Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)

Chương 270: Chương 270: Không quỳ không được




Tiêu Đông Mai đã sớm nếm thử sự lợi hại của Hoàng Thiên, thời gian ở Hà Nội, đã không ít lần bà ta bị Hoàng Thiên trừng trị.

Mặc dù ngoài mặt Tiêu Đông Mai rất không hài lòng Hoàng Thiên, nhưng trong lòng bà ta vẫn rất sợ anh.

Nhìn thấy mái tóc của mình bị Hoàng Thiên nắm lấy, Tiêu Đông Mai cảm thấy lạnh sống lưng. Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng theo cổ đi xuống.

“Hoàng Thiên, cậu làm cái gì vậy! Tôi là mẹ kế của cậu, cậu đối xử với tôi như thế này không sợ trời phạt sao?” Tiêu Đông Mai gào.

thét như một con lợn sắp bị giết, lấy thân phận của mình ra để chèn ép Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên do dự, Tiêu Đông Mai nói đúng. Bà ta đúng là mẹ kế của anh!

Cho dù Tiêu Đồng Mai không còn là con người, nhưng bà ta vẫn là trưởng bối trên danh nghĩa của Hoàng Thiên, vào lúc này bà †a nói ra câu này, đúng là làm khó anh.

Nhưng Hoàng Thiên chỉ do dự chốc lát, liền hung ác nghiến răng trở lại!

Nghĩ lại tất cả những gì Tiêu Đông Mai đã làm, Hoàng Thiên vô cùng tức giận, không thể kiềm chế đượ!

c “Hừ, hiện tại bà mới nhớ bà là mẹ kế của tôi sao? Khi bà giết tôi, có từng nghĩ tới điều này!”

Hoàng Thiên nắm lấy tóc của Tiêu Đồng Mai, lớn tiếng hỏi.

Tiêu Đông Mai bị hỏi đến cứng họng, không nói nên lời.

Chủ yếu là do trong lòng chột dạ, bà ta đã làm gì thì chính bà ta rõ ràng nhất.

“Không không không, cậu nghe tôi giải thích! Hoàng Thiên, đúng là trước đây tôi có chỗ không đúng, thế nhưng cậu xem tôi là người phụ nữ mà cha cậu yêu thương nhất, cậu không thể đối xử với tôi như vậy!”

Tiêu Đông Mai miệng lưỡi khá lợi hại, lại bắt đầu lôi Hoàng Văn Thành ra để áp chế Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên càng nghe càng khó chịu.

Giống như lần trước ở Hà Nội, thế nhưng lần này Tiêu Đông Mai một chút cũng không biết hối hận!

“Bà coi cái này là kim bài miễn tử phải không? Tiêu Đông Mai, hôm nay bà sẽ phải trả cái giá thật lớn vì những gì mình đã làm!”

Hoàng Thiên tức giận nói, giơ năm đấm sắt lên, hướng về phía khuôn mặt của Tiêu Đông Mail Tiêu Đông Mai ngày thường sống an nhàn sung sướng đã quen, có bao giờ phải chịu đau khổ như vậy đâu? Càng không chịu được nắm đấm của Hoàng Thiên, chưa được mấy cái đã bị Hoàng Thiên đánh cho sưng hết mặt mũi.

Nhưng đối với Hoàng Thiên mà nói thì như vậy vẫn chưa trút hết lửa giận trong lòng anh!

Người đàn bà Tiêu Đông Mai này vẫn luôn muốn mạng của Hoàng Thiên, hại Hoàng Thiên phiêu bạt bên ngoài mười năm, chịu không biết bao nhiêu cực khổ và còn phải chịu nhiều sự khinh thường như vậy!

Tuổi thơ của anh đáng lẽ ra phải được yên bình hạnh phúc vậy mà lại bị một tay Tiêu Đông Mai phá hủy hết tất cả. Hơn nữa bây giờ Tiêu Đông Mai cũng không bỏ qua cho anh, chỉ cần một ngày anh chưa chết thì Tiêu Đông Mai sẽ không có được cuộc sống yên ổn vậy.

