba mươi triệu.

“Sảng khoái quá đúng không? Đặng Nam đã trả số tiền lớn, số lẻ còn lại có bao nhiêu đâu chứ?”

Trương Lan Hương nhìn Hoàng Thiên một cách dữ dội.

“Đúng vậy, đây là loại người gì chứ.

Vừa rồi chúng tôi trả bốn trăm bảy mươi chín triệu, thì không thấy cậu nói gì, bây giờ thì lại tranh trả tiền.”

Trần Giang nhìn Hoàng Thiên rất bất mãn.

Hoàng Thiên vui mừng khôn xiết, nhìn về phía Trần Giang và Trương Lan Hương, cười nói: “Được, được rồi, các người đúng, các người trả tiền đi.”

“Trả thì trả! Hừ, chúng tôi đã trả nhiều như vậy rồi, trả thêm bốn triệu cũng không là gì!”

Trần Giang tức giận nói, lấy trong túi ra bốn triệu và thanh toán hóa đơn.

Thực ra trong lòng cô ta cảm thấy đau khổ, bốn trăm tám mươi triệu, tiền lương của Đặng Nam trong nửa năm đã hết … Điều khiến Trần Giang chán nản hơn cả là Đặng Nam cứ khoe khoang rằng anh ta có tiền trước mặt cô ta và có vài tỷ, nhưng anh không ngờ rằng hôm nay đã tiêu hết gần năm trăm triệu.

“Thưa cô, cô có cần gói lại chỗ thức ăn còn lại không?”

Cô phục vụ hỏi Trần Giang.

Đặng Nam nhìn bảy cái đĩa ngan hầm không động đũa, trong lòng tức giận không thôi.

Tức chết mất, chỗ thức ăn thừa này cũng có giá hai trăm năm mươi triệu.

“Trần Giang, chúng ta mang về nhà cất giữ để ăn dần.”

Đặng Nam cố nén một nụ cười và nói với Trần Giang.

“Ăn cái đầu anh ấy! Đặng Nam, không ngờ anh lại giả vờ giả vịt như vậy. Không phải nói trong thẻ có mấy tỷ sao? Đã nghèo rồi còn vờ vịt!”

Trần Giang rất tức giận và chỉ vào mũi của Đặng Nam.

Đặng Nam chán nản muốn đập tường, đã mất gần năm triệu mà còn đổi lại sự sỉ nhục, điều không thể chấp nhận được chính là việc Trần Giang coi thường mình.

“Trần Giang, nghe anh nói, vì anh mới sửa nhà nên hơi ít tiền.”

“Đừng nói dối nữa, sửa nhà kiểu gì mà mất cả tỷ?“ Trần Giang khinh thường nhìn Đặng Nam.

Trương Lan Hương nhìn Trần Khương Bình, vội vàng đi đến để thuyết phục họ đừng làm ồn.

Trương Lan Phượng và Lâm Ngọc An cũng ra sức thuyết phục, nhưng càng thuyết phục thì Trần Giang càng tức giận, cuối cùng thì đã cào vào mặt Đặng Nam.

Thấy bữa ăn ngon mất kiểm soát, Trương Lan Phượng tức giận đến mức muốn bóp chết Hoàng Thiên.

“Đều là vì cậu vô dụng! Vốn là chúng ta đãi. Nếu như cậu có tiền một chút, sao có chuyện để người ta mời cơm?” Trương Lan Phượng chỉ vào Hoàng Thiên khiển trách mắng.

Hoàng Thiên bị mắng đến ngu người, thật sự phục sát đất bà mẹ vợ này.

Chính bà ta đã đưa ra đề nghị đi ăn.

“Mẹ, là họ đòi đến đây ăn hải sản cho bằng được. Họ còn nói rằng nhà hàng kiểu Hải Phòng không đủ ngon. Trần Giang là người đã gọi món. Đặng Nam cũng nói rằng anh ta sẽ trả tiền cho cả bữa ăn.”

Lâm Ngọc An đứng lên và nói.

“Con còn nói đỡ cho nó! Mẹ đất khó chịu…” Trương Lan Phượng vỗ ngực nói.

“Đúng vậy, Ngọc An, em vẫn nói đỡ cho cậu ta làm gì, nhìn xem ngoài ăn ra thì cậu ta có thể làm gì!”

Trần Giang đồng tình.

Lâm Ngọc An giờ phút này thật sự tức giận, mẹ cô gọi Hoàng Thiên là phế vật thì cũng thôi, Trần Giang sao có thể gọi như vậy? Ngay cả khi cô bỏ chồng cũng không đến lượt cô ta nói.

