Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)

Chương 148: Chương 148: Muốn làm bạn bè với tôi, cậu cũng xứng sao?




Grusen đã muốn làm như vậy từ lâu, lúc này bốn người kia đã nạp đạn lên nòng, chuẩn bị nổ súng.

Phó Duy Tân sốt ruột cuống cuồng, trong miệng lại bị chặn không thể nói được, lão già này cũng sắp phát điên đến nơi.

Nhưng ông ta lại là đồng bọn của Grusen, thấy mình sắp bị đồng bọn giết chết, Phó Duy Tân thật sự buồn bực muốn chết.

Hoàng Thiên vừa nhìn thấy Đinh Toàn điên cuồng như vậy thì biết đêm nay nhất định rất khó qua khỏi!

Vừa định cố gắng hết sức liều mạng với đối phương, nhưng vào lúc này, một tiếng súng vang lên!

Một tràng tiếng súng nổ qua đi, rồi nhìn lại năm người Grusen, thấy súng trên tay bọn họ toàn bộ bị rớt xuống đất.

Tiếng kêu thảm thiết vang vọng bầu trời đêm, cổ tay mấy người Grusen đều bị bắn trúng, đạn của súng trường tự động, đường kính rất lớn, trực tiếp bắn gãy cổ tay của cả năm người này.

Một màn bất thình lình xảy ra, những người đang có mặt tại đây đều sợ ngây người, vài giây sau vẫn không kịp phản ứng có chuyện gì đang xảy ra.

Ngay cả Hoàng Thiên cũng cực kỳ ngoài ý muốn, vốn tưởng rằng việc phải chết là không thể nghi ngờ, nhưng không ngờ rằng mọi chuyện lại xảy ra như thế này.

Đinh Toàn cũng ngu người luôn, cứ đứng đực ra đó như một thằng ngốc, một hồi lâu sau mới nhìn xung quanh tìm người.

Bình bịch bình bịch… Từng bóng dáng vô cùng thoăn thoắt chạy tới từ cách đó không xa, khoảng chừng mười mấy người, tất cả đều mặc quân phục ngụy trang, trong tay mỗi người đều cầm một cây súng trường tự động!

“Không được nhúc nhích!”

“Giơ tay lên!”

Mười thanh niên mặc quân phục ngụy trang bao vây đám người Đỉnh Toàn, lớn tiếng cảnh cáo bọn họ.

Đám người Grusen đã không thể nâng tay lên được rồi…, Tất cả cổ tay đều bị trúng đạn, xem như phế đi.

Chỉ có Đinh Toàn là tay chân còn linh hoạt, làm sao mà cái tên này từng nhìn thấy cục diện như thế này được? Cho nên ngoan ngoãn đưa hai tay qua đầu.

“Không nhúc nhích, không nhúc nhích, tôi giơ tay ngay đây!”

Đinh Toàn hét lớn, sợ đối phương bắn chết cậu ta.

Cùng lúc đó, một người đàn ông gầy gò được vũ trang đầy đủ, đang từ xa bước tới.

Người này bước đến trước mặt Hoàng Thiên, đứng nghiêm tiêu chuẩn, chào Hoàng Thiên theo nghỉ thức quân đội.

Trong lòng Hoàng Thiên nhẹ nhõm, ngay khi ngàn cân treo sợi tóc thì Vũ Thanh đã đến!

Người đàn ông gầy gò kia đúng là Vũ Thanh, còn mười mấy người thanh niên mặc quân phục ngụy trang kia, thì đều là thuộc hạ mà Vũ Thanh mang đến thành phố Bắc Ninh.

Trước mặt nhiều người như vậy, Vũ Thanh cũng không dám lộ ra thân phận của Hoàng Thiên, chỉ nói một câu: “Anh Thiên, tôi đã đến chậm, khiến anh sợ hãi rồi.”

“Đến rất đúng lúc.”

Hoàng Thiên cười nhạt, vỗ vỗ bả vai Vũ Thanh.

Vào thời điểm quan trọng, thì đó phải là Vũ Thanh…, thật sự quá tuyệt vời.

Đinh Toàn nhìn Vũ Thanh và mấy người do anh ta mang đến, trái tim vọt lên tới cổ họng, không biết đây là có chuyện gì đang xảy ra.

Bao vây cậu ta là những bộ quân phục ngụy trang, quả thực rất giống bộ đội đặc chủng…, rốt cuộc thì Hoàng Thiên là ai? Tại sao lại có thể điều động được những người này?

Trong lòng Đinh Toàn như có trăm ngàn sợi dây mắc vào nhau không cách nào gỡ, sợ đến mức choáng váng.

Hoàng Thiên nhìn bộ dạng ngu ngốc của Đinh Toàn, anh đi tới.

