Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)

Chương 264: Chương 264: Tự mình nghĩ xem hậu quả thế nào




Hiện tại điều mà Hoàng Thiên khẩn cấp muốn biết được nhất chính là, rốt cuộc Tiêu Đông Mai có phải là người xúi giục đứng ở phía sau màn hay là không!

Với thứ mặt hàng không có đầu óc giống như cái tên Vũ Phương Đông này mà có thể nghĩ ra được loại kế hoạch nham hiểm như thế, thì sợ rằng không thể chạy thoát được chỉ sự điểm của bà mẹ kế đáng chết Tiêu Đông Mai kia!

Nhớ lại khoảng thời gian khi vẫn còn ở Hà Nội, vì để giữ thể diện cho cha của anh là Hoàng Văn Thành, cho nên Hoàng Thiên đối xử với Tiêu Đông Mai cũng vẫn được coi như là giơ cao đánh khẽ, chẳng qua chỉ là ghim một viên đạn lên trên đùi của Tiêu Đông Mai mà thôi.

Hoàng Thiên cũng biết được, điều này hoàn toàn không đủ để cho Tiêu Đông Mai biết khó mà lui, chỉ là chính mình lúc đó đã để một hơi thở độc ác thoát ra mất rồi.

Vào thời điểm mà Hoàng Thiên rời khỏi Hà Nội, Tiêu Đông Mai cũng đã sớm rời khỏi nhà họ Hoàng một cách lặng lẽ, sau đó biến mất không rõ tung tích.

Dựa theo những gì mà Quản gia Trân đã nói, Hoàng Văn Thành đã cho người lật tung cả Hà Nội lên để tìm Tiêu Đông Mai, nhưng không có kết quả. Cuối cùng, ngay cả Hoàng Văn Thành cũng không biết được là rốt cuộc Tiêu Đông Mai đã đi đâu.

Cho đến khi Tiêu Đông Mai xuất hiện ở vùng lân cận, gần với Thành phố Bắc Ninh, Hoàng Thiên mới chắc chắn được một điều, Tiêu Đông Mai lộ mặt là vì muốn đối phó với anh.

Trong lòng vừa nghĩ đến những thứ này, Hoàng Thiên đột nhiên nắm lấy tóc của Vũ Phương Đông, gắt gao nhìn chằm chằm vào cái tên bại hoại này, chỉ muốn moi ra được từ trong miệng của gã ta tung tích chính xác hiện tại của Tiêu Đông Mai.

Vẻ mặt của Vũ Phương Đông lúc này lộ ra sự sợ hãi khôn cùng, nhưng mà hai con ngươi lại chỉ không ngừng đảo qua rồi lại đánh lại, không biết được trong lòng gã ta vẫn còn đang suy nghĩ điều gì nữa.

“Như thế nào, không muốn nói?”

Giọng nói trầm thấp của Hoàng Thiên được phủ thêm một tâng âm u, xé qua không khí mà hỏi Vũ Phương Đông.

Vũ Phương Đông cuống cuồng nhìn Hoàng Thiên, gã ta há to miệng nhưng mà cuối cùng lại vẫn không hề nói bất cứ lời nào.

Hoàng Thiên quả thật là đã đoán đúng rồi, Vũ Phương Đông xác thực là do Tiêu Đông Mai sai tới làm việ!

c Nhưng mà nỗi sợ hãi của Vũ Phương Đông đối với Tiêu Đông Mai là nỗi sợ hãi xuất phát từ tận trong đáy lòng, ngay cả nhân vật lớn giống như Đinh Quang Anh kia cũng sợ hãi Tiêu Đông Mai có thừa, huống chỉ là một loại nhân vật nhỏ bé như Vũ Phương Đông chứ?

“Không không. Anh Thiên, không, không có ai sai khiến tôi tới hết…”

Vũ Phương Đông lắp ba lắp bắp nói với Hoàng Thiên, rất hiển nhiên là gã ta đang không thành thật.

