Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)

Chương 227: Chương 227: Sắp đặt màn kịch




Đổi lại là ai đi chăng nữa, nhìn thấy bạn gái cùng người đàn ông khác thân mật như thế thì cũng đều sẽ cảm thấy khó chịu.

Chứ đừng nói đến một người có thân phận như Phan Hạo, người như anh ta sao có thể chịu được những chuyện như thế này chứ?

Ngay lập tức, Phan Hạo chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu mình như có cả một thảo nguyên xanh mát, đến cả mặt cũng xanh cả rồi!

Chết tiệt, tên nhóc kia là ai? Lại dám có ý định với bạn gái của anh, anh ta đang chê bản thân đã sống quá lâu rồi sao?

Phan Hạo hung dữ trợn mắt nhìn chằm chằm Hoàng Thiên, đã là lửa giận thì không gì có thể ngăn cản.

Lương Thiên Vũ cùng Tiêu Tử Phong ngồi ở góc khuất, hai người bọn họ đều nhìn rõ một màn này, trong lòng của hai người bọn họ đều là vui tới nở hoa luôn rồi.

Với tính cách của Phan Hạo, Hoàng Thiên đêm nay khẳng định là gặp xui xẻo lớn rồi, cái này người ta gọi là mượn đao giết người.

Quả nhiên, Phan Hạo đã bước từng bước lớn đi nhanh về phía của Hoàng Thiên.

Lương Ngọc Lan vừa thấy mục đích của mình đã đạt được, lúc này liên nhanh chóng nhích ra, giữ khoảng cách với Hoàng Thiên.

“Anh yêu, anh đã tới rồi đó sao.”

Lương Ngọc Lan đắm đuối nhìn Phan Hạo, dang tay ra muốn có một cái ôm.

Phan Hạo không hề tới ôm Lương Ngọc Lan, sắc mặt của anh ta lúc này vô cùng khó coi.

“Lan à, anh ta là ai vậy?”

Phan Hạo quay người xem thường nhìn Hoàng Thiên, ánh mắt anh ta gắt gao nhìn chằm chằm Hoàng Thiên.

Lương Ngọc Lan biết lửa đã thực sự cháy lên rồi, nhưng mà lửa này cháy vẫn chưa đủ lớn, cô ta vẫn muốn thêm dầu vào lửa, để cho lửa này của Phan Hạo cháy lớn hơn nữa.

“Ha ha ha ha, người này chính là anh Hoàng Thiên.”

Lương Ngọc Lan cười khanh khách nói.

“Anh Hoàng Thiên? Anh Hoàng Thiên ở đâu ra vậy? Vừa rồi anh thấy hai người hình như còn ngồi rất sát nhau nữa.”

Phan Hạo híp híp mắt hỏi Lương Ngọc Lan.

“Ha ha, anh đừng hiểu lầm nha, em với anh Hoàng Thiên không hề có chuyện gì cả, anh không cần phải ghen đâu.”

Lương Ngọc Lan vừa cười xuề xòa vừa nói.

Phan Hạo nghe được những lời này, lại càng thêm hoài nghi!

Loại chuyện này chính càng giải thích sẽ càng thêm đáng nghỉ, Lương Ngọc Lan càng nói như vậy, Phan Hạo lại càng cảm thấy được giữa bọn họ quả thực có vấn đề.

“Tên kia, anh là người ở đâu đến đây?

Sao lại có thể quen biết Ngọc Lan nhà tôi?”

Phan Hạo ôm Lương Ngọc Lan vào lòng, giống như đang công khai đánh dấu quyền sở hữu, lạnh lùng hỏi Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên lúc này đã hiểu được đại khái cả câu chuyện, anh biết Lương Thiên Vũ cùng Lương Ngọc Lan đang tính kế anh, anh hiện tại chỉ đang thắc mắc tại sao hai anh em bọn họ lại làm vậy với anh mà thôi.

“Đây chắc hản là cậu Hạo rồi, cậu không quen tôi sao?”

Hoàng Thiên chỉ lạnh lùng cười, dáng vẻ vô cùng bình tĩnh hỏi Phan Hạo.