“Anh Thiên, anh, anh muốn làm cái gì…”

Đinh Toàn hoàn toàn không còn uy phong, lắp ba lắp bắp hỏi Hoàng Thiên.

“Chỉ bằng cậu, có tư cách để biết không?”

Hoàng Thiên vỗ võ khuôn mặt Đinh Toàn, lạnh lùng nói.

“Anh Thiên, tay của đám người Grusen cũng đã bị phế rồi, chuyện của chúng ta tối nay coi như xong đi, không đánh thì không quen biết mà, sau này chúng ta còn có thể làm bạn…”

Đinh Toàn không biết xấu hổ, lầm bầm với Hoàng Thiên.

“Làm bạn với Hoàng Thiên tao đây, mày cũng xứng sao?”

Giọng nói Hoàng Thiên lạnh lão.

Trái tim Đinh Toàn mãnh liệt chìm xuống, cậu ta cũng biết, Hoàng Thiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cậu ta như vậy.

Bịch bịch.

Đinh Toàn vẫn rất sợ chết, chân tay mềm nhữn quỳ dưới chân Hoàng Thiên.

Bốp bốp bốp bốp… Cái tên này vì để bảo vệ bản thân nên đã chủ động tát vào mặt mình.

Vừa tát, vừa gào khóc: “Cậu chủ Thiên, anh tha cho tôi lần này đi, từ nay về sau tôi sẽ rời xa thành phố Bắc Ninh, sẽ không bao.

giờ đến… Làm phiền anh nữa đâu”.

“Ha ha, đã muộn rồi. Lúc trước tôi không nên nương tay để lại một cái tai họa là cậu, làm ra biết bao nhiêu chuyện như vậy!”

Hoàng Thiên cười lạnh, nói với Đinh Toàn.

“Cậu chủ Thiên, chẳng lẽ anh thật sự muốn giết tôi hay sao?”

Đinh Toàn trơ mắt nhìn Hoàng Thiên, gần như tuyệt vọng nói.

Hoàng Thiên không thèm để ý đến cái tên này, nhìn Vũ Thanh nói: “Vũ Thanh, chẳng phải các cậu đang truy bắt đám người Grusen hay sao? Nếu vậy thì mấy người này giao cho cậu”.

Vũ Thanh gật đầu với Hoàng Thiên: “Đúng vậy, đám người Grusen thường xuyên lẻn vào Việt Nam, đã thực hiện không ít vụ giết người, bọn chúng là tội phạm truy nã!

Không chỉ có riêng bọn chúng không đâu mà cả đồng bọn của bọn chúng ở Việt Nam, toàn bộ đều phải chịu sự trừng phạt và xét xử”.

Vũ Thanh nói đến đây thì quét mắt nhìn về phía Phó Duy Tân và Đinh Toàn.

Sau khi hai người này nghe Vũ Thanh nói như vậy, cơ thể mềm nhũn ngã trên mặt đất, không đứng dậy nổi.

“Được, vậy thì những người này giao cho cậu”.

Vũ Thanh gật đầu, sau đó ra lệnh cho thuộc hạ: “Áp giải tất cả những người này lên xe”

“Vâng Mười thuộc hạ đồng thanh hô lớn, áp giải tất cả đám người Grusen và Đinh Toàn rời đi.

Khi đến lượt Phó Mẫn, cô ta sợ đến mức muốn tiểu trong quần.

Cô ta không biết rốt cuộc là Vũ Thanh có thân phận gì…, càng không biết mình sẽ bị bắt đi đâu.

Nhưng cô ta là vợ của Đinh Toàn, tham gia vào mấy chuyện này cũng không ít, coi như là đồng phạm, bị áp giải đi cũng không oan.

Hoàng Thiên nhìn Vũ Thanh, rồi lại thấy những thuộc hạ mà anh ta mang theo đã bắt hết tất cả đám người Đinh Toàn, tảng đá trong lòng anh cuối cùng cũng có thể rơi xuống.

Đừng thấy đối phó với Hội Sói Điên rất thuận lợi, nhưng chuyện này lại trộn lẫn thêm đám người Grusen, vẫn vô cùng nguy hiểm.

“Vũ Thanh, cậu vẫn cần phải quay về thành phố Bắc Ninh một chuyến, cũng nên bắt luôn cả Đinh Mạnh lại.” Hoàng Thiên tới gần Vũ Thanh, nói với anh ta.

Vũ Thanh nghe xong gật gật đầu, cho dù Hoàng Thiên không nói thì anh ta cũng muốn diệt cỏ tận gốc, anh ta làm sao có thể buông tha cho lão già Đinh Mạnh kia được?

