Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)

Chương 202: Chương 202: Thời điểm tính sổ




Nhìn thấy Hoàng Thiên bình tĩnh, ung dung như vậy, Tường Vy cảm thấy bản thân thật nhục nhã.

Chẳng lẽ bản thân không hề có chút khí thế nào sao? Cuộc chiến ác liệt sắp xảy ra, sao Hoàng Thiên có thể ngồi đó mà cười?

Tường Vy càng ngày càng buồn bực, nhìn chằm chằm Hoàng Thiên nói: “Cậu Thiên, tôi biết cậu thực sự có tài, nhưng Tường Vy tôi cũng không phải là đồ bỏ đi!

Cậu ra tay đánh bại tôi trước thì tùy cậu xử lý tôi sao cũng được!”

Nhìn thấy dáng vẻ quật cường của Tường Vy như thế này, Hoàng Thiên cười, nói với cô: “Cô có thể đi, tôi sẽ không làm khó cô.

Cái gì?

Tường Vy cho rằng mình đã nghe nhầm rồi, Hoàng Thiên thế mà lại tha cho cô?

Suy nghĩ kỹ, Tường Vy mới hiểu rõ, thì ra là trước đó mình đã giúp vợ của Hoàng Thiên, cho nên Hoàng Thiên vẫn còn nể tình.

Nhưng Tường Vy cũng không cần ân huệ này, cô đã xác định rõ mục đích của mình, cô muốn khống chế được Hoàng Thiên, mang về Hà Nội cho Tiêu Đông Mai.

“Tôi sẽ không đi! Cậu Thiên hãy xuất chiêu đi, đánh bại tôi rồi, cậu muốn xử lý như thế nào cũng được. Nếu như bị tôi đánh bại, cậu phải theo tôi về Hà Nội gặp bà chủ!”

Tường Vy lạnh lùng nói với Hoàng Thiên.

Lúc này Hoàng Thiên cũng không nói gì, cô gái này thật sự rất mạnh mẽ.

“Tôi đã nói rồi, sẽ không ra tay với cô, hôm nay tôi nợ cô một ân tình, thả cho cô đi, hai chúng ta xem như không ai nợ ai nữa.”

Hoàng Thiên thấp giọng nói với Tường Vy.

“Tôi đâu có muốn nhận ân tình này.”

Tường Vy khẽ hét lên một tiếng, rồi bất ngờ tiến lại gần Hoàng Thiên, vung tay lên xông thẳng vào đầu anh.

Gì thế này!

Tường Vy cảm thấy rất nhục nhã, một chiêu ác liệt như vậy mà lại bị Hoàng Thiên dễ dàng đỡ được sao?

Hơn nữa bàn tay vàng ngọc của cô cũng bị Hoàng Thiên nắm chặt, trong lòng cô nổi lên một cảm giác kinh hoàng.

“bi chết đi!”

Tường Vy vừa xấu hổ vừa buồn bực, dùng tay còn lại đánh về phía Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên đơn giản khóa chặt cả hai †ay cô, sau đó xoay cả hai tay cô ra phía sau.

“Tường Vy, là con gái cô đừng bạo lực như vậy có được không? Nghe tôi nói một câu, quay về Hà Nội đi.”

Hoàng Thiên thản nhiên cười nói.

Tường Vy cảm thấy cực kỳ nhục nhã, hai cánh tay cô đều bị Hoàng Thiên khống chế, còn bẻ ngược ra sau lưng, tư thế này cực kỳ khó chịu.

“Bớt nói nhảm đi! Cậu đang giở trò lưu manh sao? Mau buông tay tôi ral”

Tường Vy tức giận quát lên.

Thế nhưng Hoàng Thiên vẫn không thả ra, nếu cô không đồng ý trước, Hoàng Thiên sẽ không buông tay cô.

“Thả ra cũng được, nhưng cô phải dồng ý với tôi trước, không đánh nhau với tôi nữa.”

Hoàng Thiên cười nói.

Trong lòng Tường Vy cực kỳ buồn bực, cô cảm thấy chẳng giống như là một cuộc quyết đấu gì cả, mà thực ra chỉ là một trò giỡn mà thôi, là cô đang bị Hoàng Thiên trêu chọc.

“Cậu thả tôi ra trước rồi nói! Hừ, siết tay người ta đau muốn chết, lá gan của cậu không nhỏ nhỉ, dám động tay động chân với tôi như vậy trước mặt bà xã cậu!”

Tường Vy bực bội nói.

Hoàng Thiên toát mồ hôi, thầm nghĩ Tường Vy cũng biết châm ngòi, đốt nhà quá đi chứ, chiêu này xem như là khiêu khích chia rẻ, gây lục đục nội bộ sao?