Với mắt nhìn tinh tường của Hoàng Thiên, làm sao anh có thể không nhìn ra được trong lòng Vũ Phương Đông có bóng ma cơ chứ?

Ngay cả Tiêu Tấn đang đứng ở một bên lúc này cũng phát hiện ra được Vũ Phương Đông nhất định là có vấn đề.

“Xem ra mày vẫn còn bị đánh ít quá, cho nên vẫn chưa học được bài học gì thì phải!

Một tên oắt như mày mà da cũng cững đấy nhỉ, đúng là thiếu đòn mà Tiêu Tấn nổi giận, rút thắt lưng bằng da của chính mình xuống, sau đó không ngừng quất xuống một trận roi lên trên người của Vũ Phương Đông!

Vũ Phương Đông làm sao có thể chịu đựng được trận đòn roi như thế này chứ?

Trước đó gã ta cũng đã bị đánh cho thê thảm, bầm dập cả rồi, đâu còn chịu được những đợt roi liên tiếp này của Tiêu Tấn nữa?

“Đừng đánh, đừng đánh nữa! Cậu Thiên, anh bảo đàn em của anh một câu đi, nếu như còn đánh nữa thì sẽ đánh chết tôi mất…”

Vũ Phương Đồng kêu la thảm thiết như quỷ khóc sói gào, hét lên với Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên lạnh lùng hừ một tiếng coi thường, đối với loại mặt hàng nhu nhược nhưng lại cứng miệng như Vũ Phương Đồng, cứ coi như Tiêu Tấn không ra tay thì chính Hoàng Thiên cũng sẽ ra tay xử lý gã ta.

“Đánh chết thì đánh chết. Loại hàng cặn bã giống như mày thế này, còn sống cũng chỉ làm lãng phí không khí mà thôi.”

Hoàng Thiên không nhanh không chậm, thản nhiên mà đáp lại lời kêu gào của Vũ Phương Đông.

Vũ Phương Đông tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, trong lòng không ngừng âm thầm chửi rủa, nhưng lại không dám mắng ra thành tiếng.

Sau khi Tiêu Tấn quất liên tục hơn mười mấy roi, Vũ Phương Đông cuối cùng cũng không chịu đựng được nổi nữa.

“Đừng đánh, đừng đánh nữa! Tôi nói! Tôi sẽ nói hết tất cả cho anh biết!”

Khuôn mặt Vũ Phương Đông tràn ngập dáng vẻ tuyệt vọng, khua khua tay với Hoàng Thiên, la lối như quỷ khóc sói gào mà hét lên với Hoàng Thiên.

Lúc này Hoàng Thiên mới nâng tay lên, phẩy tay một cái, ra hiệu cho Tiêu Tấn ngừng tay, không đánh Vũ Phương Đông nữa.

Tiêu Tấn cũng lập tức dừng tay, mục đích của anh ta không phải là đánh Vũ Phương Đông, mà chỉ là vì để cho loại mặt hàng này có thể nói thật.

Vũ Phương Đông không ngừng thở dốc một cách kịch liệt, những nơi bị làn roi quất qua trên toàn thân đều nổi lên những vết lằn màu đỏ chói mắt. Đúng là đã chịu đựng đủ thống khổ.

“Nói đi, nếu như vẫn không dám nói ra sự thật, vậy thì tự mình ngầm nghĩ thử xem hậu quả sẽ như thế nào trước đi.”

Hoàng Thiên trầm giọng nói với Vũ Phương Đông.

Vũ Phương Đông thực sự không còn dám nói dối tiếp nữa. Gã ta cũng có thể thấy rõ được, nếu như bị Hoàng Thiên phát hiện ra chính mình đang nói dối, kết cục của gã ta có lẽ sẽ vô cùng thê thảm.

“Cậu Thiên, tôi không dám nói dối, đúng vậy, đúng là do bà Đông Mai ra lệnh cho tôi làm như vậy.”

