Hoàng Thiên nói, sải bước vào phòng.
Thấy Ruslin ngồi trên giường, Hoàng Thiên phát hiện người phụ nữ này đã không còn tinh thần như lúc trước, thậm chí có phần chán chường.
Hai mắt nhìn nhau, cuối cùng Ruslin vẫn thua trước, ả ta không dám đối mặt với ánh mắt sắc bén của Hoàng Thiên.
“Cô tìm tôi có việc gì?”
Hoàng Thiên bước lại gần Ruslin, kéo một cái ghế ngồi xuống.
Ruslin trừng mắt nhìn Hoàng Thiên, lạnh giọng nói: “Hoàng Thiên, anh muốn nhốt tôi lại đến bao giờ? Lúc nào thì có thể thả tôi đi?”
“Ha ha, cô đã đến Việt Nam giết tôi rồi, còn muốn tôi thả cô đi?”
Hoàng Thiên lạnh lùng cười.
“Không phải không giết được sao? Hoàng Thiên, chúng ta bàn điều kiện đi. Chỉ cần anh thả tôi ra, tôi bảo đảm sẽ không đến giết anh, tôi quay về châu Âu hoặc là châu Phi, nói chung cả đời này sẽ không bước vào đất Việt Nam nữa”
Ruslin bảo đảm với Hoàng Thiên, đôi mắt màu xanh lam không ngừng chuyển động.
“Lời quỷ quyệt này của cô chỉ có thể lừa thằng ngốc. Ruslin, nếu cô muốn sống, chỉ có một con đường, đó chính là nói cho tôi biết dòng họ Migfis đang ở đâu?
22
Hoàng Thiên nói với Ruslin, đi đến mở cửa nhìn núi, không muốn vòng vo với cô ta.
Ruslin không nói lời nào, thái độ đã rất rõ ràng, chính là không nói cho Hoàng Thiên biết.
Hoàng Thiên cũng đã đoán được trước, người phụ nữ này rất cứng mồm, sẽ không dễ dàng nói ra như thế.
Có điều Hoàng Thiên cũng đã dự định từ sớm, anh chuẩn bị giao Ruslin cho Vũ
Thanh.
Vũ Thanh luôn có cách để Ruslin mở mồm, nếu người phụ nữ này quả thực không thức thời, thì tiền ả ta lên đường là được.
Theo phong cách của Vũ Thanh, nếu Ruslin không mở mồm, chắc chắn Vũ Thanh sẽ bắn chết ả ta.
“Không chịu nói phải không? Được, tôi sẽ không hỏi có câu nào nữa.”
Hoàng Thiên sa sầm mặt, sau đó gọi điện thoại cho Vũ Thanh, bảo anh ta phải người đến đưa Ruslin đi.
Ruslin không thèm để ý, bây giờ ả ta đã là lợn chết không sợ nước sôi, thích làm gì thì làm, dẫu sao ả ta cũng sẽ không nói gì.
Sau hơn hai mươi phút, Vũ Thanh tự mình đưa vài cấp dưới đến, bước đến chỗ này.
“Cậu chủ, cô ta là vợ của Migfis sao?
Vũ Thanh chỉ Ruslin, ngạc nhiên hỏi Hoàng Thiên.
Anh ta cũng mới nghe Hoàng Thiên nói trong điện thoại, Ruslin là vợ của Migfis.
Hoàng Thiên gật đầu, kể đơn giản chút chuyện đã trải qua cho Vũ Thanh.
Vừa nghe thấy Ruslin lại viết rêu rao về con gái của Hoàng Thiên, Vũ Thanh không khỏi tức giận ngập trời.
"Quả bỉ ổi! Ruslin, tôi thấy cô đang tìm chết!”
Vũ Thanh lấy súng ra, chuẩn bị bắn chết Ruslin trong sự tức giận.
Khiến Ruslin bị dọa đến trắng bệch cả mặt, đừng nhìn thấy ả ta giả vờ cảm trước mặt Hoàng Thiên, đó là bởi vì ả ta phát hiện Hoàng Thiên lại không muốn giết cô ta.
Nhưng Vũ Thanh thì không giống, cả người đầy sát khí không phải là giả vờ, thật sự sẽ giết ả ta.
“Anh Vũ Thanh, trước tiên để cô ta sống một lát đã”
Hoàng Thiên ngăn Vũ Thanh lại.
“Cậu chủ, đồ cặn bã như cô ta thì giữ lại làm gì? Không bằng bây giờ tôi tiễn cô ta lên đường luôn!”
Vũ Thanh nói.
“Anh mang cô ta đi trước, nếu cô ta nói ra dòng họ Migfis đang ở đâu thì tha cho cô ta một mạng, nếu không thì tiễn cô ta đi gặp thượng đế của cô ta luôn”
Hoàng Thiên nói với Vũ Thanh.