Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)

Chương 128: Chương 128: Nhà họ Hoàng, một trận hiểu lầm




Lưu Chí Công càng nói càng hưng phấn, vô cùng vui sướng sau khi trả được thù.

Hoàng Thiên cách ông ta mười mấy mét, lúc này anh nhìn thấy rất rõ Lâm Ngọc An đang bị Lưu Chí Công kéo tóc, còn ngã xuống đất nữa.

Trong chớp nhoáng, lửa giận của Hoàng Thiên lập tức dâng trào, thật sự muốn tức bể phổi mà.

Anh chẳng thèm đoái hoài gì tới sự khống chế của Trương Vũ nữa, Hoàng Thiên tức giận dùng sức nắm lấy ngón giữa của Trương Vũ rồi bẻ gãy khiến ông ta kêu lên một tiếng đau đớn, suýt chút nữa đã ngất đi.

“Đuổi theo cho tôi, mau giết chết Hoàng Thiên.”

Trương Vũ hô lên với đám đàn em của mình.

Mấy tên đàn em nhanh chóng đuổi theo sau, thế nhưng tốc độ lại không nhanh bằng Hoàng Thiên. Lúc này, anh đã đi đến bên cạnh Lâm Ngọc An rồi đỡ cô dậy, nhìn vào gò má sưng đỏ của cô, khóe miệng còn dính chút máu thì vô cùng đau lòng.

Chỉ mới một lát thôi mà vợ anh đã bị đánh thành như vậy.

“Ha ha, đau lòng sao? Tao nói cho mày biết, cho dù mày có thể gọi được Ngô Bá Vương thì thế nào? Cho dù mày quen biết với đám người có tiền lái xe Rolls Royce thì sao chứ? Lưu Chí Công tao cũng có đám anh em trải dài thành phố này đấy!”

Lưu Chí Công nhìn Hoàng Thiên, cười ha ha một tiếng rồi nói tiếp: “Mày có nghe qua cái tên Tôn mắt to chưa? Nếu như mày sợ thì lập tức quỳ xuống đất dập đầu ông đây đi, sau đó bảo Ngô Bá Vương cho tao xây dựng lại, vậy thì chuyện của chúng ta coi như bỏ qua… Chát chát chát chát chát… Không đợi Lưu Chí Công nói hết câu, Hoàng Thiên đã giơ tay lên không ngừng tát ông ta.

Lần này, Hoàng Thiên đã thật sự dùng hết sức lực, một hơi tát đến tận bốn mươi bảy bạt tai.

Từng bạt tai được đánh ra cứ như sấm sét không ngừng vang lên bên tai, chưa đến mười giây thì trước mặt Lưu Chí Công đã tối sầm lại, “âm” một tiếng ngã xuống đất.

Cảnh tượng này đã khiến tất cả mọi người ở đây nhìn đến ngây người, Hoàng Thiên ra tay vừa nhanh vừa tàn ác, dường như muốn đồn người khác vào chỗ chết vậy.

Tuy nhiên, Lưu Chí Công cũng nhanh chóng tỉnh táo lại, bò dậy từ dưới đất.

Hiện tại, ông ta đã không còn hình người nữa. Hai bên gò má sưng lên đến khoảng năm sáu centimet, tím bầm một mảng, dưới cằm cũng đã gần như bị trật khớp.

Vừa muốn há miệng mắng Hoàng Thiên thì dưới căm lại không khép lại được, trông vô cùng tức cười.

Trương Vũ thấy vậy lập tức chạy chậm lên, giúp Lưu Chí Công xoa cằm: “Tổng giám đốc Công, tổng giám đốc Công, để tôi giúp ông.

Cằm của Lưu Chí Công được khép lại, cuối cùng cũng đã có thể nói ra lời: “Hoàng Thiên, con mẹ nó cậu dám đánh tôi như vậy sao? Trương Vũ, chém chết Hoàng Thiên, chém chết nó đi.”

“Vâng ạ”

Trương Vũ cố gắng chịu đựng sự đau nhức ở ngón tay, ra lệnh cho đàn em xông đến ra tay với Hoàng Thiên.

Trịnh Minh Nghĩa tránh ở một bên đã bị dọa sợ, nếu như Hoàng Thiên mất một cọng tóc nào thì ông Kha Phù ở sẽ lột da anh ta mất?

Nếu như làm không tốt thì Tôn mắt to cũng sẽ bị ông Kha Phù phế đi luôn.

Cho dù ông Kha Phù không ra tay thì Lã Việt cũng không thể nào để yên được, dù sao Hoàng Thiên cũng không thể xảy ra chuyện trước mắt mình được.

Trịnh Minh Nghĩa biết rõ đạo lý này, vì thế vội vàng giơ tay lên ra hiệu cho mười mấy tên đàn em giúp đỡ Hoàng Thiên.

Lần trước, mười mấy người này đều đã gặp mặt Hoàng Thiên rồi. Bọn họ cũng biết rõ bối cảnh của anh đáng sợ thế nào, vì thế tất cả mọi người đều xông lên ngăn cản đàn em của Trương Vũ lại.

