Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)

Chương 146: Chương 146: Không phải hạng tầm thường nhỉ?




Phó Mãn rất lo lắng trong lòng, cô ta không biết Hoàng Thiên sẽ xử lý mình thế nào khi cô ta đã rơi vào tay của anh.

Phó Mẫn biết rất rõ những chuyện mà Đinh Toàn đã làm, cô ta cũng hiểu được rằng lần này Hoàng Thiên nhất định sẽ không tha cho Đinh Toàn.

Phó Mẫn lại là vợ của Đinh Toàn nên có lẽ cũng khó thoát khỏi việc bị liên đới cùng.

Mặc dù trong lòng Phó Mẫn rất sợ hãi nhưng cô ta lại trưng ra ngoài một bộ mặt rất ngông cuồng.

“Này Hoàng Thiên, anh định làm gì vậy hả? Anh dẫn người tới đây lại còn đem theo súng nữa. Anh có biết làm như vậy là vi phạm phạm luật không?”

Phó Mãn hừ lạnh một tiếng, cô ta nói với Hoàng Thiên bằng một giọng điệu rất kiêu ngạo.

Vi phạm pháp luật?

Nghe xong những gì Phó Mẫn nói, Hoàng Thiên cảm thấy hơi buồn cười.

“Nếu nói về chuyện vi phạm pháp luật thì chồng của cô còn ghê hơn tôi nhiều đấy chứ?”

Hoàng Thiên cười lạnh lùng, trả lời lại Phó Mẫn.

Phó Mãn căn chặt môi, cô ta không có gì có thể đáp lại những gì Hoàng Thiên vừa nói.

Phó Mẫn biết rất rõ những chuyện vi phạm pháp luật mà chồng cô ta đã làm.

“Nói đi, rốt cuộc anh muốn gì?”

Phó Mẫn đuối lý nên không tranh cãi với Hoàng Thiên nữa. Cô ta nhìn anh rồi làm như không có chuyện gì.

“Bây giờ tôi muốn gặp Đinh Toàn và Grusen. Tôi có thể tha cho cô và cha cô.”

Hoàng Thiên ngửa bài luôn với Phó Mẫn.

“Được rồi, anh cứ ở đó mà chờ. Một lát nữa chồng tôi mới về.”

Phó Mẫn khoanh tay tỏ ra không lo lắng gì. Lúc nói câu này ra, Phó Mẫn rất có niềm tin vào Đinh Toàn.

Hoàng Thiên cũng nhận ra Phó Mẫn rất tin tưởng Đinh Toàn. Chỗ dựa của cô ta chính ta chính là Đinh Toàn thế nên cô ta mới có cái vẻ không quan tâm như vậy.

Nhưng Hoàng Thiên cũng không tranh cãi gì với Phó Mãn nữa. Anh chỉ có thể đứng tạm ở đây một lúc chờ Đinh Toàn về.

Grusen ở cạnh Đỉnh Toàn và trên người gã cũng chỉ có một khẩu súng trong khi Tiêu Tấn và anh Phó mỗi người có một khẩu. Và vẫn còn một số đàn em của Lã Việt đang ẩn nấp ở bên ngoài nữa, Hoàng Thiên cảm thấy đối phó với Đinh Toàn không phải là chuyện gì quá khó.

Thế nên Hoàng Thiên cũng không để ý lắm. Anh đứng trong phòng chờ Đinh Toàn về.

“Tôi pha cho ba người chút trà nhé.”

Cha của Phó Mãn cười và muốn đứng lên pha trà.

“Ông ngồi yên đó cho tôi. Sao, ông muốn báo tin cho con rể ông à?”

Anh Phó ấn cha của Phó Mẫn xuống và lớn tiếng quát.

“Ai yo, đau quá..” Cha của Phó Mẫn ôm lấy vai và gân cổ lên kêu đau.

“Thế có mẹ gì mà đau? Đúng là đồ bỏ đi.”

Anh Phó nói với cha của Phó Mẫn một câu như vậy.

“Đúng vậy, đúng vậy. Tôi không khỏe lắm đâu. Các anh đừng có hành hạ gì tôi.”

Cha của Phó Mẫn cứ xuýt xoa kêu đau và nói thẳng với anh Phó như vậy.

Mặc dù lão già này giả vờ yếu đuối nhưng Hoàng Thiên không hề mất cảnh giác vì lúc nãy anh nhìn thấy một tia nhìn độc ác, tàn bạo lóe lên trong đôi mắt của ông ta.

Đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn và đôi mắt không biết nói dối.

