Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)

Chương 176: Chương 176: Kéo ra ngoài bắn bỏ




Phạm Văn Doãn đã sắp tè ra quần đến nơi rồi, bởi vì cậu ta cũng tự mình hiểu rõ, biết người mà Hoàng Thiên ghét nhất, chính là cậu ta.

Vừa nghe thấy Hoàng Thiên hỏi như vậy, cậu ta nhanh chóng lắc đầu: “Không không không, cậu Thiên, anh đừng hiểu lầm, tôi không có ý đó…”

“Vậy cậu có ý gì?”

Hoàng Thiên lạnh giọng hỏi Phạm Văn Doãn.

“Tôi không có nhớ thương vợ của anh, tôi không có lá gan lớn như vậy…”

Phạm Văn Doãn cũng bất chấp mặt mũi, giọng điệu gần như là van xin nói với Hoàng Thiên.

“Thật vậy à? Sao tôi nhớ hai ngày trước cậu còn hỏi tôi, cần bao nhiêu tiền để tôi có thể tặng vợ tôi cho cậu nhỉ…”

Hoàng Thiên nhướng mày, nhìn chằm chằm Phạm Văn Doãn.

Bịch bịch.

Phạm Văn Doãn bị dọa đến mức quỳ xuống, run lẩy bẩy dưới chân Hoàng Thiên.

Không phải Phạm Văn Doãn không có sĩ diện, mà chỉ là lúc này đây cậu ta thật sự quá sợ hãi, không biết Hoàng Thiên sẽ dùng thủ đoạn gì để xử lý mình.

Thấy Phạm Văn Doãn không có tiền đồ như vậy, lửa giận trong lòng Hoàng Thiên càng lớn.

“Phạm Văn Doãn, cậu biết Hoàng Thiên tôi chán ghét nhất là loại người nào hay không? Chính là loại người không có cốt cách như cậu! Nếu như cậu cứng rắn đến cùng với tôi, thì có lẽ tôi còn có thể trừng trị cậu nhẹ hơn một chút.”

Hoàng Thiên chỉ vào Phạm Văn Doãn đang quỳ dưới chân của mình, khiển trách.

Phạm Văn Doãn nghe xong mấy lời này, trái tim cũng đang nhỏ máu.

Mẹ kiếp Hoàng Thiên, mày cho rằng ông đây muốn quỳ xuống trước mặt mày à? Cũng quá mất mặt rồi…! Đây còn không phải là vì không có biện pháp, bị mày hù hay sao?

Cặp mắt của cậu ta đảo vài vòng, năng lực ứng biến của thanh niên này cũng còn rất mạnh mẽ, sau khi nghe Hoàng Thiên nói vậy xong, cậu ta lập tức đứng lên.

“Hoàng Thiên! Anh đừng tưởng Phạm Văn Doãn tôi sợ anh, có bản lĩnh thì anh tới đây đi! Để tôi xem thử anh có thể làm gì được tôi?”

Phạm Văn Doãn chỉ vào Hoàng Thiên rồi gào to lên.

“Rất tốt, tôi đây sẽ thành toàn cho cậu, cho cậu mở mang kiến thức một chút.”

Hoàng Thiên nói xong thì cầm chai bia lên.

Việc này…

Phạm Văn Doãn thật sự muốn chết luôn cho rồi, không có cốt khí chịu thua cũng không được, có cốt khí chơi tay đôi với Hoàng Thiên cũng không được, rốt cuộc cái tên này muốn làm cái gì đây?

Không đợi Phạm Văn Doãn suy nghĩ xong, chai bia cũng đã đập vào trên đầu cậu 1a.

“Xoảng!”

Mảnh vụn thủy tỉnh văng tứ phía, Phạm Văn Doãn hét thảm một tiếng, đặt mông ngồi bệt xuống đất.

Lại nhìn Phạm Văn Doãn, trông cậu ta đúng thảm luôn, bị chai bia đập vào đầu, đầu như muốn nở hoa, suýt nữa là bị đập chất luôn rồi.

Bên kia Phạm Văn Hồng vẫn còn đang đập đầu vào tường, Hoàng Thiên sợ lão già này quá cô đơn lạnh lẽo, lúc này chỉ chỉ Phạm Văn Doãn: “Cậu cũng đi qua đây, đập đầu vô tường với cha cậu đi.”

“Anh!”

Phạm Văn Doãn ngồi dưới đất ôm đầu, nhau thì tốt hơn.”

Cái gì?

Đồ khốn kiếp!

Phạm Văn Hùng tức đến mức trợn trắng mắt, suýt chút hôn mê thêm lần nữa.

