Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)

Chương 793: Chương 793: Không hề đơn giản 




Tên mỏ nhọn đi trước, anh ta vừa đi vừa thỉnh thoảng quay lại liếc Hoàng Thiên và Tiêu Văn Hạ.

Lúc này, tên mỏ nhọn đã sinh lòng nghi ngờ.

Tuy cũng có những người kéo bạn kéo bè đến chỗ anh ta chơi, nhưng một lúc đến bao nhiêu người như đám Hoàng Thiên thì đúng là rất hiếm thấy.

Tính cả Hoàng Thiên và Tiêu Văn Hạ thì có tổng cộng chín người, quả thực số lượng hơi đông.

Tên mỏ nhọn rất cảnh giác, dù sao chăng nữa nơi này cũng đặt sòng bạc, là hoạt động bất hợp pháp, sao có thể không cẩn thận cho được.

Tuy có Tưởng Bá Thiên che chở nhưng cũng không phải vạn năng, nên cẩn thận vẫn hơn. "Anh Tiêu Văn Hạ, người bạn mà anh đưa tới cũng ở thành phố Bắc Ninh chỗ các anh à?” Tên mỏ nhọn cố tình đi chậm lại, cười nheo mắt quay đầu hỏi Tiêu Văn Hạ.

Ánh mắt Tiêu Văn Hạ rất sắc bén, anh ta vừa nhìn biểu cảm và nghe giọng điệu của tên mỏ nhọn là biết tên mỏ nhọn đã nảy sinh nghi ngờ.

“Phải, người này là anh Thiên, là bạn tốt nhất của tôi.” Tiêu Văn Hạ mỉm cười, rất bình tĩnh trả lời.

Tên mỏ nhọn nhe răng, đứng khựng lại quan sát Hoàng Thiên một lượt, rồi nói: “Anh Thiện, mong rằng anh sẽ chơi vui vẻ ở chỗ chúng tôi, mời vào trong.”

Nói rồi, tên mỏ nhọn mở cánh cửa kho ra.

Cánh cửa bằng sắt nặng trịch, diện tích kho hàng không nhỏ, cũng đến chừng hai ba trăm mét vuông, xây trên kết cấu bê tông.

Giá thành xây dựng kho kiểu này không hề nhỏ, cư dân miền núi bình thường không thể nào lại đi xây một cái kho như thế, vì một là không có đủ tiềm lực, hai là không cần thiết.

Những tên mỏ nhọn lại khác, kho hàng này của anh ta là Tưởng Bá Thiên bỏ tiền ra xây, thấy nhà anh ta nằm ở vị trí tách biệt, thích hợp để đặt sòng bạc ngầm.

Sau khi cửa kho mở ra, bên trong khói thuốc dày đặc, mấy chục con bạc đang chơi vui quên sầu bên trong.

Hoàng Thiên nhìn cảnh tượng này không khỏi chau mày.

Trong đời, anh ghét nhất là cờ bạc, trò đỏ đen này hại người vô cùng, biết bao nhiêu con bạc dấn thân vào vũng lầy ấy để rồi mắc kẹt không lối thoát, cuối cùng tan cửa nát nhà, táng gia bại sản, những chuyện như thế không phải là hiếm.

Lúc này, Hoàng Thiên không khỏi nảy ra một suy nghĩ, sau khi bắt được Chu Giang, thì nhân tiện dẹp luôn sòng bạc ngầm này, cũng xem như trừ hại cho dân.

"Anh Thiên, anh đang nghĩ ngợi gì thế, mời vào”.

Tên mỏ nhọn thúc giục, gương mặt nở nụ cười như có như không, dán mắt nhìn Hoàng Thiên, lòng càng thêm nghi ngờ.

Mẹ kiếp, tên họ Hoàng này không giống con bạc, con bạc hễ đến sòng bạc là hai mắt sáng ngời, vô cùng hưng phấn, nóng lòng lao vào bàn chơi ngay.