Phan Hạo ngây người, anh ta chính xác là không nhận ra Hoàng Thiên, hơn nữa anh †a cũng cảm thấy nghi hoặc, ở cả cái thành phố Hà Nội này, không có người trẻ tuổi nào lại có thể giống như Hoàng Thiên, dám không để anh vào trong mắt.

Không sai, Hoàng Thiên đúng là không đem tên Phan Hạo này để vào trong mắt, nếu như năm đó Hoàng Thiên vẫn ở lại thành phố Hà Nội này không rời đi, thì hiện tại tên Phan Hạo này làm sao có cửa trở thành cậu chủ lớn nhất của thành phố này.

“Tên nhóc nhà anh rốt cuộc là ai?”

Phan Hạo mất bình tĩnh hỏi Hoàng Thiên.

“Anh yêu à, người này chính là anh Hoàng Thiên mà, cậu chủ của nhà họ Hoàng, Hoàng Thiên.”

Lương Ngọc Lan ở một bên lên tiếng giới thiệu.

Phan Hạo vừa nghe được lời này, sắc mặt nhất thời thay đổi.

Lúc này thì anh ta đã biết rõ rồi, mười năm trước Hoàng Thiên rời khỏi thành phố Hà Nội, sống chết không rõ.

Thật sự là không nghĩ tới, Hoàng Thiên lại có thể tự nhiên trở về rồi?

Chuyện này đối với Phan Hạo mà nói, cũng không phải là một tin tức tốt lành gì, anh ta cảm giác được cái vị trí số một Hà Nội kia của anh ta vì sự xuất hiện của Hoàng Thiên mà sẽ bị đe dọa.

Một đám người đều chạy đến bên này xem náo nhiệt, khi bọn họ biết cậu chủ nhà họ Hoàng, Hoàng Thiên cũng dính vào chuyện này, mọi người có mặt xung quanh đều vô cùng kinh ngạc.

“Trời ơi, là cậu chủ của nhà họ Hoàng!”

“Đã sớm nghe nói qua về cậu chủ nhà họ Hoàng, chỉ là vẫn chưa có cơ hội được thấy tận mắt.”

“Quả nhiên rất tuấn tú lịch sự nha.”

Một đám người khe khẽ nói nhỏ, nếu bọn họ không biết đến thân phận thực sự của Hoàng Thiên, thì bọn họ cũng thấy có chút khinh thường Hoàng Thiên, nhưng hiện tại đã biết rõ thân phận của Hoàng Thiên rồi, tất cả mọi người đều cảm thấy Hoàng Thiên vô cùng anh tuấn.

Phan Hạo nghe được những lời nghị luận của bọn họ ở xung quanh, anh ta cảm thấy việc này còn khó chịu hơn với việc phải ăn sâu bọ.

Hoàng Thiên đã trở lại rồi, Phan Hạo cảm giác địa vị của mình khó mà giữ vững được, thế là lại càng thêm phần ghen tị, Phan Hạo hiện tại thật sự là vô cùng chán ghét Hoàng Thiên.

“Yo, hóa ra là cậu chủ Hoàng Thiên.”

Phan Hạo hừ lạnh một tiếng, có điều vẫn tỏ ra lịch sự, khách khí đối với Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên cũng không nói thêm gì nữa, anh cảm thấy tối nay thật sự không nên đồng ý đi tới nơi này, nhưng đương nhiên rồi, sau này anh nhất định phải tìm tên Lương Thiên Vũ kia nói cho ra lẽ, rốt cuộc chuyện ngày hôm nay là cái chủ ý quỷ quái gì!

“Chúng ta đi thôi.”

Hoàng Thiên quay ra nói với Vũ Thanh.

Vũ Thanh cũng hiểu, vì chuyện này nên không thể tiếp tục ở lại đây được nữa, đêm nay rõ ràng là Lương Thiên Vũ muốn tính kế Hoàng Thiên, thật sự là đáng giận mà.

Khi vừa chuẩn bị cùng Hoàng Thiên rời khỏi nơi này, Phan Hạo liền một bước đi tới ngăn cản đường đi của Hoàng Thiên.

“Cậu chủ Hoàng Thiên à, nếu như đã gặp nhau ở đây rồi, vậy thì cũng không cần phải vội vã rời đi làm gì, chúng ta cùng nhau uống vài chén đi?”

