Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)

Chương 198: Chương 198: Tên Văn Long hèn hạ




Nghe thấy Văn Long dám dùng giọng điệu này nói chuyện với mình, Tường Vy thực sự kinh ngạc và tức giận.

Tên Văn Long này là do Tường Vy trước đây dùng tiền mua lại. Điều cô ta thích ở Văn Long là anh ta rất thông thuộc thành phố Bắc Ninh, hơn nữa Văn Long cũng có quen biết với Ngô Bá Khuê, tỉnh trưởng tỉnh Khánh Hòa. Cô ta cảm thấy Văn Long rất có giá trị lợi dụng.

Nhưng bây giờ, Văn Long rất không nể mặt Tường Vy, giọng điệu và thái độ vừa rồi rõ ràng là đang chỉ trích cô ta.

“Văn Long, cậu có nhầm không vậy? Lại còn dám nói chuyện cái kiểu đó với tôi?”

Tường Vy tức giận nhìn chằm chằm Văn Long rồi nói.

Văn Long lúc này không hề nể nang gì Tường Vy, thấy Tường Vy chất vấn mình, anh †a cười nhạt một tiếng, nói: “Chị Tường Vy, tôi nói chuyện như vậy với chị đó, rồi sao? Chị cho rằng lúc nào chị cũng có thể leo lên đầu tôi mà ngồi?”

“Cậu!”

Tường Vy rất tức giận, và cô ta cũng đang tự hỏi, Văn Long lấy đâu ra tự tin mà dám khiêu chiến với cô như vậy?

“Cậu cái gì mà cậu? Cô em, để tôi nói cho cô biết, cô là người của bà chủ, còn Văn Long tôi chơi luật rừng. Bà chủ đã nói rồi, ở thành phố Bắc Ninh, tôi không cần phải nghe lời cô.”

Văn Long thâm độc cười cười, nói với Tường Vy đầy đắc ý.

Điều này thực sự khiến Tường Vy không ngờ tới, cô ta luôn là người mà Tiêu Đông Mai tin tưởng nhất, còn Văn Long là do cô ta tự mua về. Văn Long và Tiêu Đông Mai trước đây chưa từng gặp nhau.

Chẳng lẽ bà chủ lại thật sự nói như vậy?

Thật sự bảo Văn Long không cần phải nghe lời cô ta?

Tường Vy thầm nghĩ, không thể không oán trách Tiêu Đông Mai.

“Sao, cô không tin chứ gì? Có muốn gọi điện cho bà chủ để xác nhận không?”

Văn Long nhìn Tường Vy, cười cười, còn định lấy điện thoại di động ra gọi cho Tiêu Đông Mai.

“Không cần.”

Tường Vy tức giận hét lên, cô ta biết những gì Văn Long nói là sự thật, nếu không, Văn Long sẽ không có gan mà làm trái ý cô.

“Ha ha, cô em Tường Vy, cô em cũng đừng không phục trong lòng Tôi nghĩ bà chủ nhìn xa trông rộng, biết rằng cô đôi khi mềm lòng, lòng dạ đàn bà, nên mới bảo tôi không cần phải nghe lời cô! Ví dụ như bây giờ, có phải cô đang đồng cảm với vợ Hoàng Thiên không? Cô không nỡ lòng làm hại vợ của Hoàng Thiên chứ gì?”

Văn Long chỉ vào Lâm Ngọc An, cười lạnh hỏi Tường Vy.

Cơ thể Tường Vy khẽ run lên, cô cũng thừa nhận là mình quả thật có đồng cảm với vợ của Hoàng Thiên, nhìn thấy Văn Long đâm xe vào Lâm Ngọc An, lại còn để hai gã đầu trọc làm nhục Lâm Ngọc An, Tường Vy không thể chịu đựng được.

Vì vậy, trong lòng của Tường Vy cũng khá mâu thuẫn. Một mặt. cô phụng lệnh Tiêu Đông Mai, nhất định phải đem Hoàng Thiên về Kyoto để Tiêu Đông Mai xử lý.

Mặt khác, Tường Vy rất coi thường hành động hèn hạ của Văn Long, không tán thành việc Văn Long làm.

Tường Vy rối rắm liếc Lâm Ngọc An và phát hiện điện thoại di động trong tay Lâm Ngọc An đã bấm một dãy số, nhưng Lâm Ngọc An vẫn chưa nói gì.

