Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)

Chương 850: Chương 850: Trịnh Hiếu Phong, mày không có cơ hội






Một chiếc ô tô Jetta màu đen không có biển số lao tới và dừng trước đầu xe của Hoàng Thiên.

Không ổn. Hoàng Thiên lập tức nhận ra chuyện không ổn, một màn bất ngờ khiến anh không ngờ tới.

Kỹ thuật của người điều khiển chiếc xe Jetta này khá thành thạo, tuyệt đối không phải xông lại theo kiểu mất khống chế.

“Ngọc An, nhanh nằm xuống” Hoàng Thiên quay đầu lớn tiếng nói với Lâm Ngọc An.

Lâm Ngọc An giật mình không nhỏ, cô vẫn rất tin tưởng Hoàng Thiên, gần như không nhớ gì cả mà nằm sau ghế.

Nằm sấp cũng khá phí sức, cái trán của Lâm Ngọc An cũng đổ mồ hôi lạnh.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của Hoàng Thiên, chiếc xe Jetta màu đúng là có vấn đề.

Hơn nữa vấn đề còn không nhỏ, chỉ thấy một người đàn ông đeo mặt nạ từ phòng điều khiển đi ra, trong tay còn cầm một khẩu súng lục.

Người đàn ông đeo mặt nạ này đưa tay nổ súng vào xe Hoàng Thiên, đều nổ súng về phía chỗ điều khiển, mục tiêu cũng rất rõ ràng, chính là muốn xử lý Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên đã sớm chuẩn bị, lúc này hạ thấp người, né tránh ba phát đạn.

Thiết bị chắn gió bằng kính cũng bị bắn xuyên ba lỗ, người đi trên đường chạy bốn phía, la hét cứu mạng.

Bao nhiêu người sống cả đời cũng chưa từng gặp tình cảnh này, nào còn dám xem náo nhiệt?

“Phanh phanh!”

Nhưng đúng lúc này phía sau xe Hoàng Thiên truyền đến tiếng súng vang lên, hai phát đạn xẹt qua mặt người đàn ông đeo mặt nạ, xém chút đã trúng đích.

Người đàn ông đeo mặt nạ sợ hãi mà khẽ run rẩy, gã cũng rất sợ chết, gã điên cuồng nổ hai phát sóng vào xe Hoàng Thiên, sau đó leo lên xe Jetta nhanh chóng tẩu thoát.

Một chiếc xe nhỏ màu trắng gào thét lao lên đuổi theo.

Hoàng Thiên thấy rõ chiếc xe trắng này chính là chiếc xe hai đội viên bảo vệ Lâm Ngọc Anh điều khiển.

Hai đội viên này ở gần biệt thự để bảo vệ biệt thự của Hoàng Thiên bất cứ lúc nào, đã xảy ra chuyện như vậy, bọn họ hành động khá nhanh,

Cũng không kịp chào hỏi Hoàng Thiên, hai đội viên đã lái xe đuổi theo, thề phải bắt lại tên đàn ông đeo mặt nạ.

Sắc mặt Hoàng Thiên không tốt lắm, anh cũng không phải căng thẳng, chỉ là quá tức giận.

Vừa muốn đưa vợ đi bệnh viện kiểm tra thì đã xảy ra chuyện như vậy, tay súng đeo mặt nạ kia nhìn dáng người còn khá quen mắt.

Chỉ là hồi ức khá ngắn ngủi nhưng Hoàng Thiên cũng đã nghĩ ra là ai. Nhìn từ dáng người và động tác, người đàn ông đeo mặt nạ chính là Trịnh Hiếu Phong.

Tên bại hoại này, còn che mặt cơ, Hoàng Thiên thật sự tức đến ngứa răng.

“Hoàng Thiên, ai muốn giết chúng ta thể?”

Sắc mặt Lâm Ngọc An hơi tái nhợt, lúc này cô mới ngồi dậy.

“Tay súng kia có thể nhận làm người rồi, không sao đâu Ngọc An, chúng ta về trước đi”

Hoàng Thiên an ủi Lâm Ngọc An, anh không muốn nhắc tới Trịnh Hiếu Phong trước mặt bà xã.

Cũng không còn tâm trạng đi bệnh viện kiểm tra, Hoàng Thiên đưa Lâm Ngọc An về biệt thự, bên cạnh cô không rời một tấc, lo lắng cô sợ hãi.