Phan Hạo cười lạnh, hỏi Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên thấy rõ sở, Phan Hạo đây là muốn tìm tra.

“Cậu chủ Phan Hạo, tôi nghĩ là cậu đã hiểu lầm rồi, giữa tôi và bạn gái của cậu không hề có chuyện gì cả.”

Hoàng Thiên thản nhiên vừa cười vừa nói với Phan Hạo.

Nhưng những lời này đi đến tai của Phan Hạo lại khiến anh ta cảm thấy nhục nhã.

“Không cần phải giải thích về mấy chuyện này, trong lòng có suy nghĩ thế nào, tự anh biết rõ.”

Phan Hạo cắt ngang lời nói của Hoàng Thiên.

“Hử? ha ha, vậy cậu nói xem, trong lòng tôi là đang suy nghĩ cái gì?”

Hoàng Thiên cũng cười lạnh một tiếng.

Sắc mặt Phan Hạo rất khó coi, nhìn chằm chằm Hoàng Thiên nói: “Anh đã nhìn trúng bạn gái của tôi, nên hiện tại muốn tới nhà tôi đào tường cướp người?”

“Ha ha, thật buồn cười. Cậu chủ Phan Hạo à, cậu lại đánh giá quá cao bạn gái của mình rồi đấy, người như cô ta không lọt nổi vào mắt của Hoàng Thiên này đâu nhé.”

Hoàng Thiên cười nói.

Phan Hạo thật sự là muốn bùng nổ rồi, ý này Hoàng Thiên là muốn nói cho anh hiểu, bạn gái của Phan Hạo không cùng đẳng cấp với Hoàng Thiên.

Lương Ngọc Lan nghe được Hoàng Thiên nói như vậy, cô ta lập tức nổi trận lôi đình.

Được lắm cái tên Hoàng Thiên chết tiệt nhà anh, dám ở trước mặt mọi người mà sỉ nhục tôi?

“Hoàng Thiên, anh đừng có mà mồm nói một đằng nhưng trong lòng lại nghĩ một nẻo!

Vừa rồi anh còn muốn lợi dụng tôi, lại còn động chân động tay trên người của tôi, hiện tại lại còn nói là không hề có hứng thú với tôi?”

Lương Ngọc Lan không cần danh dự mặt mũi gì nữa, chỉ tội thẳng mặt Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên bị Lương Ngọc Lan làm cho tức cười: “Ha ha, người này da mặt cũng không phải bình thường nha, chỉ bằng vào khuôn mặt này của cô, Hoàng Thiên tôi sẽ có hứng thú với cô sao?”

“Chết tiệt, anh thử nói lại lần nữa xem?”

Lương Ngọc Lan tức giận đến nỗi trợn tròn hai mắt, chỉ vào Hoàng Thiên mắng chửi.

Hoàng Thiên ngay lập tức bắt lấy ngón tay của Lương Ngọc Lan, sau đó chỉ dùng một chút lực đã khiến Lương Ngọc Lan đau tới nỗi phải la lên.

“AI dừng lại dừng lại, mau buông tay tôi rai”

Lương Ngọc Lan vô cùng đau đớn, không nhịn được mà lớn tiếng hét lên.

Hoàng Thiên cũng không muốn làm gãy ngón tay của cô ta, nếu anh muốn thì ngón tay này của cô ta đã sớm bị anh làm cho gấy rồi.

“Nói chuyện với tôi, tốt nhất là đem mồm miệng rửa cho sạch sẽ.”

Hoàng Thiên nói với Lương Ngọc Lan.

Lương Ngọc Lan yếu ớt trợn mắt nhìn Hoàng Thiên, ôm lấy cánh tay của Phan Hạo vịn người đứng lên: “Anh yêu ơi, em bị người khác bắt nạt như vậy, anh thấy mà cũng không quan tâm sao?”

Phan Hạo sớm đã tức tới muốn phát nổ luôn rồi, anh ta đối với những lời nói của Lương Ngọc Lan là tin tưởng tuyệt đối, anh ta cũng nhận định Hoàng Thiên là kẻ đã ăn đậu phụ của bạn gái anh ta.

“Các người lại đây cả đi!”

Phan Hạo vung tay lên gọi bốn tên vệ sĩ phía sau mình.