Một người có giỏi giả vờ đến đâu đi chăng nữa thì ánh mắt của người đó cũng không hề biết giả vờ.

“Ông tên gì?”

Hoàng Thiên đánh giá cha của Phó Mẫn một lượt rồi hỏi ông ta.

Cha của Phó Mẫn lại nhìn thẳng vào Hoàng Thiên, ông ta cười cười và nói: “Tôi là anh Phó. Còn mấy anh em này có ân oán gì với con rể của tôi vậy? Mọi người ngồi lại nói chuyện với nhau không phải là xong sao?

Cần gì phải đụng tới dao, tới súng.”

“Nói luyên thuyên ít thôi. Chuyện của Hoàng Thiên tôi không khiến ông phải dạy khôn?”

Hoàng Thiên lạnh giọng quát.

anh Phó không nói nữa và chỉ cười. Ông †a đang ngồi trên giường rồi lấy tay sờ sờ phía dưới gối.

Kể từ khi vào đây Hoàng Thiên đã để ý đến hành động này của anh Phó.

Không một hạt cát nào có thể lọt qua được mặt của Hoàng Thiên. Anh chắc chắn rằng dưới gối nhất định đang giấu một thứ gì đó. Không may đó có thể là một khẩu súng.

“Dưới gối ông có vàng à mà sao ông sờ nắn mãi thế?”

Hoàng Thiên tiến tới và giữ chặt cổ tay của anh Phó. Ánh mắt anh nhìn chằm chăm vào ông già này.

Ánh mắt của anh Phó lóe lên sự độc ác và cả con người ông ta trở nên dữ tợn. Ông ta giơ tay ra định cướp lấy khẩu súng trong †ay của anh Phó.

Anh Phó cũng phản ứng nhanh. Anh lùi lại hai bước và chĩa súng vào người anh Phó phòng có chuyện bất ngờ xảy ra.

anh Phó nhanh chóng đưa tay sờ xuống dưới gối.

Hoàng Thiên đã chuẩn bị từ trước nên anh Phó nào có thể thành công được?

Lúc này, Hoàng Thiên đã nắm được nốt cánh tay đang sờ vào trong gối của anh Phó.

Hoàng Thiên giữ tay ông ta thật chặt.

anh Phó đau đớn và có chút không chịu được. Ông †a bực tức hừ một tiếng.

“Người trẻ tuổi ra tay mạnh nhỉ”

anh Phó nhìn Hoàng Thiên đầy căm ghét và gầm lên.

“Cũng thường thôi, ông nên ngoan ngoãn chút đi.”

Hoàng Thiên nói rồi cầm hai tay của anh Phó và lẳng ông ta xuống đất.

Bịch một tiếng, thân thể gầy còm của anh Phó bị quăng xuống đất.

Hoàng Thiên dẫm lên lưng của anh Phó và nói với anh Phó: “Xem dưới gối của ông ta có gì.”

“Được”

Anh Phó nghe mệnh lệnh và lật gối của anh Phó lên.

Quả nhiên có một khẩu súng được giấu dưới gối.

“Anh Thiên, anh cẩn trọng thật đấy. Nếu không lúc nãy chúng ta đã gặp nguy hiểm rồi”

Anh Phó sợ hãi nghĩ lại rồi cầm lấy khẩu súng.

“Ông lại còn giả vờ nhát gan à? Nói đi, ông rốt cuộc làm cái gì? Sao phải ở ẩn trong vùng núi sâu thế này? Con rể ông ở Bắc Ninh ngon lành như thế sao ông không đầu quân cho anh ta?”

Hoàng Thiên hỏi cùng một lúc cả một đống câu hỏi. Anh cảm thấy anh Phó rất đáng ngờ.

anh Phó nằm sấp trên đất và không nói câu gì: Mắt của ông ta chuyển động loạn lên, cũng không biết là ông ta đang mưu tính cái gì.

Thấy anh Phó không nói gì. Hoàng Thiên không hỏi thêm nữa và chỉ đợi Đinh Toàn trở về.

Hoàng Thiên cũng không chắc được chuyện liệu Đinh Toàn có về lại đây hay không nên bây giờ anh chỉ có thể chờ đợi.

Đúng lúc này, điện thoại của Hoàng Thiên đổ chuông.

Anh nhìn số điện thoại, không ngờ là Vũ Thanh gọi tới.

Vũ Thanh gọi điện đến nhất định là có chuyện lớn xảy ra. Hoàng Thiên nghe điện thoại ngay.