Cô thật sự bị hù dọa, nhưng Lâm Ngọc An ổn định cảm xúc rất nhanh, dù sao ở cùng với Hoàng Thiên, cô vẫn có cảm giác rất an toàn.

“Có phải anh có chuyện gì giấu em hay không?”

Lâm Ngọc An cũng cảm thấy bất thường, nào có chuyện nhận làm người trùng hợp như vậy? Đối phương khẳng định là nhắm vào cô và Hoàng Thiên.

“Không có, bà xã đừng suy nghĩ nhiều, nghỉ ngơi thật tốt đi.” Hoàng Thiên cười nhàn nhạt một tiếng, đỡ Lâm Ngọc An vào phòng ngủ nằm xuống.

Cảm xúc của Lâm Ngọc An đã hoàn toàn ổn định, tâm trạng Hoàng Thiên thì không thể bình tĩnh.

Anh đã chịu đựng đủ lắm rồi.

Tối hôm qua vừa mới giải quyết Trịnh Hải xong, Trịnh Hiếu Phong này rốt cuộc xuất hiện, hơn nữa còn xuất hiện theo cách này.

Không xử lý Trịnh Hiếu Phong thì cơn tức trong lòng Hoàng Thiên này không thể tiêu tan.

Lúc này Hoàng Thiên gọi điện, gọi hai đội viên tới bảo vệ, anh Thiên An bị đi ra ngoài.

Không đến mười phút, hai đội viên nhanh chóng chạy tới bảo vệ biệt thự của Hoàng Thiên an toàn.

Hoàng Thiên gọi điện cho hai đội viên đang đuổi theo thì biết được bọn họ đã đuổi ra khỏi thành phố, chiếc xe Jetta màu đen kia tựa như phát điện, tốc độ cực nhanh.

Hơn nữa kỹ thuật của người điều khiển xem như không tệ, hai đội viên sửng sốt không đuổi kịp con hàng kia.

“Nhất định phải theo dõi sát sao, không thể để bọn họ chạy thoát”

Hoàng Thiên dặn dò trong điện thoại.

“Yên tâm đi anh Thiên, tên này không chạy được”

Đội viên trả lời.

Điện thoại của Hoàng Thiên nhanh chóng phát vị trí, hai đội viên đã đuổi theo cách xa hơn ba mươi cây số, gần như đã ra khỏi thành phố Bắc Ninh.

Hoàng Thiên ra khỏi nhà, sau khi lên xe thì anh trực tiếp lái xe đuổi theo ra khỏi thành phố.

Nhưng anh đã không đuổi kịp, bị bỏ xa hơn ba mươi cây số, chờ anh chạy tới thì hoa cúc vàng cũng lạnh.

Chẳng qua Hoàng Thiên vẫn lẩy tốc độ nhanh nhất đuổi theo, anh chỉ muốn hôm nay ngay lập tức giải quyết tên bại hoại Trịnh Hiếu Phong này hoàn toàn.

Nửa tiếng sau, đội viên gọi điện cho Hoàng Thiên.

“Anh Thiên, anh không cần phải vội, chúng tôi bắt được tên xạ thủ rồi”

Một đội viên cười nói với Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên nghe xong thì chấn động, nói với đội viên: “Trông chừng anh ta cho kỹ vào, gửi vị trí cho tôi”

“Vâng”

Đội viên vầng một cái rồi cúp điện thoại, không quá mười giây đồng hồ thì vị trí đã gửi tới điện thoại của Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên nhìn vị trí một chút rồi lái xe chạy thẳng tới đó. Hơn hai mươi phút sau, Hoàng Thiên rốt cuộc đuổi tới.

Chỉ thấy trên một con đường nhỏ, một chiếc xe màu trắng dừng ở ven đường, trong mương sâu bên đường, một chiếc Jetta màu đen đâm vào, đuôi xe lật nghiêng.

Đầu xe hỏng hóc vô cùng nghiêm trọng, có thể thấy được lúc đó tốc độ xe rất nhanh. “Anh Thiên”.

Một đội viên từ chiếc xe màu trắng đi xuống rồi tiến lên đón.

“Người đâu?”

“Trong xe”.

Đội viên trả lời rồi mở cửa xe ra.

Trên ghế sau, một tên đàn ông đầu đầy máu ngồi ở đó, một đội viên khác đang tạm giữ con hàng này.

“Ngẩng đầu lên”.

Hoàng Thiên quát.

Người đàn ông ngẩng đầu lên, một đôi mắt tam giác dữ dằn gắt gao nhằm chằm chằm Hoàng Thiên, dáng vẻ không phục không cam lòng và thiếu đòn.