Điều khiến Hoàng Thiên không thể dễ dàng tha thứ được chính là Tiêu Đông Mai lại ra tay với Lâm Ngọc An, điều này đã chạm đến giới hạn cuối cùng của Hoàng Thiên.

“Hoàng Thiên đừng đánh nữa, cậu lại đánh nữa sẽ đánh chết tôi đấy: Tiêu Đông Mai dùng tay che mặt mình lại, giọng run rẩy nói.

Lúc này Hoàng Thiên lại sững sờ một chút, ấn tượng của Tiêu Đông Mai đối với anh mà nói thật sự rất sâu đậm, người đàn bà này luôn luôn mạnh mẽ, kiêu ngạo và cũng rất cố chấp.

Nhưng mà lúc này đây. Bà ta vậy mà cũng biết sợ, giọng nói run run, hơn nữa phong thái cũng rất thấp. Là một bộ dạng xin tha thứ.

Điều này quả thực khiến cho Hoàng Thiên cảm thấy rất bất ngờ.

“Ha ha, bà mà cũng biết sợ? Bà cũng có ngày hôm nay sao?”

Hoàng Thiên cười khẩy, hỏi Tiêu Đông Mai nhưng anh cũng không buông tóc của bà ta ra.

Tiêu Đông Mai bỏ tay đang che mặt xuống, nhìn Hoàng Thiên với khuôn mặt đau khổ và nói: “Hoàng Thiên này, bây giờ tôi đã lĩnh giáo được sự lợi hại của cậu rồi. Thật sự là không cần đánh nữa đâu, đánh tôi chết rồi đối với cậu mà nói cũng không có lợi ích gì hết.”

“Đúng là đối với tôi mà nói thì không có lợi ích gì hết, nhưng mà có thể giúp tôi giải tỏa cơn giận này!”

Hoàng Thiên quát lên một tiếng lạnh lùng, lại đánh rất mạnh thêm mười mấy lần nữa vào mặt của Tiêu Đông Mai!

Đánh Tiêu Đông Mai đến kêu gào ra tiếng. Âm thanh đó khỏi phải nói, nó thê thảm biết bao.

Hoàng Thiên không nói lời nào, mới đánh bà ta vài cái, sao lại coi đây là làm trái đạo đức rồi?

Những người ở hiện trường đều nhìn đến ngẩn người, đặc biệt là nhóm người Phạm Văn Quang, tất cả đều quỳ trên mặt đất nhưng cũng chỉ có thể xem Hoàng Thiên đang làm cái gì, bọn họ đều cúi đầu hoảng SỢ.

Bởi vì trong mắt của bọn họ, Tiêu Đông Mai là vợ của Hoàng Văn Thanh, thân phận không phải rất cao quý hay sao? Ai lại dám đánh Tiêu Đông Mai như thế chứ?

Vậy mà Hoàng Thiên lại đánh Tiêu Đông Mai như đánh một con chó vậy, hơn nữa đánh một chút cũng không thương tiếc gì, điều này thực sự khiến người ta kinh ngạc.

Bây giờ Phạm Văn Quang rất hối hận, sớm biết Hoàng Thiên lợi hại như này. Nói gì đi nữa cũng sẽ không ham tiền mà cùng với Tiêu Đông Mai đến thành phố Bắc Ninh tìm Hoàng Thiên để gây thêm phiền phức.

Đến mẹ kế Tiêu Đông Mai mà Hoàng Thiên cũng dám đánh, huống hồ gì là bọn họ chứ? Lát nữa kết quả của bọn họ không cần nghĩ cũng biết.

“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa. AI Tôi chảy máu mũi rồi…..”

Tiêu Đông Mai khóc nức nở xin tha, đột nhiên phát hiện ra mũi của mình chảy máu, giận đến mức hét lên.