Nhưng anh ta cũng biết rất rõ, nếu như không nghe lời Hoàng Thiên thì anh ta sẽ có kết cục thê thảm đến thế nào.

Không còn cách nào khác, Phạm Văn Hùng chỉ đành phải đi qua, cùng đứng đó đập đầu vào tường với Phạm Văn Hồng và Phạm Văn Doãn.

Lần này thật sự náo nhiệt, cha con ba người này giống như cái chuông, đập vào tường rất có tiết tấu.

Chỉ một lúc sau, cái đầu của ba cha con nhà họ Phạm bị đập thành một bầu máu.

Những người ở chỗ này đều bị hoảng sợ, bọn họ kinh hãi nhìn Hoàng Thiên, trong lòng thầm cảm thấy may mắn vì đã không trêu chọc đến anh.

“Má ơi, người tên Hoàng Thiên này lợi hại như vậy sao?”

“Đúng vậy, rất trâu bò!”

“Cha con nhà họ Phạm ở Bắc Giang có thân phận cao như vậy, nhưng hình như đến thành phố Bắc Ninh thì không có tác dụng gì ca.

“Còn không phải hay sao, nhưng quan trọng là do chọc tới cậu Hoàng Thiên này nữa, quá kinh khủng…”

Tất cả mọi người đều xì xào bàn tán, ai ai cũng dùng ánh mắt sùng bái và kính sợ nhìn Hoàng Thiên, đoán xem rốt cuộc là anh đang muốn làm cái gì.

Ngô Diệu Hoa hồn bay phách lạc đứng đó, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Cô ta là bạn gái của Phạm Văn Hùng, trong lòng càng thêm lo lắng Hoàng Thiên sẽ không bỏ qua cho cô ta, hành hạ cô ta sống không bằng chết.

Lúc này Hoàng Thiên chỉ là vô tình liếc qua Ngô Diệu Hoa một chút, cũng đã làm cô ta sợ đến mặt mũi trắng bệch, vội vàng chạy đến cầu xin Hoàng Thiên.

“Anh Hoàng Thiên, anh bỏ qua cho em đi, em, em không có làm cái gì hết…”

Ngô Diệu Hoa không dám kiêu ngạo, cũng không ở vào thế lực hùng mạnh của gia đình mình, mà ở trước mặt Hoàng Thiên luôn ngoan ngoãn nghe lời.

Hoàng Thiên cũng không định làm khó cô ta, lúc này nhìn cô ta nói: “Cô muốn tôi bỏ qua cho cô như thế nào?”

Ngô Diệu Hoa hơi ngơ ngác, vội vàng nói: “Chỉ cần anh Hoàng Thiên đừng đánh em là được rồi, cũng đừng bắt em đập đầu vào tường, em chịu không nổi.”

“Ha ha, vậy được rồi, tự cô đi qua bên kia úp mặt vào tường suy nghĩ đi.”

Hoàng Thiên chỉ chỉ vào vách tường bên cạnh.

Ngô Diệu Hoa như trút được gánh nặng, úp mặt vào tường suy nghĩ cũng không khó…, chỉ cần không đập đầu vào tường là được.

Ngô Diệu Hoa nhanh chóng bước đến trước vách tường, thành thành thật thật đứng ở đó, động đậy một chút cũng không dám.

Thấy cha con nhà họ Phạm bị Hoàng Thiên trừng trị như vậy, Lâm Ngọc An thật sự rất kinh ngạc.

Bây giờ cô mới thật sự hoàn toàn quen biết con người của Hoàng Thiên một lần nữa, cảm thấy mấy năm qua Hoàng Thiên sống thật sự rất oan ức.

Mọi người đều nói Hoàng Thiên là một tên ở rể vô dụng, nhưng mà có kẻ vô dụng nào như vậy hay sao? Những kẻ mà nói Hoàng Thiên bất tài, mới thật sự là có mắt như mùi Trong lòng Lâm Ngọc An cảm thấy bất bình giùm cho Hoàng Thiên, vành mắt cô có chút ẩm ướt, cô đây chỉ là xúc động thôi.

Trương Lan Phượng lại càng giống như tượng gõ, đứng ở đó ngây ngốc nhìn Hoàng Thiên, hoàn toàn bị khí phách của Hoàng Thiên làm cho kinh hãi.

Suy nghĩ một chút, Trương Lan Phượng còn cảm thấy rất may mắn, tuy lần này bà ta bị Hoàng Thiên đánh cũng không ít, nhưng ít nhất Hoàng Thiên không bắt bà đi đập đầu vào tường…

Cha con nhà họ Phạm đập đầu trên dưới trăm lần, đầu còn muốn to hơn quả dưa hấu ba vòng, thế này thì ai chịu nổi chứ…?

