Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)

Chương 857: Chương 857: Tính toán của đối cẩu nam nữ






"Hôm nay tôi sẽ xuất phát đi Hà Nội, Nguyệt Nhi cô cũng không cần về tập đoàn Quốc tế Hoàn Vũ nữa, Lương Mạnh Bắc đã thay đổi, tôi sợ ông ta lại làm ra chuyện không có lợi cho cô."

Lúc này Hoàng Thiên nói với Lưu Nguyệt Hoa.

Lưu Nguyệt Hoa thấy khóe mắt Hoàng Thiên đã ướt, cô ta cũng có thể hiểu được tâm trạng của Hoàng Thiên lúc này.

Cô biết không phải Hoàng Thiên đau khổ vì những chuyện ầm ĩ ở trước mặt mà anh đau khổ vì cha anh đã qua đời.

"Cậu chủ, anh hãy bớt đau buồn, đừng quá đau lòng."

Lưu Nguyệt Hoa rất đau lòng nhìn Hoàng Thiên, giọng nói của cô hơi run rẩy.

Hoàng Thiên nhìn Lưu Nguyệt Hoa trong lòng anh vẫn rất bùi ngùi. Cho tới nay Lưu Nguyệt Hoa đều rất nghe lời anh, có hoạn nạn mới gặp chân tình, anh phát hiện Lưu Nguyệt Hoa thật sự đau lòng cho anh, một đôi mắt ngập nước trong vắt tràn đầy vẻ lo lång.

"Tôi không sao cô về nhà trước đi, đợi tôi xử lý tốt hết tất cả rồi lại mời cô rời núi."

Hoàng Thiên cười nói với Lưu Nguyệt Hoa.

Lưu Nguyệt Hoa nghe vậy thì vội nói: "Cậu chủ, không phải là anh thật sự muốn để tôi làm chủ tịch của Quốc tế Hoàn Vũ đấy chứ?"

"Những lời mà tôi từng nói đã bao giờ thay đổi chưa?"

Hoàng Thiên hỏi ngược lại Lưu Nguyệt Hoa.

"Thế nhưng..."

"Không có thế nhưng, tôi nói cô làm thì khẳng định là cô có thể làm được, cô nhanh về nhà đi tôi còn có việc phải làm."

Hoàng Thiên vỗ bả vai Lưu Nguyệt Hoa.

"Cậu chủ"

Lưu Nguyệt Hoa cực kỳ kích động, cô ta giang hai cánh tay ra đột nhiên ôm Hoàng Thiên.

Thân hình của cô quá tốt, trong lúc nhất thời Hoàng Thiên có loại cảm giác choáng váng.

Nhưng lúc này Hoàng Thiên không đẩy Lưu Nguyệt Hoa ra mà cũng vòng tay ôm cô.

"Mau lên xe đi, lái xe chậm thôi."

Hoàng Thiên khẽ nói với Lưu Nguyệt Hoa.

"Vâng! Cậu chủ cũng đi đường cẩn thận, đến Hà Nội anh phải chú ý an toàn, tôi có cảm giác sẽ có rất nhiều người muốn hại anh, ôi chao..."

Lưu Nguyệt Hoa lau nước mắt ở khóe mắt dặn dò Hoàng Thiên.

"Cô gái ngốc, người có thể làm hại Hoàng Thiên tôi vẫn còn chưa có sinh ra đâu, đừng lo lắng"

Hoàng Thiên khẽ cười nói.

Lưu Nguyệt Hoa khẽ gật đầu không nói thêm gì nữa, lái chiếc xe con màu đỏ của cô nhanh chóng rời khỏi Quốc tế Hoàn Vũ.

Hoàng Thiên quay đầu nhìn Quốc tế Hoàn Vũ rồi nghĩ đến Lương Mạnh Bắc thay đổi thất thường thì không khỏi khịt mũi.

Nhìn không thấu nhất chính là lòng người, là người hay là yêu thì chỉ có thể nhìn thấy rõ nhất vào lúc lợi ích ở trước mắt.

