Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 112: Chương 112: Cảnh cáo




Y Linh ủy khuất kêu lên: "Cháu lúc đầu không thấy có gì, thế nhưng là bị cậu nói vậy, bỗng nhiên căng thẳng lên."

"Cậu à, cái này đều tại cậu đó!" Y Linh oán giận nói.

Hàn Quốc Mạnh trong lòng còn có lời không nói, có lẽ bây giờ Y Linh và nhóc con kia thật không có gì, nhưng theo tình thế phát triển tiếp này, rất nhanh sẽ có cái gì.

Thân phận Y Linh có lẽ chính con bé cũng không rõ ràng, nhưng Hàn Quốc Mạnh hiểu rất rõ, cho nên, Y Linh tuyệt đối không thể cùng nhóc con kia có tí quan hệ gì.

Đây chính là nguyên nhân Hàn Quốc Mạnh nhất định phải tìm đến Trình Kiêu.

"Được rồi, cháu gọi điện thoại cho cậu ta đi!" Hàn Quốc Mạnh nói.

Y Linh nghi ngờ nhìn chằm chằm Hàn Quốc Mạnh một hồi, lần nữa xác nhận nói: "Cậu à, cậu thật sự chỉ là tìm anh ta tâm sự sao?"

"Thật sự, cậu cháu lúc nào lừa cháu đấy." Hàn Quốc Mạnh không yên lòng đáp.

Y Linh tin tưởng, cậu cô ta thật đúng là chưa từng lừa cô ta lần nào.

Sau nửa tiếng, Trình Kiêu nhận được điện thoại của Y Linh, từ biệt thự Vọng Nguyệt Lâu đi ra, gặp được bọn người Hàn Quốc Mạnh.

Y Linh đầu tiên là kéo Trình Kiêu đến một bên, lặng lẽ bàn giao: "Thật có lỗi Trình Kiêu, cậu tôi cứ nhất định phải gặp anh một chút, tôi cũng ngăn không được, nếu như có gây ra bối rối đối với anh, tôi rất xin lỗi!"

"Tôi hỏi cậu tôi rồ, lần này chỉ là đơn thuần muốn gặp anh một lần, ông ấy đã cam đoan. Nhưng mà, lỡ như ông ấy nói lời gì khó nghe, hi vọng anh tuyệt đối đừng để vào trong lòng nhé."

"Được." Trình Kiêu đáp ứng một tiếng.

Anh đã hiểu rõ mục đích Hàn Quốc Mạnh gặp mình, có điều sợ là Y Linh còn không biết. Đương nhiên, Trình Kiêu cũng không nói thẳng ra.

Sau khi giao phó xong, Y Linh dẫn Trình Kiêu đến trước mặt Hàn Quốc Mạnh.

"Cậu nhớ kỹ lời đã hứa với cháu nhé!" Y Linh uy hiếp nói.

Hàn Quốc Mạnh không nói gì, mà là nhìn về phía Trình Kiêu, mặt không chút thay đổi nói: "Nhóc con, cậu đi cùng ta!"

Trình Kiêu giữ im lặng, đi theo Hàn Quốc Mạnh đến bên cạnh hồ Nguyệt Nha.

Hàn Quốc Mạnh chắp hai tay sau lưng, nhìn qua mặt hồ sóng gợn lăn tăn, tên lão giả kia xa xa đứng ở phía sau, Trình Kiêu có thể cảm ứng được, lão giả đó là một võ giả Tiên Thiên tiểu thành.

Hàn Quốc Mạnh nói chuyện, ngữ khí lãnh đạm, mang theo bá khí đại lão của một thành phố: "Nhóc con, cậu cảm thấy hồ Nguyệt Nha này thế nào?"

Trình Kiêu nhìn qua mặt hồ sóng gợn lăn tăn, một làn gió thổi qua, tạo nên gợn sóng mặt hồ, mát mẻ thoải mái

"Rất đẹp." Trình Kiêu thản nhiên nói.

Hàn Quốc Mạnh quay đầu, một đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm Trình Kiêu, không giận mà nghiêm túc mà: "Không sai, hồ Nguyệt Nha là con hồ lớn nhất Hà Tây, tự nhiên rất đẹp."

