Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)

Chương 268: Chương 268: Phẫn nộ đến cùng cực




“Á!”

Những người xung quanh kêu lên kinh hãi, tuy rằng những người ở đây đều đã lăn lộn trên giang hồ nhiều năm, đều rất to gan, thế nhưng chưa từng thấy việc này bao giờ!

Da mặt lại có thể lột xuống được? Nhà họ Hoàng cũng mạnh quá rồi đó?

Mọi người còn chưa hoàn hồn, ngay cả Hoàng Thiên cũng giật mình.

Nhưng mà rất nhanh, tất cả mọi người hiểu ra. Cô gái này có hai lớp da mặt…

Sau khi lột lớp “da mặt” này xuống, cô gái khôi phục dung mạo của bản thân, là một cô gái rất xinh đẹp, khoảng chừng hai bảy, hai tám tuổi.

Hoàng Thiên nhìn lớp “da mặt” bị lột ra trong tay, chất liệu lại là keo silicon. Làm loạn nửa ngày vậy mà cô gái này lại dán mặt nạ giả, là dịch dung trá hình!

Một thủ thuật che mắt hay! Tiêu Đông Mai. Bà giỏi lắm!

Trong lòng Hoàng Thiên bùng lên lửa giận, anh quả thực vô cùng tức giận.

“Ha ha, cậu Thiên thật là tinh tường, vậy mà cũng nhìn ra được.”

Cô gái cười khúc khích, trêu chọc nhìn Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên đang trong cơn giận dữ, thấy cô gái này còn dám đắc ý như thế, anh thật muốn đánh cô ta một trận.

Thế nhưng cô gái này rất xinh đẹp, Hoàng Thiên lại không muốn đánh con gái, cho nên vẫn nhịn xuống.

Ngay cả Tiêu Tấn và anh Phó tính tình nóng nảy như vậy cũng đều không ra tay, đứng ở đó không nhúc nhích.

“Cô là đàn bà con gái, tôi không muốn làm khó cô. Nói đi, Tiêu Đông Mai đi đâu rồi?

Cô và bà ta có quan hệ thế nào?”

Hoàng Thiên hỏi.

Cô gái cười ha ha, quay đầu sang một bên, không nhìn thẳng vào Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên cũng không tốn thời gian ở đây với cô ta. Tốn bao công sức như vậy mà lại bắt được một kẻ giả mạo về, Hoàng Thiên cảm thấy vô cùng tức giận.

Vừa định cho cô gái này biết tay, điện thoại Hoàng Thiên lại vang lên.

Vừa nhìn số điện thoại, Hoàng Thiên hơi sửng sốt.

Không ngờ là Tường Vy gọi tới!

Mấy ngày hôm nay, Hoàng Thiên không liên lạc với Tường Vy, trước khi Hoàng Thiên lên đường đến Hà Nội, đã sắp xếp cho Tường Vy ở khách sạn, từ đó tới nay anh và Tường Vy chưa gặp lại.

Không ngờ, Tường Vy lại gọi điện đến vào lúc này.

“Alo.”

“Cậu Thiên, cậu phải cẩn thận với Tiêu Đông Mai đấy, bà ta đã điên cuồng mất trí rồi!”

Bên đầu dây điện thoại vang lên giọng nói căng thẳng của Tường Vy.

Trong lòng Hoàng Thiên chấn động, Tiêu Đông Mai điên cuồng mất trí ư?

“Cô nói thế là có ý gì? Tại sao bà ta lại điên cuồng mất trí?”

“Bà ta đến ám sát tôi, may mà tôi chạy nhanh, không thì đã thành ma dưới lưỡi dao của bà ta rồi!”

Tường Vy vẫn còn sợ hãi trong lòng, nói với Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên cảm thấy càng ngày càng loạn. Tiêu Đông Mai vừa tới thành phố Bắc Ninh? Còn ám sát Tường Vy?

Nhưng mà Hoàng Thiên nhanh chóng hiểu ra, trước kia Tường Vy là thân tín của Tiêu Đông Mai, bây giờ Tường Vy đứng về phía Hoàng Thiên, Tiêu Đông Mai đương nhiên hận Tường Vy thấu xương, muốn giết cô ta cũng không có gì lạ.

“Bây giờ cô đang ở đâu? Tôi đến tìm cô!”

Hoàng Thiên lo lắng Tường Vy gặp chuyện không may, bèn hỏi.

“Đừng quan tâm đến tôi vội, cậu chủ, người nhà cậu có thể đang gặp nguy hiểm!

Tôi hiểu rất rõ Tiêu Đông Mai, chuyện gì bà ta cũng có thể làm được!”

Tường Vy lên tiếng nhắc nhở Hoàng Thiên.

“Tôi biết rồi.”

Hoàng Thiên nói xong cũng cúp điện thoại, anh cũng cảm giác được tình hình rất nghiêm trọng!

Xem ra đúng như lời Tường Vy, bây giờ Tiêu Đông Mai đã lâm vào trạng thái điên cuồng, người đàn bà này có thể làm ra bất cứ chuyện gì!

Hơn nữa Tiêu Đông Mai dùng một cô gái đóng giả bà ta, chơi trò kim thiền thoát xác.

Bây giờ bà ta chạy đến thành phố Bắc Ninh là để giết người!

