Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)

Chương 200: Chương 200: Thật sự là một kẻ đáng gờm




Hoàng Thiên giờ phút này thật sự rất tức giận, lại còn có người dám hét vào mặt anh!

“Sao? Không phục? Ha ha, mày còn định cắn lại tao hả?”

Gã đàn ông đầu trọc cười gằn với Hoàng Thiên, giọng điệu đầy khiêu khích.

“Chát”

Hoàng Thiên đấm một phát vào sống mũi thằng trọc, gần như dồn hết lực vào cú đấm này.

“Răng rắc.”

“Oái.”

Gã đầu trọc đau đến độ rú lên thảm thiết, xương mũi của gã ta đã bị Hoàng Thiện đập cho gãy.

“Mẹ nó, mày còn dám đánh người sao?

Có tin tao lập tức xẻ thịt vợ mày không?”

Hai mắt Văn Long đỏ ngầu, nói xong còn định sẽ dùng dao cắt cổ Lâm Ngọc An.

Tim Hoàng Thiên Tỉ suýt chút nữa đã nhảy ra ngoài, vừa rồi thật sự là nhịn không nổi nữa, vừa đánh thằng trọc một cái thì đã hại đến bà xã rồi.

Vẫn còn cách Văn Long vài mét, Hoàng Thiên hoàn toàn không kịp giải cứu Lâm Ngọc An.

“Đủ rồi đó.”

Tường Vy, người ở rất gần Văn Long, quát to một tiếng và bắt lấy cổ tay Văn Long.

“Cô định làm gì?”

Văn Long sửng sốt. Tường Vy sau khi nắm được tay Văn Long, liền nhanh chóng bẻ một phát, con dao lập tức rời khỏi cổ Lâm Ngọc An.

Điều này khiến Văn Long sợ hãi, sở dĩ anh ta dám tự phụ với Hoàng Thiên như vậy là bởi vì có Lâm Ngọc An làm con tin, lúc này con dao đã rời khỏi cổ Lâm Ngọc An, anh ta lập tức có dự cảm không lành.

Keng một tiếng,Tường Vy Giật lấy con dao và ném nó vào góc tường.

“Bắt Hoàng Thiên thì bắt Hoàng Thiên thôi, tôi không cho phép cậu giết người vô tội!”

Tường Vy khiển trách Văn Long.

“Con khốn, mày dám hại tao.”

Văn Long độc ác mắng Tường Vy, nhưng anh ta bây giờ sợ hãi cực độ.

Chắc chắn, linh cảm của Văn Long là đúng.

Lúc này, Hoàng Thiên như hổ xuống núi, trong nháy mắt đã ở trước mặt Lâm Ngọc An.

Sau khi ôm lấy Lâm Ngọc An, Hoàng Thiên rất đau lòng.

Nhìn thấy khuôn mặt của Lâm Ngọc An đã sưng to bầm dập, khóe miệng còn đầy máu, vẻ mặt đầy bất bình và đau đớn.

Người con gái anh yêu bị đánh thành ra thế này, thật là xé gan ruột gan của Hoàng Thiên!

“Em ở một bên đợi anh.”

Hoàng Thiên trầm giọng nói với Lâm Ngọc An.

“Được”

Lâm Ngọc An bật khóc, cô đi đến góc tường.

Có Hoàng Thiên ở đây, trong lòng cô ổn định hơn rất nhiều, cô biết Hoàng Thiên nhất định sẽ cứu cô ra khỏi đây.

Không có Lâm Ngọc An làm con tin, Văn Long hoang mang, nhìn thấy Hoàng Thiên đằng đăng sát khí, Văn Long nhanh chóng hét lên với hai tên trọc đầu: “Các người còn đứng đó làm gì, mau xông lên đập chết Hoàng Thiên.”

“Vâng”

Hai tên trọc đầu đồng thanh, bọn họ là người của Văn Long, bọn họ vẫn rất sợ Văn Long.

“Rầm rầm”

Hai gã đầu trọc vừa lap tới đã bị Hoàng Thiên đá bay ra ngoài.

Từ nhỏ đã được học võ công từ một cao thủ như Vũ Thanh, sức mạnh của Hoàng Thiên không phải để trưng cho đẹp, đối phó với hai tên đầu trọc này quá dễ dàng.