Bốn người bọn họ đều là những vệ sĩ thân cận của Phan Hạo, cũng có thể nói họ là tay chân của anh ta, bình thường đã không ít lần giúp Phan Hạo trừng trị kẻ khác.

“Cậu chủ, cậu có gì phân phó ạ?”

Một tên đầu undercut tiến lên hỏi Phan Hạo.

Phan Hạo vừa muốn hạ mệnh lệnh xử Hoàng Thiên thì thấy tên Lương Thiên Vũ chạy chậm tới.

“Cậu chủ Phan Hạo, cậu chủ Phan Hạo, anh đừng manh động như vậy chứ, vị này chính là cậu chủ Hoàng Thiên đó!”

Lương Thiên Vũ cố ý kích bác Phan Hạo, anh ta biết càng nói như vậy Phan Hạo sẽ lại càng không tha cho Hoàng Thiên.

Hơn nữa Lương Thiên Vũ là kẻ vô cùng giảo hoạt, anh ta muốn ở trước mặt hai người bọn họ làm người tốt, không muốn để Hoàng Thiên ghi hận với anh ta.

Nhưng chút mánh khóe này của anh ta, làm sao có thể tránh khỏi tầm mắt của Hoàng Thiên chứ?

Nhìn thấy Lương Thiên Vũ ở đây giả vờ làm người tốt, Hoàng Thiên cảm thấy vô cùng khinh bỉ anh ta.

“Cậu chủ Hoàng Thiên thì đã làm sao?

Đêm nay tôi phải trừng trị anh ta cho bằng được!”

Phan Hạo hoàn toàn nổi giận, rống lên nói với Lương Thiên Vũ, quay lại vung tay ám chỉ lên với tên vệ sĩ kia.

Đám vệ sĩ đi theo Phan Hạo nhiều năm, tự nhiên biết cậu chủ nhà mình có ý gì, hắn lập tức lao về phía Hoàng Thiên.

“Cậu chủ Hoàng Thiên của thành phố Hà Nội, nghe danh cũng rất kêu đấy nhỉ? Đắc tội với cậu chủ Phan Hạo của chúng tôi, vậy thì anh gặp xui xẻo lớn rồi!”

Tên vệ sĩ kia không đợi Hoàng Thiên nói xong đã lập tức lao về phía Hoàng Thiên tung cú đấm.

Tên đó dám lớn giọng hung ác nói với Hoàng Thiên, mấy tên thuộc hạ dưới trướng Phan Hạo này cũng đúng là kiêu ngạo, chưa gì đã hùng hổ tới đánh người rồi?

Hoàng Thiên vừa đưa tay lên đã bắt được tay của tên vệ sĩ. Và rồi Hoàng Thiên không chút khách khí mà đá cho tên vệ sĩ kia một cú.

“Au… al”

Cú đá của Hoàng Thiên khiến cho tên vệ sĩ kia trở tay không kịp, bị Hoàng Thiên một cước đá trúng ngã ra đằng sau, vì đau mà kêu một tiếng, ngã ngồi trên mặt đất.

Tên vệ sĩ đó đã quá sơ ý, hắn ta không nghĩ tới Hoàng Thiên lợi hại như vậy, nghĩ đến Hoàng Thiên chỉ là một tên công tử bột, rất dễ đối phó.

Phan Hạo thấy vậy cũng lắp bắp kinh hãi, anh ta cũng không nghĩ tới, Hoàng Thiên lại có thể dễ dàng hạ gục vệ sĩ của anh ta như vậy.

Phải biết rằng này vệ sĩ này chính là tên vệ sĩ giỏi nhất, ưu tú nhất của Phan Hạo.

“Được đó nha, vẫn còn hai kẻ nữa.”

Phan Hạo vỗ vỗ bàn tay, lạnh lùng cười nói.

“Tôi không muốn ở đây chơi trò mèo vờn chuột với cậu, mau tránh đường, chuyện ngày hôm nay, tôi sẽ không tính toán với kẻ nhu nhược như cậu.”

Hoàng Thiên lãnh lùng nói với Phan Hạo.

“Con mẹ nó, anh nói ai nhu nhược hả?”

Phan Hạo vô cùng tức giận, xông lên đưa tay nắm lấy áo của Hoàng Thiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.