Nhưng Hoàng Thiên này quá điềm tĩnh, dường như không có chút hứng thú gì với cờ bạc đỏ đen, người như vậy có thể là con bạc hay sao?

Tên mỏ nhọn thầm nghĩ. Con mắt anh ta đảo như rang lạc, đánh giá Hoàng Thiên. Hoàng Thiên không trả lời tên mỏ nhọn mà sải bước đi vào trong kho.

Toàn bộ đám người của Tiểu Văn Hạ đi theo sau Hoàng Thiên, họ không đến đây để cờ bạc, mục đích duy nhất là bắt Chu Giang, nên sau khi vào trong là bắt đầu theo Hoàng Thiên đảo mắt xung quanh tìm Chu Giang.

Vừa rồi, Tiêu Văn Hạ đã nhận được tin tình báo chuẩn xác, bạn của anh ta đã chính mắt nhìn thấy Chu Giang, do Chu Giang là khách quen ở nơi đây và người bạn kia của Tiêu Văn Hạ cũng là khách quen nên có biết Chu Giang.

Thế nhưng, lúc này Tiêu Văn Hạ không liên lạc được với người bạn kia, cũng không trông thấy anh ta trong sòng bạc ở nhà kho này.

Tên mỏ nhọn đứng ở cửa kho nhìn chằm chằm đám người Hoàng Thiên, anh ta cười khẩy, rồi lẳng lặng chuồn ra vườn sau.

“Anh Thiên, chúng tôi chưa gặp Chu Giang bao giờ. Đành dựa vào anh để tìm vậy.” Lúc này Tiêu Văn Hạ nói với Hoàng Thiên. Hoàng Thiên đã nhìn hết một lượt mấy chục con bạc, Chu Giang không hề có mặt ở đây. "Chu Giang không ở đây”. Hoàng Thiên nói một cách nghiêm túc. “Không phải chứ? Hàn Tủ nói nhìn thấy tận mắt Chu Giang đang đặt cược ở đây mà.” Tiêu Văn Hạ rất bất ngờ, chau mày lại nói với Hoàng Thiên.

“Nhưng đích thực Chu Giang không có đây, cậu gọi lại cho người bạn đó hỏi xem anh ta đang ở đâu.”

Hoàng Thiên nói với Tiêu Văn Hạ. Tiêu Văn Hạ gật đầu, rút di động ra gọi điện cho Hàn Tú.

Nhưng từ đầu đến cuối không ai nghe máy, Tiêu Văn Hạ không khỏi có một dự cảm chẳng lành.

"Không ai nghe máy?”

Hoàng Thiên hỏi Tiêu Văn Hạ.

“Vâng, chuyện này rất bất thường, tôi đã hẹn với Hàn Tú, mới đây không lâu tôi còn nói chuyện điện thoại với anh ta.”

Tiêu Văn Hạ sốt ruột đáp. “Có thể đã xảy ra chuyện rồi.”

Sắc mặt Hoàng Thiên có phần nghiêm nghị, vừa nói dứt lời, theo bản năng anh đi về phía cửa kho.

Không phát hiện thấy Chu Giang ở đây thì nấn ná ở lại kho hàng này cũng không có nghĩa lí gì, Hoàng Thiên liền muốn ra ngoài xem xét tình hình.

Tiêu Văn Hạ dẫn đảm cấp dưới đi theo sau Hoàng Thiên, mấy người họ vừa ra đến ngoài cửa kho thì bị một đám người ập tới chặn lại.

Phía đối phương có mười mấy người, ai nấy đều thân hình vạm vỡ, mặt mày hung dữ, vậy quanh một người chừng bốn năm mươi tuổi, trên mặt có một vết sẹo rất rõ. Mặt mũi dữ dằn, nhìn là biết không phải dạng vừa.

"Mấy anh bạn, sao vừa đến đã định đi ngay thế?” Mặt sẹo khinh khỉnh nhìn bọn Hoàng Thiên, giọng điệu không lấy gì làm thân thiện.