Hoàng Thiên nhìn thấy thì lập tức cắn răng.

Không sai, chính là Trịnh Hiếu Phong.

Chỉ chẳng qua Trịnh Hiểu Phong đã biến dạng, khuôn mặt nhỏ vô cùng trắng nõn, giàu có và đầy quyền thế, bảo dưỡng cũng xem như không tệ trước kia nhưng bây giờ Trịnh Hiểu Phong lại thay đổi lớn. Làn da vô cùng đen, cũng tiều tụy không ít. Nhưng sự tàn ác, bạo lực toàn thân còn khác trước kia nhiều hơn.

Hoàng Thiên biết Trịnh Hiếu Phong ở mỏ vàng Đặng Kim Du một năm xác thực chịu khổ không ít.

Chỉ chẳng qua con hàng này chết cũng không hối cải, ăn nhiều cực khổ như vậy còn dám làm điều ác.

“Trịnh Hiếu Phong, chúng ta rốt cuộc lại gặp mặt”

Giọng nói của Hoàng Thiên lạnh lùng cay độc.

Trịnh Hiếu Phong hận đến nỗi hàm răng cũng bốc lên nước chua, anh ta hận không thể lập tức giết chết Hoàng Thiên.

Nhưng anh ta từ đầu đến cuối không có thực lực đó, đây là sự buồn bực nhất của anh ta. “Hoàng Thiên, xem như mạng mày lớn, hôm nay không thể bắn chết mày”

Trịnh Hiếu Phong nghiến răng nghiến lợi nói.

“Bốp”

Đội viên trên xe đột nhiên tát một phát vào mặt Trịnh Hiếu Phong.

“Sao mày dám nói chuyện với anh Thiên?”

Đội viên tức giận nói”

“** mẹ mày”

Trịnh Hiếu Phong mắng đội viên.

Đội viên sao có thể nhường nhịn Trịnh Hiếu Phong, sau một màn điện giật, Trịnh Hiếu Phong rất biết điều.

“Trịnh Hiểu Phong, mày còn có lời trăn trối gì không? Nếu không nói thì hết cơ hội rồi nhé”

Hoàng Thiên châm điếu thuốc, lúc này giọng điệu anh rất bình tĩnh mà nói với Trịnh Hiểu Phong.

Mặc dù giọng điệu rất bình tĩnh, nhưng nghe vào tai Trịnh Hiểu Phong thì không thua gì sét đánh ngang tai.

Đừng nhìn Trịnh Hiểu Phong một lòng muốn chơi chết Hoàng Thiên, nhưng tên nhóc này xưa nay không nghĩ Hoàng Thiên sẽ giết anh ta.

Dù sao Hoàng Thiên quá giàu, lại có gia đình đầm ấm hạnh phúc, Trịnh Hiếu Phong không tin Hoàng Thiên dám xử anh ta.

Mà anh ta thì khác, bây giờ là lợn chết không sợ bỏng nước sôi, hoàn toàn có điều kiện đổi mạng với Hoàng Thiên.

“Mày nói gì? Ha ha, đừng làm tao sợ, mày cho rằng giết người không cần đến mạng sao?”

Trịnh Hiếu Phong cười lạnh, sau đó nói với Hoàng Thiên: “Hoàng Thiên, chắc mày không nỡ đánh mất tất cả mọi thứ mày có được bây giờ, Trịnh Hiểu Phong tạo chỉ có một cái mạng quen này thôi, mà mạng của mày rất quý giá, mày sẽ dùng mạng mày đổi mạng của tao à?”

Trịnh Hiếu Phong nói xong thì cười đắc ý, anh ta cảm thấy ăn Hoàng Thiên chắc rồi.

Nhìn dáng vẻ đắc ý này của Trịnh Hiếu Phong, Hoàng Thiên thật sự cảm thấy buồn cười.

Trịnh Hiếu Phong nói cũng không sao, theo lẽ thường mà nói, Hoàng Thiên thật sự sẽ không một mạng đổi mang theo Trịnh Hiếu Phong, như thế quá lãng phí.

Nhưng Hoàng Thiên đã bị Trịnh Hiếu Phong chọc tức đến cực hạn, không xử lý Trịnh Hiếu Phong thì sẽ để lại tai họa về sau.

“Anh ta cầm súng bắn chết người bên đường, nên xử lý thế nào?” Lúc này Hoàng Thiên hỏi hai đội viêm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.