Một trận đánh đấm này vô cùng náo nhiệt, vốn dĩ đám người Trịnh Minh Nghĩa là do Lưu Chí Công tìm đến nhưng bây giờ tất cả đều đã trở mặt.

Làm sao bốn năm tên đàn em của Trương Vũ không thể nào là đối thủ của đám người Trịnh Minh Nghĩa được chứ? Chưa đến mười phút, tất cả bọn họ đều nằm trên đất không thể đứng dậy nổi.

Cảnh tượng này đã khiến tất cả mọi người đều mơ hồ, Lâm Chiến Thắng và Lâm Khiết Nhi trợn to mắt nhìn mọi chuyện diễn ra trước mắt, không hiểu rõ rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.

Tô Minh Xuyên mang theo Tô Trác Hạo núp ở cửa, run sợ nhìn cảnh tượng trước mắt. Hai cha con đều không dám lên tiếng, càng không biết tại sao đám người Trịnh Minh Nghĩa lại quay ngược đánh người mình.

Còn Trang Ngọc Lộ lại há hốc mồm không thể nói được lời nào, trong lòng bà ta vô cùng nghỉ ngờ, đồng thời cũng lo lắng không biết mình có thể an toàn rời khỏi đây không.

Trương Vũ bị đánh không nhẹ, lúc này ông ta đang bò dưới đất dậy, buồn bực hỏi Lưu Chí Công: “Tổng giám đốc Công, có chuyện gì thế này? Ông tìm những người này ở đâu ra vậy?”

Lưu Chí Công càng mơ hồ hơn, ông ta nghĩ sao cũng không thể hiểu được. Chẳng lẽ Trịnh Minh Nghĩa điên rồi sao?

“Trịnh Minh Nghĩa, cậu cho tôi một lời giải thích hợp lý đi.”

Lưu Chí Công chỉ vào Trịnh Minh Nghĩa rồi quát lên.

“Được được được, con mẹ nó, bây giờ tôi sẽ giải thích cho ông nghe.”

Trịnh Minh Nghĩa trợn mắt nhìn bọn họ, sau đó đi đến đấm cho Lưu Chí Công sáu bảy cú.

Lưu Chí Công đã hoàn toàn xui xẻo, hốc mắt đều bị đánh đến bầm tím, hơn nữa còn có một con mắt không thể mở ra được.

Lúc này, Hoàng Thiên mới nhìn thấy Trịnh Minh Nghĩa nên cũng khá bất ngờ. Lưu Chí Công đúng là không đơn giản nha, còn quen biết với Trịnh Minh Nghĩa nữa chứ?

Thấy Hoàng Thiên nhìn chằm chằm vào mình, Trịnh Minh Nghĩa vô cùng chột dạ, cả đời này anh ta cũng không muốn gặp lại Hoàng Thiên nữa.

“Ha ha, anh Thiên, gần đây có khỏe không?”

Trịnh Minh Nghĩa giống như một đứa cháu trai ngoan ngoãn đi đến trước mặt Hoàng Thiên rồi cúi người gật đầu chào anh, căng thẳng đến mức suýt nữa đã không nói nên lời.

Tất cả mọi người ở đây nhìn thấy Trịnh Minh Nghĩa sợ Hoàng Thiên như vậy thì cứ như sét đánh. Vừa rồi Lưu Chí Công cũng đã giới thiệu Trịnh Minh Nghĩa chính là người của Tôn mắt to!

Danh tiếng của Tôn mắt to vô cùng vang dội, mặc dù ở thành phố Vân Nam nhưng ở Hà Nội không ai lại không biết anh ta.

Ngay cả đàn em của Tôn mắt to mà cũng sợ Hoàng Thiên như vậy, rốt cuộc anh là ai chứ?

Tất cả mọi người đều cực kỳ khiếp sợ, giống như một đám đần mà nhìn chằm chằm vào Hoàng Thiên.

Trang Ngọc Lộ ngây ngốc nhìn anh, lúc này bà ta cũng không dám làm loạn nữa, hơn nữa cũng không dám coi thường Hoàng Thiên.

“Trịnh Minh Nghĩa, lá gan của cậu không nhỏ nhỉ, còn dám chạy đến đây để nối giáo cho giặc nữa.”

Hoàng Thiên sầm mặt xuống hỏi Trịnh Minh Nghĩa.

Âm Trịnh Minh Nghĩa nghe vậy thì hai chân sợ đến mức mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống.

“Anh Thiên, đây chỉ là hiểu lầm mà thôi.

Em không biết anh ở đây, nếu như em biết thì làm sao dám dẫn người đến giúp Lưu Chí Công chứ? Anh Tôn cũng không dám đâu ạ.”

Trịnh Minh Nghĩa vội vàng giải thích.

“Món nợ của cậu lát nữa tôi sẽ tính sau, đứng sang một bên đi.”