“Yên tâm đi, tôi sẽ lập tức quay lại bắt lão già Đinh Mạnh đi.”

Vũ Thanh đáp lại.

Hoàng Thiên vẫn khá yên tâm về Vũ Thanh, lúc này không nói thêm gì nữa, mang theo Tiêu Tân và anh Phó quay trở về thành phố Bắc Ninh.

Có Vũ Thanh áp giải Đinh Mạnh, chắc chắn sẽ không có chút sơ sót nào, Hoàng Thiên căn bản không cần phải quan tâm đến những thứ này.

“Anh Thiên, cũng quá tuyệt rồi, người tên Vũ Thanh kia có thân phận gì vậy…?

Vẻ mặt anh Phó tò mò, lúc nhắc tới Vũ Thanh, quả thực anh ta cực kỳ sùng bái.

“Đúng vậy đấy anh Thiên, nếu như hôm nay không có Vũ Thanh mang người đến, chắc chắn chúng ta lành ít dữ nhiều rồi.”

Trong lòng Tiêu Tân vẫn còn sợ hãi nói với Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên chỉ cười nhẹ, không giải thích quá nhiều với bọn họ, Về tới nhà hàng Thiên Đường của Lã Việt, cũng đã hơn hai giờ sáng.

Lúc này Lâm Ngọc An đang ngồi bên trong nhà ăn. Một chút buồn ngủ cũng không có.

Cô thật sự rất lo lắng cho Hoàng Thiên, bởi vì Hoàng Thiên phải đối mặt với Hội Sói Điên… đó là tổ chức hung hiểm, tàn nhẫn cỡ nào cơ chứ.

Trần Giang với Trương Vĩ ngồi đối diện Lâm Ngọc An, trong lòng hai người họ đều cảm thấy vô cùng tội lỗi, dù sao lừa gạt Lâm Ngọc An cũng là một chuyện rất thiếu đạo đức.

Cho nên hai người cũng không còn mặt mũi để nói chuyện với Lâm Ngọc An, ngồi ở trên ghế mà trong lòng cực kỳ thấp thỏm, không biết sau khi Hoàng Thiên trở về sẽ xử lý bọn họ như thế nào.

Trần Giang vốn dĩ định gọi điện thoại cho Trương Lan Hương để cầu cứu, nhưng điện thoại đã bị quản lý nhà hàng tịch thu, cô ta có muốn gọi cũng không được.

Điện thoại Trương Vĩ cũng bị tịch thu, còn bị người quản lý nam đeo mắt kính mang theo một nhóm nhân viên phục vụ tạm giam, anh ta và Trần Giang có muốn chạy cũng không được.

Đúng lúc này, Hoàng Thiên mang theo Tiêu Tân và anh Phó đi vào trong nhà hàng.

“Anh Thiên, anh trở về rồi!”

Người đàn ông đeo mắt kính kích động chạy ra chào đón, cúi đầu khom lưng chào hỏi.

Sỡ dĩ kích động là do anh ta thật sự chịu đựng, phải tạm giam Trần Giang và Trương Vĩ, đây thật sự là một công việc rất cực khổ.

Hoàng Thiên không nói câu nào, sắc mặt của anh cực kỳ u ám.

Ánh mắt liếc về phía Trần Giang và Trương Vĩ, lửa giận bốc lên một lần nữa!

Trước kia hai người này xem thường anh, khinh bỉ anh, mỉa mai anh, những thứ này anh cũng không để trong lòng, càng không có giận lây sang Trần Giang và Trương Vĩ.

Thế nhưng mà Trần Giang và Trương Vĩ dám lừa gạt Ngọc An như vậy, thật sự là đang đốt tam vị chân hỏa cháy lên.

“Hoàng Thiên, anh không sao chứ?”

Vẻ mặt Lâm Ngọc An lo lắng chạy đến, nhìn Hoàng Thiên từ trên xuống dưới, kiểm tra xem anh có bị thương ở đâu hay không.

Khi nhìn thấy Lâm Ngọc An, ánh mắt Hoàng Thiên mới có một chút dịu dàng.

“Anh không sao, một lát nữa chúng ta hãng về nhà.”

Hoàng Thiên cười dịu dàng với Lâm Ngọc An.

“Vâng.”

Lâm Ngọc An gật gật đầu, cô ngồi ngốc ở chỗ này đã sớm đủ rồi, nhưng lại không dám về nhà một mình, cho nên vẫn luôn ngồi ở đây đợi Hoàng Thiên.

“Em rể…”

“Anh rể…”

Trần Giang và Trương Vĩ đều đứng lên đến gần Hoàng Thiên, trên mặt cả hai người bọn họ đều là vẻ mặt cầu xin Hoàng Thiên tha thứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.