Nghĩ đến việc Lâm Ngọc An sẽ gặp nguy hiểm, Hoàng Thiên không nán lại nữa, anh vung tay nói với Tiêu Tấn và anh Phó: “Đi theo tôi!”

Tiêu Tấn và anh Phó lập tức dẫn người đi theo Hoàng Thiên rời khỏi trung tâm giải trí.

Hoàng Thiên lên xe bằng tốc độ nhanh nhất, cùng Tiêu Tấn và anh Phó đi về nhà.

Còn có mười mấy đàn em của Tiêu Tấn và anh Phó cũng đi theo.

Trên đường, Hoàng Thiên gọi điện cho Lâm Ngọc An, muốn nhắc nhở cô không được mở cửa cho bất kỳ ai.

Nhưng trước sau điện thoại đều không bắt máy, khiến cả người Hoàng Thiên toát mồ hôi lạnh.

Chẳng mấy chốc, Hoàng Thiên đã lái xe đến dưới nhà.

Sau khi xuống xe, Hoàng Thiên nhanh chóng lên lầu. Sau đó mở cửa phòng ra.

Tiêu Tấn và anh Phó đều biết là tình huống nguy cấp, bọn họ cũng đã chuẩn bị liều mạng từ lâu, tất cả đều đi theo bên cạnh Hoàng Thiên để đề phòng bất trắc.

Cửa phòng mở ra, nhưng Hoàng Thiên lại cảm nhận thấy một hơi thở u ám.

Chuyện không muốn thấy nhất vẫn xảy ra, trong nhà quả nhiên có vị khách không mời mà đến!

Chỉ thấy một người phụ nữ xinh đẹp gợi cảm đang ngồi trên ghế salon trong phòng khách, ăn vận đẹp đế, khi ngồi đó lại rất đoan trang, khí chất quý phái.

Bên cạnh người phụ nữ này, là một ông già tóc bạc, ông già này hơn sáu mươi tuổi, đôi mắt tam giác nhỏ sáng quắc, vừa nhìn đã thấy là một ông già lão luyện.

Còn có bốn gã đàn ông trang phục quái dị, đều khoảng ba, bốn mươi tuổi, trên mặt ai nấy đều lạnh lùng, trong ánh mắt lóe lên vẻ hung ác.

Hoàng Thiên liếc mắt đã nhận ra, người đàn bà này chính là mẹ kế của anh, Tiêu Đông Mail Ở trước mặt Tiêu Đông Mai là Trương Lan Phượng đang quỳ ngay ngắn ở đó, cả người run lên.

Lâm Huỳnh Mai cũng quỳ bên cạnh, nơm nớp lo sợ, mồ hôi rơi như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn sợ đến trắng bệch.

Điều khiến Hoàng Thiên giận dữ không kiềm chế được đó là Lâm Ngọc An đang bị một gã đàn ông một mắt bóp cổ, kéo về phía phòng ngủ.

“Dừng tay!”

Hoàng Thiên quát to một tiếng, âm thanh như sấm, gần như phun ra tất cả lửa giận.

Dọa gã đàn ông một mắt kia giật mình, gã lập tức dừng lại, nhưng tay vẫn bóp chặt cổ Lâm Ngọc An, chưa từng lơi lỏng.

Thấy cảnh tượng như vậy, Tiêu Tấn và anh Phó đều tức nổ phổi!

Người phụ nữ nhà họ Hoàng lại bị tên cầm thú một mắt này ức hiếp như thế?

“Con mẹ nói!”

Đôi mắt Tiêu Tấn trợn tròn, phần nộ khiến anh ta không khống chế được, bắn ra một viên đạn rồi xông về phía gã đàn ông một mắt!

“Không được lại đây! Các người muốn khiến cô ta chết sao?”

Gã đàn ông một mắt kêu lên một tiếng chói tai, nhanh chóng rút trong túi ra một con dao sắc bén, kề lên cổ Lâm Ngọc An!

Đám người Tiêu Tấn đã tiến đến gần, nhưng lại dừng lại, không dám xông về phía trước nữa.

Trong mắt Lâm Ngọc An đã tràn đầy vô vọng, sợ đến mức đổ mồ hôi nhễ nhại, đứng ở đó không biết phải làm sao.

Khi cô nhìn thấy Hoàng Thiên ở cửa, cuối cùng cũng không nhịn được kêu lên: “Chồng, cứu eml”

Hoàng Thiên nghiến răng kèn kẹt, anh cũng không biết Tiêu Đông Mai kiếm được đám này ở chỗ nào, từ trước đến giờ chưa từng nhìn thấy!

Xem ra ngoài Hắc Phong Đường, Tiêu Đông Mai còn có người giúp đỡ.

“Cạch” một tiếng, Hoàng Thiên rút súng ral “Con mẹ nó, tốt nhất mày đừng có làm chuyện điên rồi”

Gã đàn ông một mắt hung tợn quát Hoàng Thiên, nhanh chóng xoay người Lâm Ngọc An lại, chăn trước cơ thể gã, hắn núp đằng sau Lâm Ngọc An, lấy Lâm Ngọc An làm bia đỡ đạn.

Tuy rằng khoảng cách rất gần nhưng Hoàng Thiên cũng không dám tùy tiện nổ súng, bởi vì giờ phút này, gã đàn ông một mắt chỉ lộ ra một cánh tay, dao nhọn còn kề trên cổ Lâm Ngọc An.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.