Sau khi Vũ Phương Đông lắp bắp nói xong thì mới dám thở dài một hơi, trong lòng gã ta lúc này đang cực kỳ thấp thỏm.

Dù sao thì Tiêu Đông Mai có lòng dạ vừa độc ác, ra tay lại tàn nhẫn, là một người phụ nữ không dễ trêu chọc, nếu như bán đứng bà ta, Vũ Phương Đông biết kết quả của chính mình cũng không thể nào tốt đi đâu được.

Nhưng mà trong tình cảnh trước mắt như thế này, không muốn bán đứng Tiêu Đông Mai cũng không thể được, cửa ải Hoàng Thiên này cũng không phải dễ dàng là có thể vượt qua êm đẹp đượ!

c Sau khi Hoàng Thiên nghe xong lời này thì không kiềm chế được mà hung hăng nghiến chặt răng!

Quả nhiên không nằm ngoài sự dự đoán của chính mình, đúng thật là Tiêu Đông Mai đã lén lút, âm thầm giở trò quỷ trong bóng tối!

Đinh Quang Anh đã bị Hoàng Thiên phế bỏ khỏi chức vụ Tổng Đường chủ, Hắc Phong Đường hiện tại có thể nói giống như là rằn không đầu, nhưng mà Tiêu Đông Mai cũng không buông tha cho đám cặn bã còn lại này, còn muốn bồi dưỡng Vũ Phương Đông, biến gã ta trở thành bù nhìn của bà ta?

Chỉ cần nghĩ tới những điều này thôi, cơn tức giận của Hoàng Thiên cũng đã dâng lên đến đỉnh điểm rồi!

“Rất rốt! Mày còn biết điều gì nữa không, tiếp tục nói Hoàng Thiên đè ép ngọn lửa giận trong lòng xuống, nói với Vũ Phương Đông.

Vũ Phương Đông dứt khoát chọn đi con đường, một là không làm, hai là đã làm rồi thì sẽ không ngừng nghỉ. Dù sao thì gã ta cũng đã khai ra Tiêu Đông Mai rồi, cho nên cũng không cần phải tiếp tục giấu giếm nữa, nếu không Hoàng Thiên có thể sẽ không tha cho gã ta.

“Anh Thiên, tôi đã nói hết những gì tôi biết với anh rồi. Tiêu Đông Mai ra lệnh cho tôi đi tới Công ty Nguyên Đạt, bắt cóc vợ của anh là Lâm Ngọc An, sau đó đưa người đến ngoại ô của thành phố rồi giao lại cho bà ta.

Nhưng mà tôi vẫn còn chưa kịp đưa vợ anh đi, thì anh đã đuổi tới nơi rồi…”

Vũ Phương Đông sợ hãi đưa mắt liếc nhìn Hoàng Thiên, thận trọng khai báo.

Nghe xong lời này của Vũ Phương Đồng, Hoàng Thiên khẽ gật đầu.

Anh biết được những lời này của Vũ Phương Đông chắc hẳn không phải là nói dối.

“Như vậy thì, Tiêu Đông Mai đang ở ngoại ô của thành phố sao? Bà ta đang ở nơi nào? Chắc hẳn là mày cũng biết được, đúng chứ?”

Hoàng Thiên hỏi Vũ Phương Đông.

*Ừ”

Vũ Phương Đông chỉ nhanh chóng gật đầu, sau đó cũng không tiếp tục nhiều lời nữa.