“Chị Giang, Hoàng Thiên không có tiền, nhưng anh ấy không phải người thấp kém và không đạo đức giả, và luôn đối xử rất tốt với tôi.” Khi Lâm Ngọc An nói xong, cô quay lại nhìn Hoàng Thiên.

Trong lòng Hoàng Thiên bỗng cảm thấy ấm áp, vợ mình rất bảo vệ mình trước mặt người ngoài.

“Hừ, thật là hèn hạ, nghèo rách!

Chẳng phải là đến cuối vẫn là chúng tôi trả tiền sao!”

Trần Giang nói một cách không cam lòng.

“Được rồi, Trần Giang, không phải chúng ta cũng bỏ ra một số tiền để mời dì hai và Ngọc An sao? Hoàng Thiên đi theo ăn thì cũng kệ đi, ai bảo cậu ta là con rể của dì hai chứ?”

Đặng Nam nhìn Hoàng Thiên, sắc mặt trầm xuống, vừa rồi anh ta không có đủ tiền trả hóa đơn, anh ta bị mất hết thể diện, anh ta muốn dùng Hoàng Thiên để trút giận, coi thường Hoàng Thiên, nhân tiện lấy lại chút mặt mũi.

Khi Trương Lan Phượng nhìn thấy thế, bà ta không nói gì, cảm thấy bị Hoàng Thiên làm cho mất mặt.

Đặng Nam khá xấu hổ, nhưng ít ra anh ta vẫn có thể bỏ ra bốn trăm bảy mươi chín triệu, con rề coi như không trả một xu.

Lâm Ngọc An cũng không nói nên lời, dù sao vừa rồi Đặng Nam và Trần Giang đã thanh toán hóa đơn.

Cô liếc nhìn Hoàng Thiên, cười bất lực rồi lắc đầu.

Nhìn thấy ánh mắt thất thần của Lâm Ngọc An lúc này, Hoàng Thiên không đành lòng.

“Ngọc An, hôm nay chúng ta mời khách, đừng để người nghèo tiêu tiền, họ vẫn phải sống.”

Lúc này Hoàng Thiên nói với Lâm Ngọc An, sau đó nhìn Đặng Nam và Trần Giang, nói thẳng: “Tất cả tài sản của gia đình đều dùng để thanh toán hóa đơn, thật đáng thương.”

“Cậu nói cái gì? Cậu mời sao? Được rồi, cậu trả lại cho chúng ta bốn trăm tám mươi ba triệu, sau đó cậu đi thanh toán!”

Trần Giang chế nhạo nhìn Hoàng Thiên.

“Trần Giang, em có tin cái loại nghèo rách này không? Nếu cậu ta có thể đủ khả năng trả tiền, anh sẽ lập tức bò ra đất mà đi.” Đặng Nam cũng tức giận chế nhạo.

“Đây là chính anh nói đấy nhé.”

Sắc mặt Hoàng Thiên trầm xuống, sau đó anh gọi cô phục vụ rồi nói với cô: “Cô đến phòng tài vụ ngay lập tức yêu cầu từ phòng tài vụ trả lại bốn trăm tám mươi triệu cho anh Đặng Nam này.”

“Vâng, thưa ngài, hãy để tôi thử …”

Nhân viên phục vụ ngây người, nhưng cô ấy gật đầu và đi đến phòng tài vụ trên tầng hai.

Đặng Nam và Trần Giang đã sững sờ một lúc sau khi nghe thấy, và sau đó bật cười.

“Ha ha, thật nực cười. Người trong bộ phận tài chính có thể nghe lời cậu sao?”

Khi Trần Giang nhìn Hoàng Thiên, cô †a cười nghiêng ngả.

“Có thể nghe tôi một chút không? Lát nữa cô sẽ biết thôi.”

Hoàng Thiên bình tĩnh ngồi ở chỗ đó.

Nhìn thấy bộ dạng của Hoàng Thiên lúc này, Trần Giang càng tức giận.

Theo suy đoán của cô ta, Hoàng Thiên chỉ là một kẻ khố rách áo ôm, làm sao có người nghe lời anh ta? Đây không phải là một trò đùa sao?

“Nếu không trả lại được bốn trăm tám mươi triệu cho chúng tôi thì cậu sẽ làm gì?”

Đặng Nam hỏi Hoàng Thiên với một nụ cười mỉa mai.

Hoàng Thiên cười nhạt, nhìn Đặng Nam nói: “Nếu bọn họ không trả lại cho anh, tôi sẽ bò trên mặt đất mà đi như anh vừa nói.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.