Hai tên đầu trọc ôm bụng, nhất thời không đứng dậy được, cảm thấy ruột như thể đã bị Hoàng Thiên đạp ra ngoài, đau đến trào nước mắt.

Nhìn thấy hai tên đàn em không chịu nổi một cước của Hoàng Thiên, Văn Long đổ mồ hôi hột, anh ta biết hôm nay phải chơi lớn rồi.

“Chị Tường Vy, lên đi! Không phải chị muốn so tài với Hoàng Thiên sao? Cơ hội đến rồi đó.”

Văn Long nấp sau lưng Tường Vy, ép Tường Vy lên đối phó với Hoàng Thiên.

Tường Vy rất tức giận, cô rất bất mãn với hành động của Văn Long.

Lúc này, hai mắt Hoàng Thiên đỏ ngầu, anh ta muốn cho Văn Long một trận, mà Tường Vy thì hoàn toàn không muốn phá hư chuyện của Hoàng Thiên.

“Haha, bây giờ cậu mới nhớ ra mà gọi tôi một tiếng chị Tường Vy?”

Tường Vy cười lớn, hỏi Văn Long.

Văn Long cũng biết mình đã đắc tội với Tường Vy, nhanh chóng nói: “Chị Tường Vy, không phải bà chủ đã nói rồi sao, chị phải nghe lời tôi, bây giờ tôi ra lệnh cho chị xử lý Hoàng Thiên!”

“Hừm, tôi nhất định sẽ tính sổ với Hoàng Thiên, nhưng không phải bây giờ. Để Hoàng Thiên giải quyết xong chuyện với cậu rồi tôi ra tay cũng không muộn.”

Tường Vy hừ một tiếng rồi bước sang một bên.

Ý tứ của cô ta đã quá rõ ràng, cô ta sẽ không ngăn cản Hoàng Thiên xử lý Văn Long.

Chết tiệt!

Đầu Văn Long ong lên, anh ta biết hôm nay mình thảm rồi, bởi vì anh ta hoàn toàn không phải đối thủ của Hoàng Thiên!

Nếu bàn về đánh nhau, Hoàng Thiên hoàn toàn có thể đánh chết anh ta.

Người duy nhất ở đây có thể cạnh tranh một chút với Hoàng Thiên là Tường Vy, bây giờ Tường Vy không muốn giúp đỡ, Văn Long sợ hãi, chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.

Con mẹ nó Tường Vy, nếu như cô không lấy đi dao của ông đây, ông đây làm sao có thể bị động như vậy?

Văn Long trong lòng thầm nguyền rủa, nếu có thể trốn được khỏi đây, nhất định phải kêu oan một trận trước mặt Tiêu Đông Mai.

Nhưng anh ta không còn cơ hội nữa rồi, Hoàng Thiên lúc này đã đi đến bên cạnh.

Liếc nhìn Tường Vy đang đứng một bên, ấn tượng của Hoàng Thiên về Tường Vy tốt lên nhiều.

Vừa rồi may mà có cô ta, nếu không Ngọc An có thể đã chết dưới lưỡi dao của Văn Long.

Nghĩ đến điều này, trong lòng Hoàng Thiên chắc chắn, cho dù trước đây Tường Vy đã làm gì, Hoàng Thiên cũng sẽ bỏ qua hết chuyện cũ.

Nhưng còn Văn Long, Hoàng Thiên hận không thể ngay lập tức xẻ thịt lóc xương thằng khốn này.

“Mày đúng là tìm đường chết mà.”

Hoàng Thiên trừng muốn rách cả mi mắt, hét lên với Văn Long.

Oái…

Tim Văn Long run lên, nhìn đôi mắt đỏ ngầu của Hoàng Thiên, rõ ràng là muốn giết chết mình mà.

“Hoàng Thiên, mày tưởng tao sợ mày hả?”

Văn Long kiên trì giả bộ hung dữ, trừng mắt mà quát Hoàng Thiên.

“Ha ha.”

Hoàng Thiên nổi nóng, đưa tay lên túm đỉnh đầu Văn Long.

“Tao đánh chết mày!”

Văn Long hét lên, vung tay đấm mạnh vào thái dương của Hoàng Thiên!