Nhìn kỹ, màn hình điện thoại của Lâm Ngọc An hiện hai chữ “ông xã.”

Tường Vy hiểu, Lâm Ngọc An lợi dụng lúc này không có ai ý đến mình, đã gọi điện cầu cứu chồng cô ấy là Hoàng Thiên.

Tường Vy nghĩ nếu muốn gọi thì cứ gọi đi, ít nhất là nếu Hoàng Thiên biết được mọi chuyện thì Lâm Ngọc An cũng không quá thảm.

Về phần đối phó với Hoàng Thiên, Tường Vy vẫn muốn đấu với Hoàng Thiên một cách trực diện.

Nhưng Văn Long còn nhìn thấy sớm hơn cả Tường Vy.

Tên khốn này có thị lực khá tốt, đưa mắt nhìn lướt qua màn hình điện thoại của Lâm Ngọc An, phát hiện ra Lâm Ngọc An đang gọi cho Hoàng Thiên.

“Hì hì, người đẹp, tôi bảo này. Cô đang gọi điện cho chồng hả? Sao không nghe thấy cô nói gì thế?”

Văn Long nhìn chằm chằm Lâm Ngọc An, cười nhạo, như thể hận không thể ăn tươi nuốt sống Lâm Ngọc An.

Lâm Ngọc An thật sự không chịu nổi ánh mắt tự phụ của Văn Long, trong lòng càng thêm hồi hộp, tuy rằng đã gọi được cho Hoàng Thiên, nhưng cô không dám nói gì, chỉ hy vọng Hoàng Thiên có thể nghe thấy chuyện đang xảy ra ở đây.

Thật ra thì Hoàng Thiên ở đầu dây bên kia điện thoại đang rất lo lắng, nghe thấy giọng nói phát ra từ điện thoại của Lâm Ngọc An, Hoàng Thiên biết ngay đó là giọng của Văn Long và Tường Vy!

Hoàng Thiên hét lên trong điện thoại, gọi tên Lâm Ngọc An, nhưng không có hồi đáp.

“Ha ha! Hoàng Thiên, chắc là anh sắp nổi điên rồi phải không? Đúng vậy, vợ anh đang ở trong tay tôi, anh mau cút đến đây cho tôi, nếu anh đến muộn, tôi không đảm bảo sẽ xảy ra chuyện gì với vợ anh đâu.”

Văn Long dùng di động của Lâm Ngọc An, gắn giọng nói với Hoàng Thiên.

“Văn Long, ông muốn chết sao!”

Hoàng Thiên giận điên người. Anh thật sự không ngờ, hôm qua Văn Long còn tham sống sợ chết, đau đớn cầu xin tha mạng đến như vậy, hôm nay lại dám làm ra chuyện đáng chết này.

Thứ cặn bã này đúng là loại rẻ tiền hèn hạ.

Hoàng Thiên thầm nguyền rủa, trong lòng anh đã tuyên án tử hình với Văn Long rồi.

“Ha ha, đúng là tôi muốn chết đó, anh định làm sao đây? Nếu muốn vợ mình sống sót thì tự mình đến đây. Anh mà dám dẫn theo người là tôi tiễn vợ anh về miền cực lạc đấy”

Văn Long nở một nụ cười xấu xa, sau đó nói cho Hoàng Thiên biết vị trí của mình rồi cúp điện thoại.

“Thấy sao hả Tường Vy? Cô và chú Quân của cô học hỏi một chút đi, ha ha, lát nữa tôi sẽ để Hoàng Thiên ngoan ngoãn chịu trói.

Đợi đến khi giao Hoàng Thiên cho bà chủ, bà chủ nhất định sẽ thưởng lớn.”

Văn Long mỉm cười, đắc ý nói với Tường Vy.

Tường Vy thấy rằng Văn Long bây giờ thật đáng sợ, hoàn toàn không phải người trong ấn tượng của cô ta.

Nhìn Văn Long phát điên như vậy, cô ta cũng không còn gì để nói. Cô ta đang thầm tính toán, lát nữa khi Hoàng Thiên đến, cô ta muốn đọ sức công bằng với Hoàng Thiên.

“Anh Long, sao anh lại để Hoàng Thiên đến sớm như vậy? Bọn chúng tôi còn chưa kịp vui vẻ đâu.”