Nắm đấm của Hoàng Thiên lặng lẽ siết lại thật chặt, trong đầu sắp xếp lại toàn bộ những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, sau khi ngẫm nghĩ một hồi thì mới phát hiện ra, chuyện này cũng chưa chắc đã là chuyện xấu! Cô vợ nhỏ chỉ bị dọa sợ chứ không gặp nguy hiểm gì quá lớn, nhưng mà Tiêu Đông Mai lại để lộ ra cái đuôi cáo của chính mình, hơn nữa hành tung của bà ta cũng đã bị bại lội Hoàng Thiên liếc mắt nhìn quanh một lượt hơn hai mươi tên thành viên của Hắc Phong Đường đang nằm lê lết ở dưới mặt đất không dậy nổi, sau đó nói với Tiêu Tấn: “Đưa hết toàn bộ đám người này quay trở về, chú ý và chăm sóc lại cho bọn họ một phen thật tốt! Sau đó lại giúp bọn họ chụp mấy bức ảnh đẹp, sau này nếu như còn nhìn thấy bọn họ ở Thành phố Bắc Ninh thì cứ gặp một lần lại đánh một lần!”

“Vâng!”

Tiêu Tấn lên tiếng đáp lại lời của anh, sau đó ra lệnh cho đám đàn em áp giải mấy tên thành viên đang nửa sống nửa chết của Hắc Phong Đường kia rời đi.

Nhưng mà Tiêu Tấn lại không rời đi theo, anh ta biết được Hoàng Thiên nhất định sẽ đi tìm Tiêu Đông Mai, anh ta không yên tâm để cho Hoàng Thiên đi tìm bà ta một mình.

“Tại sao cậu còn chưa đi?”

Hoàng Thiên hỏi Tiêu Tấn.

“Anh Thiên, anh nhất định là muốn đi đến ngoại ô thành phố để tìm Tiêu Đông Mai tính sổ đúng chứ? Nhưng nếu như để anh đi một mình, tôi không yên tâm!”

Tiêu Tấn giải thích với Hoàng Thiên, anh ta biết nếu lỡ như Hoàng Thiên có xảy ra sơ xuất gì, Lã Việt chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh ta được, cho nên anh ta không dám có bất cứ một chút lơ là nào.

Hoàng Thiên suy nghĩ một chút, nếu như tự đi một mình thì đúng quả thật là không ổn, có quỷ mới biết được bên người Tiêu Đông Mai có bao nhiêu tay chân.

“Vậy như thế này đi, cậu dẫn theo đàn em đưa đám thành viên của Hắc Phong Đường quay về trước đi, tôi sẽ bảo Anh Phó đi cùng với tôi chuyến này.”

Hoàng Thiên nói với Tiêu Tấn.

Tiêu Tấn nghe xong những lời này thì lập tức yên tâm, ở Thành phố Bắc Ninh, Anh Phó và Tiêu Tấn anh ta đều là những kẻ có tiếng tăm, tên đó cũng là một viên tướng dũng mãnh.

“Được rồi cậu Thiên, vậy thì tôi sẽ bảo Anh Phó dẫn theo một ít đàn em nữa đi theo.

Tiêu Tấn vừa nói vừa lấy điện thoại ra gọi cho Anh Phó, bảo anh ta dùng tốc độ nhanh nhất dẫn theo đàn em rồi chạy tới nơi này.

Sau khi gọi điện thoại xong, Tiêu Tấn áp giải hơn hai mươi tên thành viên của Hắc Phong Đường đi, dưới sự chỉ đạo và mưu tính của Hoàng Thiên, Lâm Ngọc An cũng được Tiêu Tấn đưa đi, rời khỏi nơi này và quay trở về Trung tâm Giải trí của anh ta.

Hoàng Thiên kéo theo Vũ Phương Đông, sau đó gọi điện thoại cho Lưu Nguyệt Hoa, bảo cô ta lập tức đưa xe hộ tống tiền đi tới, chuyển lại một nghìn tỷ tiền mặt trở về.

Không mất nhiều thời gian, Lưu Nguyệt Hoa đã chạy tới nơi, sau khi cho người chuyển tiền lên xe rồi thì lập tức mang trở về.

Lại qua thêm mấy phút nữa, mười mấy chiếc ô tô con dùng vận tốc lớn lao tới rồi dừng lại ở trước cửa Công ty Nguyên Đạt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.