Chẳng qua đối với một kẻ tiểu nhân như Lương Mạnh Bắc thì Hoàng Thiên cũng không để ở trong lòng, loại tiểu nhân này không đáng để lo.

Đợi đến khi về chịu tang rồi lại chỉnh đốn Lương Mạnh Bắc cũng không muộn.

"Cậu chủ, cậu vẫn tốt chứ?"

Đúng lúc này đằng sau bồn hoa có người bước ra đi đến bên cạnh Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên nhìn thấy thì không khỏi hơi kinh ngạc.

Người tới lại là Vũ Thanh. "Vũ Thanh sao anh lại ở đây?"Hoàng Thiên nghi ngờ hỏi Vũ Thanh.

Vũ Thanh cười nói với Hoàng Thiên: "Vừa rồi ở trong bệnh viện tôi đã thấy biểu cảm của anh không đúng nên không yên lòng, vậy là bèn đi theo anh"

Hoàng Thiên nghe vậy thì trong lòng cảm thấy ấm áp.

Không ngờ Vũ Thanh vẫn là một người có tâm tư tỉ mỉ như vậy.

Vũ Thanh thấy Hoàng Thiên không nói gì thì truy hỏi: "Cậu chủ đã xảy ra chuyện gì sao? Tôi thấy sắc mặt của cậu rất kém!"

Hoàng Thiên nhìn Vũ Thanh im lặng trong chốc lát rồi quyết định nói hết tất cả mọi chuyện đã xảy ra cho Vũ Thanh nghe.

Dù sao thì trước kia Vũ Thanh cũng là vệ sĩ của nhà họ Hoàng cho nên vẫn sẽ có tình cảm nhất định với nhà họ Hoàng.

Hiện tại nhà họ Hoàng xảy ra biến cố lớn như vậy mà không cho Vũ Thanh biết thì có khả năng sau này Vũ Thanh sẽ bắt bẻ. Cho nên Hoàng Thiên nói đơn giản tất cả mọi chuyện đã xảy ra.

Vũ Thanh nghe Hoàng Thiên nói xong thì đau thương căm giận siết chặt nắm đấm.

Vành mắt anh ta cũng hơi đỏ nói với Hoàng Thiên: "Năm đó mặc dù ông chủ tin Tiêu Đông Mai mà đuổi tôi ra khỏi nhà họ Hoàng nhưng trước đó ông chủ vẫn luôn đối xử với tôi rất tốt."

"Tôi biết."

Hoàng Thiên khẽ gật đầu.

"Không ngờ ông chủ vậy mà đã qua đời nên trong lòng tôi cũng có cảm giác khó chịu"

Vũ Thanh cắn môi nói với Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên hiểu rất rõ Vũ Thanh, anh biết người này từ xưa đến nay không chơi bời lêu lổng, những lời anh ta nói tất nhiên là từ đáy lòng.

"Cậu chủ, ông chủ cũng chỉ mới hơn năm mươi tuổi tại sao đột nhiên lại bệnh nặng mà chết chứ? Có phải là bị người ta hại hay không?"

Vũ Thanh đột nhiên hỏi Hoàng Thiên.

Thực ra thì ý nghĩ này đã xuất hiện rất nhiều lần ở trong đầu Hoàng Thiên.

Chỉ có điều trước khi có chứng cứ xác thực Hoàng Thiên không muốn kết luận lung tung.

Sau khi về Hà Nội chịu tang thì Hoàng Thiên hiển nhiên sẽ điều tra rõ ràng, tuyệt đối sẽ không để cha chết không rõ ràng.

"Chuyện này trước mắt rất khó nói nhưng cơ thể cha tôi luôn luôn không có vấn đề gì lớn, đột nhiên lại bị bệnh qua đời nên rất đáng để nghi ngờ"

Hoàng Thiên trầm giọng nói.

"Từ Diễm Dung mà cậu chủ nhắc tới là đáng nghi nhất, cậu chủ nghĩ xem bà ta chỉ mới quen ông chủ hơn hai tháng thì ông chủ đã bị bệnh qua đời, tôi nghi ngờ.."