Tiêu Đông Mai ngày hôm nay có thể nói là đang làm trò cười, hình tượng cao quý lạnh lùng cuối cùng cũng sụp đổ.

Hoàng Thiên ngày càng tức giận, bộ dạng này của Tiêu Đông Mai thật sự là anh chưa từng nghĩ đến.

Nhưng khi Hoàng Thiên nhìn cả người Lâm Ngọc An vẫn chưa hết hoảng sợ, lửa giận trong lòng anh càng mạnh mẽ hơn.

Vợ bị hành hạ thành bộ dạng này, ngày hôm nay không đánh Tiêu Đông Mai thịt nát xương tan thì khó có thể làm giảm cơn giận này của anh!

“Tiêu Tấn, cậu đưa cho tôi con dao!”

Hoàng Thiên lớn tiếng quát.

“Được!”

Tiêu Tấn trả lời rất dứt khoát, rút ra con dao găm vẫn thường mang bên người, đi đến chỗ Hoàng Thiên đưa dao vào tay anh.

Dù Hoàng Thiên có làm gì đi nữa, Tiêu Tấn đều kiên quyết tán thành.

Điều này làm cho Tiêu Đông Mai sợ hãi muốn tè ra quần, con dao sáng trong tay của Hoàng Thiên, bây giờ nghĩ thôi cũng biết Hoàng Thiên muốn làm cái gì!

Đây là muốn dùng dao đâm bà ta sao, sao bà ta có thể chịu được chứ?

Sau khi ở cùng Hoàng Văn Thành, bà ta được sống một cuộc sống thoải mái, bà ta ăn sung mặc sướng, có tiêu bao nhiêu tiền cũng tiêu không hết tiền.

Hơn nữa với thân phận cao quý, đi đâu cũng được coi là khách quý và suốt ngày được người khác nịnh nọt.

Có cuộc sống như vậy, sao Tiêu Đông Mai có thể sợ chết được cơ chứ?

Vào lúc này đây, Tiêu Đông Mai thật sự có chút hối hận, sớm biết Hoàng Thiên khó chọc như vậy, lần này không nên đến Bắc Ninh tìm Hoàng Thiên rồi!

Đương nhiên đây cũng chỉ là chút ân hận khi bà ta đang ở gần cái chết mà thôi, nếu như Hoàng Thiên không thô bạo như vậy bà ta sẽ không có một chút gì hối hận cả.

“Hoàng Thiên, cậu, cậu muốn tôi phải làm sao….”

Giọng của Tiêu Đông Mai hoàn toàn run rẩy, ai cũng nhìn ra được, bà ta đang cực kì sợ hãi!

“Sợ rồi sao?”

Hai tia sáng lạnh lẽo lóe trong mắt của Hoàng Thiên, lạnh lùng hỏi Tiêu Đông Mai.

“Sợ rồi, tôi thật sự sợ rồi, cậu, cậu tha cho tôi đi.”

Hai chân Tiêu Đông Mai run rẩy, nhìn chằm chằm vào cơn dao găm trong tay Hoàng Thiên, mồ hôi liên tục chảy ra.

“Bây giờ bà cũng biết sợ rồi! Ngày trước bà đã làm những cái gì rồi? Năm đó khi bị bà ám sát, tôi không sợ sao? Tôi có thể nói với ai”

Hoàng Thiên hét vào mặt Tiêu Đông Mai, nói đến đây, anh lại nghĩ đến khó khăn trước đây, trong lòng không kìm nén được tức giận.

Phù…

Tiêu Đông Mai hai chân mềm nhữn, quỳ trước chân của Hoàng Thiên.

Xảo trá thì bà ta biết, bây giờ không quỳ là không được, bất kì lúc nào Hoàng Thiên cũng có thể đâm bà, khi đâm vào thì dao trắng, nhưng lúc rút ra lại là dao đỏ rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.