Hoàng Thiên lạnh giọng nói với Trịnh Minh Nghĩa.

Trịnh Minh Nghĩa thấp giọng đáp lại một tiếng, sau đó bò dậy đứng ra sau lưng Hoàng Thiên, dáng vẻ như muốn bảo vệ anh vậy.

Trương Vũ và đám đàn em của ông ta đã không còn dám đụng đến Hoàng Thiên nữa, lúc này bọn họ đỡ nhau bò dậy, ngoan ngoãn đứng ở đó.

Lưu Chí Công thấy tình hình như vậy thì rốt cuộc cũng hiểu rõ mình đã chọc phải một người vô cùng ngạo mạn.

Ngay cả Tôn mắt to cũng không dám đối phó với Hoàng Thiên sao? Má ơi, rốt cuộc Hoàng Thiên này là ai vậy?

Trong lòng Lưu Chí Công thầm kêu khổ, Hoàng Thiên không chỉ lăn lộn trong giới thương nhân chính phủ mà ngay cả thế giới ngầm cũng lợi hại như vậy. Rốt cuộc anh có lai lịch gì chứ… “Chồng ơi…”

Lâm Ngọc An rơi lệ, ôm lấy Hoàng Thiên thật chặt, nằm trong ngực anh muốn được an ủi.

Tình cảnh đã được khống chế, rốt cuộc Lâm Ngọc An cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Đều tại anh, là anh đã không bảo vệ tốt cho em.”

Hoàng Thiên tự trách vỗ vỗ sau lưng Lâm Ngọc An, dịu dàng an ủi cô.

Thế nhưng giờ phút này ánh mắt của anh lại quét sang Tô Trác Hạo đang trốn ở một bân.

Muốn trách thì trách cái tên khốn kiếp này, nếu không phải Tô Trác Hạo lái xe chạy thoát thân thì làm sao Ngọc An lại bị đánh cơ chứ?

Hoàng Thiên càng nghĩ càng tức giận, tuy nhiên bây giờ anh không có thời gian xử lý Tô Trác Hạo. Ánh mắt sắc bén của anh khẽ lướt qua nhìn chằm chằm vào Lưu Chí Công khiến lông tóc ông ta đều dựng đứng hết cả lên.

Bây giờ rõ ràng Trịnh Minh Nghĩa sẽ không giúp đỡ ông ta nữa, chẳng những không giúp mà còn quay ngược lại giúp đỡ Hoàng Thiên.

Mặc dù trong lòng ông ta vô cùng hoảng sợ nhưng Lưu Chí Công vẫn cứ hung hăng càn quấy, liếc nhìn Hoàng Thiên rồi nói: “Hoàng Thiên, cậu cũng đã đánh tôi mấy chục bạt tai rồi, tôi chỉ đánh vợ cậu có ba bạt tai thôi mà. Chuyện hôm nay xem như bỏ qua đi.”

Bỏ qua?

Hoàng Thiên thật sự vô cùng hoài nghi bản thân mình đã nghe nhầm, Lưu Chí Công điên rồi à?

“Đưa dao của cậu cho tôi dùng một chút.”

Hoàng Thiên chỉ chỉ vào Trịnh Minh Nghĩa.

Trịnh Minh Nghĩa ngoan ngoãn giao con dao trên tay cho Hoàng Thiên, sau đó lại tỏ vẻ đồng tình nhìn về phía Lưu Chí Công.

Trong lòng anh ta thầm biết rõ hôm nay Lưu Chí Công chắc chắn sẽ rất thê thảm.

Thấy Hoàng Thiên lấy dao của Trịnh Minh Nghĩa, rốt cuộc Lưu Chí Công cũng đã hoàn toàn run rẩy. Chẳng lẽ Hoàng Thiên muốn ông ta đổ máu sao?

Lưu Chí Công sợ hãi đến mức tiểu trong quần, hai chân mềm nhữn “bụp” một tiếng quỳ xuống đất.

Ông ta quỳ bò mấy bước đến dưới chân Hoàng Thiên, sau đó bắt đầu điên cuồng tự tát tai mình.

“Cậu Thiên, cậu Thiên tha cho tôi lần này đi. Tôi đảm bảo từ nay về sau sẽ không xuất hiện trước mặt cậu và người nhà họ Lâm nữa, cậu xem như thế có được không?”

Lưu Chí Công liên tục đánh vào mặt mình, vừa khóc vừa cầu xin Hoàng Thiên tha thứ.

Sợ hãi, bây giờ ông ta thật sự rất sợ hãi.

Bởi vì ông ta nhìn thấy trong mắt Hoàng Thiên tràn đầy sát khí.

Ánh mắt của tất cả mọi người xung quanh đều rơi lên người Hoàng Thiên, không biết anh muốn xử lý Lưu Chí Công như thế nào.

“Đừng làm bẩn tay tôi, bàn tay nào đánh vợ tôi thì ông tự chặt xuống đi.”

Hoàng Thiên ném con dao đến trước mặt Lưu Chí Công.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.