“Tôi không có động tay động chân với cô, chỉ là tôi đang khuyên chị dừng tay lại.”

Hoàng Thiên giải thích một chút, vội vàng thả Tường Vy ra.

Tường Vy biết đánh nhau với Hoàng Thiên lần nữa, cũng chỉ có thể tự rước lấy nhục nhã, đành đứng ở bên đỏ mặt, không nói câu nào.

“Quay về báo với Tiêu Đông Mai, Hoàng Thiên tôi nói, bảo bà ta sau này đừng xen vào chuyện của tôi nữa! Nếu không, tôi sẽ đích thân tìm đến cửa đánh bà già đó!”

Sắc mặt Hoàng Thiên trầm xuống, nói rõ từng câu từng chữ với Tường Vy.

Khiến Tường Vy cứng họng cả kinh, cậu Thiên này cũng thật quá kiêu ngạo?

Trong suy nghĩ của Tường Vy, bà chủ Tiêu Đông Mai chính là sự tồn tại rất đáng sợ, chỉ cần người nào dám đắc tội với Tiêu Đông Mai, toàn bộ đều sẽ có kết cục không tốt đẹp gì cho lắm.

Nhưng cậu Thiên này vậy mà dám gọi Tiêu Đông Mai như vậy, không muốn sống nữa sao?

“Cậu chắc chắn muốn tôi nói như vậy?”

Tường Vy kinh ngạc hỏi Hoàng Thiên.

“Báo với Tiêu Đông Mai như vậy, không xót một chữ.”

Sau khi quăng lại câu nói đó, Hoàng Thiên nắm chặt tay Lâm Ngọc An rời khỏi căn phòng.

Để lại cho Tường Vy sự hoảng sợ, ngơ ngác đứng ở nơi đó.

“Chị Tường Vy, đưa bọn em đi bệnh viện đi…”

Văn Long cầu xin một cách yếu ớt.

Tường Vy càng nhìn Văn Long càng tức, cô cảm thấy nếu không phải do Văn Long quá phô trương, thì sự việc sao có thể thành ra nông nổi này.

“Không phải cậu có bản lĩnh sao? Không phải cậu muốn đối phó với Hoàng Thiên sao? Bây giờ biết đi cầu xin người khác rồi?”

Tường Vy giận dữ hỏi Văn Long.

Văn Long cũng hối hận không thôi, sớm biết sẽ như thế này, chi bằng nghe theo sự sắp xếp của Tường Vy, đã không bị Hoàng Thiên đập gãy nát hết cả chân tay, dường như trở thành một tên phế nhân.

“Chị Tường Vy, sau này tôi đều nghe theo lời chị được không? Mau đưa bọn em đến bệnh viện đi, đau muốn chết em rồi.” Văn Long toát mồ hôi lạnh, năn nỉ cô.

“Cậu tự nghĩ cách đi!” Tường Vy giậm chân, không thèm để ý đến Văn Long, rời khỏi nơi này.

“Con khốn!”Văn Long tức muốn ói máu, anh ta tốn biết bao nhiêu sức lực mới lấy được điện thoại từ trong túi ra, sau đó dùng đầu lưỡi ấn số, gọi cho Tiêu Đông Mai.

“Bà chủ, bà phải phân xử cho tôi chuyện này, oa… 0a…”

Hoàng Thiên đưa Lâm Ngọc An về nhà, sau khi bước vào phòng, Hoàng Thiên bắt đầu kiểm tra vết thương của Lâm Ngọc An.

Nhìn thấy dáng vẻ còn chưa hoàn hồn của Lâm Ngọc An, Hoàng Thiên rất đau lòng, năm lấy hai bàn tay của Lâm Ngọc An, an ủi: “Đừng sợ, không có sao nữa rồi.”

Lâm Ngọc An ngồi bên giường, nhìn Hoàng Thiên đang ngồi xổm trước mặt, bây giờ trong lòng cô có quá nhiều nghỉ vấn, muốn hỏi Hoàng Thiên.

“Em muốn hỏi cái gì thì hỏi đi.” Hoàng Thiên cũng nhìn ra được sự nghỉ ngờ của cô, vì thế dịu dàng nói.

“Bà chủ mà Tường Vy và Văn Long nhắc đến là aï? Tại sao bọn họ lại muốn đối phó với anh như vậy?”Lâm Ngọc An tò mò hỏi Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên biết Lâm Ngọc An muốn hỏi cái gì, anh cũng chỉ mỉm cười nói: “Được rồi, chuyện này sớm muộn gì cũng phải nói cho em. Bà chủ mà bọn họ nói tới, là mẹ kế của anh”

“Mẹ kế của anh là Tiêu Đông Mai sao?