Hoàng Thiên im lặng không nói, nhưng anh đã nhìn ngay thấy tên mỏ nhọn đứng phía sau mặt sẹo.

Thấy đối phương không có ý tốt, Hoàng Thiên đã hiểu, chính tên mỏ nhọn đã gọi những người này tới.

“Anh tên Thiên này, ông Thiên của chúng tôi hỏi anh đấy, tốt nhất là anh thành thực ngoan ngoãn trả lời đi, đừng để ông Thiên tức giận, nặng tay với anh thì không hay đâu.”

Tên mỏ nhọn khoanh tay, cười khẩy nói với Hoàng Thiên. “Các anh mở cửa làm ăn thế này sao? Nói chuyện với khách như thế đó hả?”

Tiêu Văn Hạ tức giận, nhìn mặt sẹo, rồi lại nhìn tên mỏ nhọn, sắp không kiềm chế được nữa.

Hoàng Thiên ra hiệu cho Tiêu Văn Hạ đừng nổi giận vội, lúc này anh bước lên vài bước, nói với tên mỏ nhọn: “Anh nói ông Thiên đây là ông chủ sòng bạc Tưởng Bá Thiên à?”

“Đúng thế! Này anh Thiên, anh đem bao nhiêu người đến sòng bạc chúng tôi, rốt cuộc là đến đánh bạc, hay là đến gây chuyện? Tốt nhất là anh hãy khai thật đi. Cho anh một cơ hội đấy”.

Tên mỏ nhọn đối đáp với Hoàng Thiên rất vênh váo.

Hoàng Thiên không khỏi cười khẩy, đã lâu rồi không ai dám ăn nói với anh như vậy, tên mỏ nhọn này chắc ngứa đòn chăng?

“Nghe giọng điệu của cậu, thì cậu đã biết tôi đến đây để làm gì rồi?”

Hoàng Thiên cười khẩy.

“Tất nhiên! Nhưng tôi vẫn cho anh cơ hội. Tự anh nói ra, biết đâu ông Thiên sẽ không lấy mạng anh, nếu không thì...haha!”

Tên mỏ nhọn phá lên cười rồi nhìn Tưởng Bá Thiên. Mặt Tưởng Bá Thiên đanh lại, lúc này không hé răng nửa lời, nhưng khí thế rất bặm trợn. “Vậy cậu nói thử xem, chúng tôi đến làm gì?” Hoàng Thiên hỏi tên mỏ nhọn.

Tên mỏ nhọn chợt sa sầm mặt xuống, nói với Hoàng Thiên: “Các anh đến để kiếm chuyện chứ làm gì! Tôi nói rõ cho mà biết, tổng giám đốc Giang là khách quý của sòng bạc chúng tôi, nếu anh gây rắc rối với tổng giám đốc Giang ở nơi khác thì chúng tôi sẽ mặc kệ nhưng gây rắc rối ở chỗ này thì anh chết con mẹ nó chắc rồi!”.

"Ồ? Ha ha, mũi cậu thính nhỉ, chuyện này mà cũng biết?”

Hoàng Thiên bật cười, anh cũng cảm thấy bất ngờ, đúng là tên mỏ nhọn này và Tưởng Bá Thiên không hề đơn giản, mới đó mà đã nắm rõ tường tận.

“Hừ, tôi còn biết, anh bạn Hàn Tủ của anh Tiêu Văn Hạ làm tiên phong cho các anh. Tuy Hàn Tú cũng là khách quen của chỗ chúng tôi nhưng so với tổng giám đốc Giang thì Hàn Tú chẳng là cái thá gì.”

Tên mỏ nhọn cười khẩy, nói tiếp: “Hàn Tủ đã rơi vào tay chúng tôi, tổng giám đốc Giang đang đích thân chào đón anh ta, giờ anh ta đang chịu tội rồi... ha ha ha!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.