"Nhưng so với biển cả, hồ Nguyệt Nha như là giọt nước trong biển cả, nhỏ bé đến có thể bỏ qua không tính."

"Cậu cảm thấy nó đẹp, là bởi vì cậu chưa từng xem biển cả!"

Trình Kiêu nhìn về hai mắt Hàn Quốc Mạnh, không có e ngại chút nào: "Ông muốn nói gì, không ngại cứ nói thẳng, tôi không thích vòng vo."

Hàn Quốc Mạnh cười lạnh một tiếng: "Người trẻ tuổi, tính tình quả nhiên táo bạo!"

"Tôi muốn cậu rời xa đi Y Linh, vĩnh viễn không được gặp lại." Hàn Quốc Mạnh giọng nói trầm thấp, như đang hạ mệnh lệnh, để người ta không thể cự tuyệt.

Trình Kiêu thản nhiên nói: "Có lẽ sự lo lắng của ông căn bản không có ý nghĩa, tôi và Y Linh là bạn học, tôi chỉ là xem cô ấy như em gái thôi."

Hàn Quốc Mạnh chăm chú nhìn Trình Kiêu, có loại cảm giác hùng hổ dọa người: "Cậu xem con bé như em gái, thế nhưng con bé chưa hẳn xem cậu là anh trai. Thái độ con bé đối với cậu, rất nguy hiểm. Có lẽ bây giờ chính nó cũng không biết, nhưng sau này thì sao? Cậu là đàn ông đầu tiên tiến gần gũi như vâyh với nó trong những năm nay."

"Tôi nhất định phải loại bỏ sự nguy hiểm này, loại sạch sẽ ngay từ đầu."

Trình Kiêu nhìn qua Hàn Quốc Mạnh, hỏi: "Tại sao muốn loại bỏ? Coi như Y Linh thích tôi, thế thì sao?"

Hàn Quốc Mạnh nhìn chằm chằm Trình Kiêu, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường, thốt từng chữ một: "Bởi vì, cậu không xứng!"

"Cậu cho rằng chỉ bằng vài nghìn tỷ trong tay, quen biết Vân Kim Thoa, đã cảm thấy mình rất đáng gờm, xứng với Linh Nhi rồi?"

"Tôi có thể nói rõ cho cậu, những tư bản này, trong mắt của tôi, không đáng giá nhắc tới, chớ nói chi là cha mẹ Linh Nhi, cậu trước nay không biết gia thế Linh Nhi khủng bố đến mức nào."

"Có điều ta có thể lộ ra một chút cho cậu, ông nội Linh Nhi, ngay cả như Lôi Nữ Vương đứng phía sau Vân Kim Thoa mà gặp, đều phải hành lễ chào hỏi."

Trình Kiêu không nhúc nhích chút nào, vẻ mặt vẫn bình thản như cũ, hỏi: "Thế theo ý của ông, hạng người gì mới có thể xứng được với Y Linh?"

Hàn Quốc Mạnh ngẩng đầu nhìn phía xa xôi, nói: "Thứ nhất là của bạc, giàu có thể ngang hàng với nhà nước. Thứ hai là quyền thế, thấp nhất cũng phải là kiểu Đại tướng nơi biên cương."

"Hai thứ này, nếu có thể có hết là được. Đáng tiếc, cậu không có!"

Trình Kiêu bỗng nhiên cười, cười lạ lùng.

"Cậu cười cái gì?" Hàn Quốc Mạnh lạnh giọng nói, từ trong nụ cười của Trình Kiêu, ông ta cảm nhận được một tia châm chọc.

Trình Kiêu thu lại nụ cười, từ tốn nói: "Tôi cười ông nông cạn, cười ông ngu muội, cười ông vô tri."

"Cái gọi là tài phú và quyền thế của ông, trong mắt của tôi, là thứ mà tôi nếu muốn có, không cần phí sức gì."

"Mà cho dù là quyền thế ngập trời, tài sản ngang hàng với đất nước, với tôi mà nói, không phải chuyện to tát gì cả."