“lo”

“Cậu chủ, cậu có đang ở Bắc Ninh không?”

Giọng nói lo lắng của Vũ Thanh truyền đến tai Hoàng Thiên.

“Tôi đang ở ngoài thành phố, trong một vùng núi.”

Hoàng Thiên nói.

“Cậu mau rời khỏi đó đi, cậu đang gặp nguy hiểm đấy.”

Vũ Thanh trầm giọng nói.

Hoàng Thiên biết rằng Vũ Thanh không phải là người hay nói linh tinh. Anh nghe câu này xong thì cũng thấy lo lắng trong lòng.

Nguy hiểm rõ ràng là có vì dù sao Grusen cũng có súng và tên Đinh Toàn kia là một kẻ gian manh, xảo quyệt.

Nhưng Hoàng Thiên không hề sợ hãi những điều này, nếu không thì anh đã không đuổi theo Đinh Toàn tới tận đây.

“Bất luận thế nào, tôi cũng phải đưa được Đinh Toàn và Grusen về.”

Hoàng Thiên nói.

“Cậu chủ, tôi phải nói cho cậu biết về gã Grusen kia. Anh ta là một sát thủ đến từ châu u và thường dẫn theo người đi giết người ở Việt Nam. Anh ta là một mục tiêu quan trọng cần phải truy nã”

Vũ Thanh nói như vậy trong điện thoại.

Hoàng Thiên cảm thấy bất ngờ, anh không ngờ là gã Grusen này lại ghê gớm đến thế. Người khiến cho Vũ Thanh phải trực tiếp ra tay truy bắt nhất định là không phải là người tâm thường.

Không đợi Hoàng Thiên nói tiếp, Vũ Thanh đã lo lắng nói tiếp: “Cậu chủ, có thể cậu không biết, Grusen không chỉ có một mình gã ta còn có bốn đồng đội nữa. Tất cả bọn chúng đều là những tay sát thủ nổi tiếng nước ngoài. Và cả anh Phó, bố vợ của Đinh Toàn nữa ông ta cũng cùng một bọn với đám sát thủ này. Tôi đoán lần này Grusen đến được Bắc Ninh chính là do anh Phó dụ dỗ mời tới.

“Cậu chủ, cậu đang ở đâu vậy? Tôi lập tức tới chỗ của cậu?”

Giọng nói của Vũ Thanh gấp gáp, anh ta không muốn để Hoàng Thiên xảy ra chuyện.

Thế này là?

Hoàng Thiên rùng mình một cái. Anh nhìn anh Phó đang bị anh đạp dưới chân và cảm thấy rất bất ngờ.

Đúng là không thể ngờ được lão già gầy còm này lại là đồng bọn của Grusen.

“Được rồi, để tôi gửi định vị của tôi cho cậu. Cậu có thể nhanh chóng tới đây.”

Hoàng Thiên nói xong và gửi định vị của anh cho Vũ Thanh.

Tình thế đã thay đổi thì Hoàng Thiên không thể ỷ mạnh đánh yếu nữa. Nếu như Grusen và mấy tên đồng bọn của hắn cùng tới đây một lúc thì nhất định không dễ đối phó.

Anh lại nhìn anh Phó đang ở dưới chân mình. Hoàng Thiên cười lạnh một cái và nói.

“Anh Phó, tôi thật sự không nhìn ra, ông cũng không phải là hạng đơn giản gì nhỉ?”

anh Phó ngẩng đầu lên và cười gian xảo.

“Cậu em à, tôi không hiểu cậu đang nói gì?”

“Ha ha, chả trách ông lại ở lại ở đây. Hóa ra ông không dám lộ mặt ra bên ngoài. Ông sợ bị tóm đúng không?”

Hoàng Thiên cười lạnh lùng.

anh Phó không phủ nhận nhưng cũng không nói thêm gì nữa. Đôi mắt gian xảo của ông ta đảo qua đảo lại, không biết ông ta đang nghĩ cái gì trong đầu.

“Ở lại đây rất nguy hiểm. Grusen và đồng bọn có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.”

Hoàng Thiên nói với anh Phó và Tiêu Tấn.

“Anh Thiên, không phải chỉ có mình tên sát thủ Grusen thôi à? Có gì mà phải sợ chứ?”

Anh Phó nhìn Hoàng Thiên nghi hoặc.

“Gã còn có 4 đồng bọn nữa, tất cả đều là sát thủ. Trói Phó Mẫn và tên Phó kia lại đã, chúng ta ra ngoài ẩn nấp trước.”

Hoàng Thiên lạnh lùng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.