Một tên đầu trọc bước đến phàn nàn với Văn Long.

“Đúng vậy, đợi xong việc rồi hãng để Văn Long đến.”

Tên đầu trọc còn lại cũng đi tới, tham lam liếc nhìn Lâm Ngọc An.

Sau khi Văn Long nghe bọn họ nói như vậy thì cười nhạt, nói với bọn họ: “Hai người đứng nóng vội, những gì Văn Long tôi đã hứa với các người thì nhất định sẽ hoàn thành.

Hơn nữa, cho dù Hoàng Thiên tới thì sao. Vợ anh ta ở trong tay chúng ta, anh ta còn dám làm trái ý trời?”

“Ha ha, anh Long thật khôn ngoan.”

“Anh Long, em không đợi được.”

Hai tên đầu trọc phấn khích quá độ, đều hướng sự chú ý vào thân thể của Lâm Ngọc An, nhịn không nổi nữa.

Lâm Ngọc An kinh hãi, có thể thấy rõ Văn Long cùng hai gã đầu trọc này nhất định sẽ không buông tha cho cô.

Bây giờ Lâm Ngọc An đang hoảng loạn, cô ấy đã đặt tất cả hy vọng của mình vào Tường Vy, nếu Tường Vy không giúp, hôm nay cô nhất định sẽ bị làm nhục.

“Ha ha, đưa cô ta vào phòng đi.”

Văn Long cười chỉ vào Lâm Ngọc An, ra lệnh cho gã trọc đầu.

Hai tên đầu trọc này sau khi nghe thấy mệnh lệnh của Văn Long liền lập tức kẻ đỡ đầu, kẻ đỡ chân, đưa Lâm Ngọc An vào phòng.

Lâm Ngọc An sao có thể để họ tùy tiện làm càn? Gô liều mạng chống cự quyết liệt.

“Thả tôi ra, các người muốn làm gì?”

“Làm gì thì lát nữa cô sẽ biết.”

Một tên đầu trọc cười xấu xa, nói.

“Người đẹp đừng la hét nữa, hét khản cổ cũng vô dụng thôi, cô ngoan ngoãn đi.”

Tên đầu trọc kia cũng điên cuồng cười.

Hai tên đầu trọc này miệng thì nói nhưng tay chân thì vẫn nhanh nhẹn, liều mạng kéo Lâm Ngọc An vào nhà thuê.

“Thả tôi ra! Chồng tôi đang trên đường đến đây rồi. Các người mà dám động đến tôi thì chồng tôi nhất định sẽ giết các người.”

Lâm Ngọc An kinh hãi hét lên.

“Ha ha ha, chỉ sợ chồng cô không dám tới thôi! Anh ta tốt nhất là cứ đến đây, để anh †a tận mắt chứng kiến!”

Một tên đầu trọc cười ngông cuồng, không hề bị Lâm Ngọc An làm cho sợ hãi.

Mặc dù Lâm Ngọc An đã cố gắng hết sức chống cự, nhưng làm sao cô có thể đấu lại được sức mạnh của hai tên đầu trọc này?

Sau nửa phút, cô bị kéo vào nhà.

Tường Vy càng nhìn càng tức giận, cô cũng là phụ nữ, cô rất căm hận cách làm của Văn Long và hai gã đầu trọc.

“Văn Long, cậu đừng có quá đà.”

Tường Vy trừng mắt nhìn Văn Long và hét lên, định lao vào nhà để giải cứu Lâm Ngọc An.

Không ngờ, Văn Long ngay lập tức chặn trước mặt Tường Vy.

“Cô em, nếu muốn xem náo nhiệt thì đứng một bên mà học tập, nếu không muốn xem thì cứ ở bên ngoài, đừng cản trở việc tốt của chúng tôi!”

Sắc mặt của Văn Long trầm xuống, hung hăng trừng mắt nhìn Tường Vy, giọng điệu đầy đe dọa.

Tường Vy thực sự rất tức giận, tên Văn Long này quá phách lối, không coi cô ta ra gì.

“Đừng tưởng rằng bà chủ đã ban cho cậu đặc quyền thì cậu có thể khinh thường tôi!

Văn Long, đừng ép tôi phải ra tay.”

Tường Vy nhướng mày, cảnh cáo Văn Long.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.