Những điều mà Trình Kiêu nói là sự thật, nhưng trong lòng Hàn Quốc Mạnh, đơn giản chính là chém gió.

Hàn Quốc Mạnh tức giận, chỉ vào Trình Kiêu phẫn quát lên: "Nhóc con, vốn tôi cho rằng cậu chỉ là tuổi trẻ khinh cuồng, thế nhưng hiện tại xem ra cậu đâu phải là tuổi trẻ khinh cuồng, mà chính là cuồng vọng tự đại, không coi ai ra gì!"

"Vung tay là có, không cần phí sức? Cậu vung một cái cho tôi xem một chút!"

"Hừ, bác Tần, làm phiền ông tới!" Hàn Quốc Mạnh kêu lên với lão giả kia.

Lão giả đi tới rất mau, khom người, cung kính hỏi: "Anh Hàn, có cái gì phân phó?"

Hàn Quốc Mạnh rất khách khí với lão giả này, giọng nói ôn hòa: "Làm phiền ông để nhóc con này mở mang kiến thức một chút, thế nào mới thật sự là cao thủ! Đừng tưởng rằng biết chút công phu mèo cào, đã cảm thấy mình vô địch thiên hạ, nói ra để cho người ta cười đến rụng răng!"

Bác Tần nhìn Trình Kiêu, cười ha ha nói: "Người trẻ tuổi không nên quá kiêu ngạo, khiêm tốn mới có thể khiến người tiến bộ."

Giọng nói của ông ta rất ôn hòa, nhưng lại mang vẻ khinh thường từ bên trong xương cốt.

Nói xong, thân thể còng xuống của bác Tần bỗng nhiên giống báo vọt ra ngoài, một quyền nện vào một thân cây cách đó không xa.

Tốc độ của bác Tần nhanh không giống loài người. Mà thân cây to bằng bắp đùi kia, trực tiếp bị một quyền đánh gãy, ầm vang ngã xuống.

"Vất vả bác Tần rồi!" Hàn Quốc Mạnh mỉm cười nói.

"Không gì cả." Bác Tần đáp lại một tiếng, lại còng lưng, yên lặng đứng ở đằng xa.

Hàn Quốc Mạnh nhìn Trình Kiêu, cười lạnh nói: "Nhìn thấy chưa? Cậu có thể đánh bại thủ hạ bảo vệ Đặng Gia Luân, nhưng so bác Tần thì sao?"

Trình Kiêu giữ im lặng, một võ giả Tiên Thiên tiểu thành, hoàn toàn không cách nào so sánh được ấy!

Hàn Quốc Mạnh tỏ vẻ khinh bỉ nói: "Tôi nói cho cậu biết, bác Tần mặc dù lợi hại, nhưng võ giả giống thế còn có rất nhiều. Đương nhiên, còn có người lợi hại hơn so với ông ấy."

"Tại trước mặt bọn hắn, chút bản lĩnh ấy của cậu lại tính là cái thá gì? Ếch ngồi đáy giếng, vĩnh viễn không biết bầu trời là rộng lớn cỡ nào!"

Vẻ mặt Trình Kiêu vẫn bình thản như cũ, không vui không buồn, tựa hồ căn bản không có nghe lọt tai những lời của Hàn Quốc Mạnh.

Thấy loại thái độ đạm mạc này của Trình Kiêu, Hàn Quốc Mạnh nổi giận trong lòng, rõ ràng tên nhóc này chẳng phải là cái gì, lại vẫn cứ muốn giả làm ra bộ dáng thế ngoại cao nhân.

Nếu không phải đáp ứng Y Linh sẽ không làm khó nhóc con này, Hàn Quốc Mạnh hận không thể tìm người hung hăng giáo huấn thằng nhãi này một trận.

"Tôi nói đến thế thôi, có nghe hay không tùy cậu. Nhưng nếu như sau này mất mạng, cũng đừng trách tôi không có nhắc nhở cậu!" Hàn Quốc Mạnh hừ lạnh một tiếng, phất tay rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.