Thằng khốn này nghĩ kẻ mạnh là kẻ nhanh tay, nên tốt nhất là trực tiếp đấm chết Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên đẩy tay Văn Long ra, sau đó túm chặt tóc Văn Long tóc, hung tợn nhấn đầu tên khốn này xuống.

Văn Long đau đớn hét lên một tiếng, bị Hoàng Thiên nắm tóc, không nhấc đầu lên nổi. Hoàng Thiên ép đầu Văn Long sát xuống đất.

Bây giờ Văn Long chổng mông, khom người, đành phải chịu trận.

Cơn giận của Hoàng Thiên như núi lửa phun trào, làm sao có thể nhẹ tay với Văn Long?

Rầm rầm rầm rầm…

Đôi giày da to của Hoàng Thiên đá vào mặt Văn Long một cách dữ dội, chỉ trong vòng chưa đầy một phút, Hoàng Thiên đã đạp vào mặt Văn Long hơn 70 lần.

Trong căn nhà thuê bây giờ chỉ còn lại tiếng thét của Văn Long, hét đến thảm thương.

Lại nói đến Văn Long, máu me đầm đìa, sống mũi gãy nát, liệt cả mặt.

“Đừng đá, đừng đá nữa! Xin anh Thiên nhân từ, cứ đá thế này thì sẽ giết người mất!”

Văn Long thực sự không thể nhịn được nữa, hèn hạ mà cầu xin.

Nhưng chính Văn Long cũng không tin Hoàng Thiên sẽ bỏ qua cho mình.

Khi hai tên đầu trọc nằm trên đất nhìn thấy Hoàng Thiên tàn nhẫn như vậy, trong lòng không khỏi kinh sợ.

Thật ra hai người bọn họ đã có thể đứng lên, nhưng nhìn thấy Hoàng Thiên đánh Văn Long kinh khủng như vậy, hai gã sợ muốn tè ra quần, không dám bò dậy.

Hoàng Thiên vẫn chưa có tâm trạng xử lý hai tên đầu trọc này, anh kéo tóc Văn Long, tiếp tục đá mạnh vào mặt Văn Long.

Đá thêm mười mấy cú nữa, tiếng thét của Văn Long bây giờ không khác gì chó sủa, đau đến không thiết sống nữa.

“Xin anh Thiên tha mạng, xin cho tôi một cơ hội nữa…

Văn Long đau đớn khóc lóc, trong lòng cảm thấy sợ hãi vô cùng.

Mặc dù trước đó đã bị Hoàng Thiên tra tấn rất dã man, nhưng Văn Long vẫn có thể chịu đựng được, cho nên tên khốn này không phục.

Nhưng giờ phút này Văn Long hoàn toàn sợ hãi, ở trong mắt anh ta, Hoàng Thiên quả thực chính là quỷ, đánh đập không nể mạng người.

Hoàng Thiên bây giờ ngùn ngụt lửa giận, anh tức giận đến mức không nói được lời nào, liên tục đạp Văn Long, hoàn toàn không dừng lại được.

Tường Vy đứng sang một bên, sững sờ nhìn, có nằm mơ cũng không nghĩ cậu chủ Thiên độc ác đến như vậy!

Chỉ trong một thời gian ngắn đã đá Văn Long hơn một trăm lần, mà mỗi lần đều cực kỳ mạnh, thật sự là chà đạp Văn Long đến chết.

Tường Vy không khỏi sợ hãi, cô ta cảm thấy rằng Hoàng Thiên đã đối xử nhân từ với mình. Cô ta thậm chí không dám tưởng tượng nếu Hoàng Thiên mà cũng đánh mình như thế thì sẽ ra sao.

Hoàng Thiên cuối cùng cũng đã mệt, kéo tóc của Văn Long, quật anh ta xuống dưới chân của Lâm Ngọc An.

Lâm Ngọc An cũng sợ hãi, trái tim run lên, nhìn thấy Văn Long trước mặt, cô vô cùng căng thẳng.

Văn Long hoa mắt chóng mặt, ngã xuống dưới chân Lâm Ngọc An, mắt nhìn Lâm Ngọc An.

“Chị An, nó với chồng bà một tiếng đi, đừng để anh ấy đánh tôi nữa…

Văn Long hệt như chó chết, khóc lóc cầu xin Lâm Ngọc An.

Lúc này, Hoàng Thiên đã nhặt thanh sắt ở góc tường, đi về phía Văn Long.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.