"Được rồi, Vũ Thanh trong lòng tôi có tính toán, hôm nay tôi sẽ về Hà Nội"

Hoàng Thiên cắt ngang lời Vũ Thanh.

"Tôi đi cùng với cậu chủ."

Vũ Thanh nói.

Vũ Thanh thấy Hoàng Thiên không trả lời thì vội vàng nói thêm: "Dù thế nào đi nữa thì ông chủ cũng đã từng có ơn tri ngộ với tôi nên tôi phải đi tiễn ông chủ đoạn đường cuối cùng"

"Vậy thì lên đường thôi."

Hoàng Thiên không do dự nữa quay người lên xe.

Vũ Thanh đi lên xe của anh ta rồi lại gọi điện thoại cho cho đội viên để họ ra sân bay lấy xe về.

Hai chiếc xe của Hoàng Thiên và Vũ Thanh chạy thẳng đến sân bay rồi mua vé chuyến bay chiều.

Sau khi chờ ở sân bay hơn hai tiếng Hoàng Thiên và Vũ Thanh bay về phía Hà Nội.

Tối hôm đó chuyến bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế ở Hà Nội, Hoàng Thiên và Vũ Thanh không dừng lại một giây phút nào gọi xe taxi đi thẳng đến nhà họ Hoàng ở Hà Nội!

Mà lúc này trong biệt thự nhà họ Hoàng ở Hà Nội lại tràn ngập không khí bị thương.

Trải qua sự dày vò của tối hôm qua và ngày hôm nay khách khứa đến đây phúng viếng cũng đã không sai biệt lắm, còn lại đều là người trong nhà họ Chu.

Hai cô của Hoàng Thiên cũng đều dẫn theo người nhà về đây, họ đều lấy chồng ở xa nên sáng hôm nay mới về tới.

Mấy chục người thân của nhà họ Chu đều đứng trước linh cữu trong biệt thự đau thương không thôi.

Thừa dịp không ai chú ý Hoàng Minh Triết mặc đồ tang nháy mắt ra hiệu với một người phụ nữ trẻ xinh đẹp quyến rũ.

Dáng người của người phụ nữ cao gầy rất gợi cảm, mặc dù cả người mặc đồ tang màu trắng nhưng cũng khó nén được phong thái yểu điệu của cô ta.

Cô ta thấy Hoàng Minh Triết nháy mắt ra hiệu với mình thì bĩu môi lộ ra nụ cười không dễ dàng phát hiện.

Cô ta lặng lẽ đi theo Hoàng Minh Triết, hai người một trước một sau đi về phía sân sau của biệt thự.

Sân sau là một tòa nhà đơn độc có hai tầng, mặc dù hai cái đùi của Hoàng Minh Triết đã sớm bình phục nhưng vẫn để lại di chứng nên dáng đi có hình chữ bát.

Rất nhanh hai người đã đi đến tầng hai của sân sau đó khóa trái cửa.

"Lúc ông ấy còn sống anh còn không sợ, bây giờ ông ấy chết rồi anh còn sợ ông ấy sao?"

Hoàng Minh Triết nhếch miệng lỗ mãng nhìn chằm chằm Từ Diễm Dụng cười nói.

"Chưa từng thấy con trai nào to gan giống như anh, khanh khách!"Từ Diễm Dung che miệng cười khanh khách.

"Bây giờ anh còn sợ cái gì chứ? Ha ha, cả nhà họ Chu đều là của anh rồi! Chờ đám người luật sự Tường giải quyết Hoàng Thiên thì hoàn vũ quốc tế ở thành phố Bắc Ninh cũng sẽ thuộc về anh, chờ đến khi em trai của em quen thuộc với Tập đoàn quốc tế toàn cầu thì anh sẽ đá Lương Mạnh Bắc đi để em trai của em làm chủ tịch của Tập đoàn quốc tế toàn cầu, em thấy thế nào?"

Hoàng Minh Triết đắc ý cười ha ha nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.