Bà ta phái người đến thành phố Bắc Ninh là muốn bắt an về Hà Nội sao? Là vậy phải không?”

Lâm Ngọc An hỏi, đây là những gì cô đã nghe được từ cuộc nói chuyện giữa Hoàng Thiên và Tường Vy, bây giờ trong đầu cô rất rối bời.

“Ừ” Hoàng Thiên gật đầu.

“Trời ơi, mẹ kế của anh sao lại làm như vậy? Nếu bà ấy đã được gã cho cha ruột anh thì xem như đã là người một nhà! A đúng rồi, cha ruột của anh vẫn còn sống sao? Ông ấy cũng đang ở Hà Nội sao?”

Lâm Ngọc An kinh ngạc hỏi, cô nóng lòng muốn lập tức biết tất cả những bí mật của Hoàng Thiên, vì từ trước đến nay, đối với cô mà nói Hoàng Thiên quá thần bí.

“Đúng vậy, cha ruột của anh ở Hà Nội. Về phần mẹ kế của anh sao lại muốn hại anh, em là người quá lương thiện, rất khó có thể tưởng tượng ra được lòng dạ của con người trên thế gian này hiểm ác đáng sợ như thế nào.

Hoàng Thiên khẽ cười, ngồi đến bên cạnh Lâm Ngọc An, ôm cô vào lòng.

Lâm Ngọc An nhẹ nhàng gật đầu, bản thân mình đối với thân thế của Hoàng Thiên, thật sự không hiểu rõ.

Thế nhưng hôm nay, cô có thể đoán ra được chút manh mối.

Ít nhất có thể khẳng định, chồng Hoàng Thiên của cô, đến từ Hà Nội, ở Hà Nội có cha ruột, còn có một người mẹ kế tên là Tiêu Đông Mai muốn hãm hại anh!

“Tường Vy gọi anh là cậu Thiên, vậy chắc dòng họ Hoàng nhà anh chắc là một gia tộc lớn chứ hả? Thật không ngờ rằng, anh được sinh ra trong một gia đình giàu có như vậy.”

Lâm Ngọc An dựa vào ngực Hoàng Thiên, thì thào nói.

Trong lòng Hoàng Thiên dâng lên một tràn xúc động, nếu như anh có thể lựa chọn, anh thà rằng không được sinh ra trong một gia đình giàu sang quyền thế.

“Thôi cho qua đi.” Hoàng Thiên cười khổ, vuốt ve mái tóc Lâm Ngọc An.

“Nghĩ đến cũng thật buồn cười, ngay đến cổng nhà anh em còn chưa bước vào, cũng chưa từng gặp qua bố mẹ chồng…”

Lâm Ngọc An ngẩng mặt cười, nhẹ nhàng nói với Hoàng Thiên.

“Tốt nhất là đừng gặp, anh nghĩ nếu như em gặp rồi, sẽ rất thất vọng.” Hoàng Thiên cười nói.

“Có lẽ vậy, tâm địa mẹ kế anh xấu xa như vậy, em cảm thấy bà ấy sẽ rất đáng sợ.”

Lâm Ngọc An hơi lo lắng nói.

Hoàng Thiên cũng không nói gì thêm, anh nhớ lại những ký ức lúc nhỏ, nhớ đến năm đó hết lần này đến lần khác anh bị mẹ kế hãm hại, mọi thứ rơi vào ngõ cụt, chỉ có thể trốn đi nơi khác, từ lúc đó trở đi, anh đã không còn nhà để về nữa rồi.

Nếu như không có Tiêu Đông Mai, cuộc sống của anh sẽ không phải chỉ toàn là mảng ký ức tăm tối, nhưng chuyện này đã qua hơn mười năm, Tiêu Đông Mai vẫn như cũ không chịu buông tha cho anh.

Nghĩ đến đây, Hoàng Thiên thật sự rất tức giận.

Bây giờ thậm chí anh còn có ý niệm, muốn lập tức quay về Hà Nội, tìm đến trước mặt Tiêu Đông Hoa tính sổ cho rõ ràng!

“Ông xã, anh đang nghĩ cái gì vậy?” Lâm Ngọc An nhẹ nhàng hỏi Hoàng Thiên.

“Không có gì, em cũng đừng suy nghĩ lung tung nữa, lo nghĩ ngơi một chút đi.”

Hoàng Thiên dịu dàng nói.

“Sao có thể không suy nghĩ được? Người đàn ông của em có nhiều bí mật như vậy…”

“Ha ha, Có đâu mà nhiều bí mật? Không phải anh đều đã báo cáo với em hết rồi sao?”

Hoàng Thiên cười nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.