Trong lòng Trương Lan Phượng sợ hãi, rốt cuộc bà ta cũng nhận ra rằng hình như đứa con rể này của bà ta rất trâu bò…

Bịch…

Lúc này Phạm Văn Hồng đã không chịu nổi nữa, hai chân mềm nhũn tê liệt ngã khuyu xuống mặt đất, ở trên trán toàn là máu…

“Cha, cha cố gắng chịu đựng một chút…, đứng lên tiếp tục đập, đừng ngừng lại, nếu không thì còn phải chịu sự đau khổ khác”.

Cái tên Phạm Văn Doãn này cũng rất lanh trí, muốn kéo Phạm Văn Hồng đứng lên, để tránh Hoàng Thiên lại tặng thêm cho Phạm Văn Hồng một bữa tiệc lớn khác.

“Con trai của ông nói rất đúng, ông nhanh đứng lên đập đầu đi, bằng không thì còn phải chịu sự đau khổ càng lớn hơn nữa.”

Hoàng Thiên đứng một bên bổ sung thêm một câu.

Trong lòng Phạm Văn Hồng mắng chửi mười tám đời tổ tông nhà Hoàng Thiên, nhưng ông ta lại không dám nói câu nào, cắn răng kiên trì động tác đập đầu vào tường.

“Anh Thiên, như vậy không có sao chứ?

Bọn họ có thể đập chết luôn hay không?”

Lâm Ngọc An có chút lo lắng, nhỏ giọng hỏi Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên vừa nhìn thì đã biết Lâm Ngọc An lại mềm lòng, cũng có thể cô lo lắng sẽ xảy ra án mạng.

“Đập chết luôn thì tốt, anh đỡ phải tốn công.”

Hoàng Thiên mỉm cười, nói với Lâm Ngọc An.

Lâm Ngọc An sợ ngây người, cô không nghĩ đến Hoàng Thiên thật sự muốn đưa cha con nhà họ Phạm vào chỗ chết.

Hoàng Thiên cũng không giải thích nhiều với Lâm Ngọc An, anh thấy rất rõ ràng, cha con nhà họ Phạm thật sự không biết xấu hổ, không cũng sẽ không có chuyện rắc rối như hôm nay.

Hôm nay cần phải trừng trị cha con nhà họ Phạm này đau đến tận xương cốt mới được, miễn cho bọn chúng lại nhảy ra làm người ta buồn nôn.

Nhưng vào lúc này, từ bên ngoài khách sạn có một người bước vào, đã đến gần Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên vừa nhìn, người đến chính là Vũ Thanh.

“Cậu chủ, vừa nãy tôi đi ra ngoài làm chút việc, mọi chuyện trong này xử lý đều xong hết rồi à?”

Vũ Thanh hỏi Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên gật đầu, không nói gì thêm.

Vũ Thanh nhìn những người đang ở đây, nói với bọn họ: “Chúng tôi đang thi hành công vụ, tất cả những người không liên quan mời rời khỏi nơi này.”

Thi hành công vụ?

Những vị khách có mặt ở đây đều lắp bắp kinh hãi, có điều nhìn thấy Vũ Thanh oai phong lãm liệt như vậy, lại nhìn hơn mười người mặc quân phục ngụy trang được trang bị vũ khí đầy đủ, những vị khách này đột nhiệt hiểu ra.

“Bà mẹ nó, hóa ra là bộ đội đặc công!

Chẳng trách tất cả đều mặc quân phục ngụy trang và sử dụng súng trường tự động!”

“Đúng vậy, đúng vậy. Cha con nhà họ Phạm gây họa lớn rồi, cũng đã điều động bộ đội đến bắt bọn họI”

“Chúng ta cũng đi nhanh thôi, đúng một lát nữa là bắt luôn cả chúng ta đấy.”

Các vị khách xì xào bàn tán một hồi, ai cũng mạnh bạo xông ra khỏi cửa khách sạn, không bao lâu thì tất cả đều đã bỏ chạy hết.

Chỉ để lại ba cha con nhà họ Phạm, còn có Ngô Diệu Hoa, ngoài ra còn có sáu sát thủ bị bắn trúng cổ tay.

Tất cả mọi người đều rời đi thì càng khiến trong lòng cha con nhà họ Phạm càng thêm sợ hãi.

Thứ khiến cho bọn họ càng sợ hãi hơn đã đến, chỉ nghe Vũ Thanh hỏi xin chỉ thị từ Hoàng Thiên: “Cậu chủ, bây giờ ba cha con nhà họ Phạm xử lý sao đây?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.