Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 108: Chương 108: Cậu không thể nào với tới




Hàn Quốc Mạnh, Đại lão thành phố Lịch Xuyên trong Mười tám thành phố Lĩnh Nam, cậu ruột Y Linh.

Hàn Quốc Mạnh tướng mạo rất nho nhã, cả người trông rất hòa thuận.

Có điều, tuyệt đối đừng bị bề ngoài của ông ta mê hoặc, có thể trở thành nhân vật tai to mặt lớn trong một thành phố, không có ai là người lương thiện.

"Nhóc con kia hẳn là bạn học cháu gái tôi, còn những cái khác, tôi cũng không rõ lắm." Hàn Quốc Mạnh nói.

"Vậy à!" Người đàn ông trung niên kia cười ha ha, từ chối cho ý kiến.

Đặng Gia Luân cũng rất khiếp sợ, anh ta không nghĩ tới nhóc con chưa từng thấy qua trước mắt này, vậy mà có thể để Vân Nguyệt cung kính đối đãi như thế.

Có điều, anh ta cũng không sợ, bởi vì anh ta chưa bao giờ thấy qua Trình Kiêu ở trong giới.

"Nhóc con, khó trách cậu dám ngông cuồng ở trước mặt tôi, thì ra có Vân Kim Thoa làm chỗ dựa!"

"Có điều, cậu cho rằng Vân Kim Thoa có thể bảo vệ được cậu? Nằm mơ!"

"Hôm nay cậu nhất định phải cút ra ngoài cho tôi!"

Đặng Gia Luân quả nhiên cuồng ngạo vô cùng!

Sắc mặt Vân Nguyệt khó coi tới cực điểm, cô ta đương nhiên biết thân phận của Đặng Gia Luân, bởi vì lần này mời hắn ta đến, mà không có mời minh tinh khác, có một nửa nguyên nhân là vì anh ta là người của nhà họ Đặng Tây Hải.

Nhưng mà, Vân Nguyệt nếu như sớm biết anh ta sẽ gây ra xung đột cùng với Trình Kiêu, dù nói như thế nào Vân Nguyệt cũng sẽ không tìm anh ta tới.

Có điều là để tăng lên độ hot cho buổi đấu giá từ thiện này, tùy tiện tìm minh tinh đang nổi cũng như nhau.

Nếu như là lúc bình thường, Đặng Gia Luân cuồng vọng như thế, Vân Nguyệt có lẽ sẽ quát lớn một phen rồi coi như xong.

Nhưng, người mà Đặng Gia Luân đắc tội lại là Trình Kiêu.

Một người mà ngay cả Lôi Nữ Vương cũng nghiêm khắc căn dặn chỉ có thể lôi kéo anh ta, mà ngàn vạn lần không thể đắc tội.

Nếu như hôm nay Vân Nguyệt không làm chút gì, chắc chắn sẽ làm cho Trình Kiêu bất mãn, bởi thế mà sinh ra khúc mắc trong lòng đối với Lôi Nữ Vương, sau này còn làm sao để lôi kéo Trình Kiêu đứng về phe mình?

"Đặng Gia Luân, người nên cút ra ngoài là cậu!" Vân Nguyệt quát lạnh nói.

Đặng Gia Luân không dám tin nhìn Vân Nguyệt: "Vân Kim Thoa, cô vừa mới đang nói cái gì? Cô vậy mà bảo cho tôi cút ra ngoài?!"

Đặng Gia Luân vẻ mặt âm trầm: "Cô bảo cho ta cút ra ngoài, là không để Đặng gia Tây Hải ta vào mắt rồi sao?"

Vân Nguyệt như là đã ra quyết định, đương nhiên sẽ không sợ hãi sự uy hiếp của Đặng Gia Luân, âm thanh lạnh lùng nói: "Nơi này là Hà Tây, là Lĩnh Nam, không phải tỉnh Tây Hải, muốn giương oai, chạy về Tây Hải của cậu đi!"

Đặng Gia Luân trước giờ cũng từng có qua lại với Vân Nguyệt, nhưng nhiều lần Vân Nguyệt đều là sấm to mưa nhỏ, nhiều nhất quát tháo anh ta vài câu là xong.

Nhưng hôm nay không nghĩ tới thái độ Vân Nguyệt lại cứng rắn như thế!

Xem ra, địa vị nhóc con này trong lòng Vân Nguyệt rất không bình thường!

Đặng Gia Luân chắc chắn sẽ không cứ như vậy mà sợ, bây giờ chuyện này đã không đơn thuần là vinh nhục cá nhân chính hắn, càng là liên quan đến mặt mũi của Đặng gia Tây Hải.

Vả lại, Đặng Gia Luân cảm thấy, Vân Nguyệt nhiều nhất cũng chỉ là hù dọa hắn một chút, không dám làm gì hắn.

Cho nên, Đặng Gia Luân không lo ngại gì mà quát lên: "Vân Kim Thoa, cô đây là muốn đại biểu Lôi Nữ Vương khai chiến cùng Đặng gia chúng ta sao?"

Toàn bộ hội trường hoàn toàn tĩnh mịch, lời nói này thì khá là nghiêm trọng.

Thế lực Lôi Nữ Vương và Đặng gia Tây Hải ngang nhau, nếu khai chiến, cũng không chiếm được lợi ích gì.

Vân Nguyệt cũng khá kinh ngạc trong lòng, không nghĩ tới Đặng Gia Luân vậy mà điên cuồng như thế, muốn đem toàn bộ Đặng gia kéo xuống nước!

Nếu như là những người khác, Vân Nguyệt có lẽ sẽ cho Đặng Gia Luân cái bậc thang đi xuống, nhưng lần này người mà Đặng Gia Luân đắc tội là Trình Kiêu, là người Lôi Nữ Vương cũng không dám đắc tội.

Trong đầu Vân Nguyệt, vang lên lời Lôi Nữ Vương bàn giao lần nữa: "Người này tuyệt đối không thể là địch, nếu như có thể, dốc hết toàn lực kết giao......"

Nghĩ đến đây, Vân Nguyệt Tâm liền có quyết đoán.

"Đặng Gia Luân, muốn chiến liền chiến, nhưng là hôm nay cậu nhất định phải cút ra ngoài cho ta từ nơi này!" Vân Nguyệt trầm giọng nói.

"Cô......" Lần này người chấn kinh đổi thành Đặng Gia Luân, Vân Nguyệt vậy mà vì một nhóc con không có danh tiếng gì, muốn toàn diện khai chiến cùng Đặng gia Tây Hải anh ta!

Đặng Gia Luân trong lòng thực sự không nhịn được hiếu kì, nhóc con này đến tột cùng là ai?

Đặng Gia Luân tự nhiên không phải thật sự muốn Đặng gia khai chiến với Lôi Nữ Vương, mà coi như anh ta muốn khai chiến, cha già của anh ta cũng sẽ không đồng ý đâu.

Thái độ của Vân Nguyệt cứng rắn, anh ta tự nhiên thấy sợ.

"Vân Kim Thoa, cô nhớ kỹ hôm nay!" Đặng Gia Luân sắc mặt âm trầm nói.

"Chúng ta đi!" Hung hăng trừng Trình Kiêu một cái, sau đó, lại nhìn chằm chằm Y Linh: "Cô chờ đó cho ta, phụ nữ Đặng Gia Luân ta nhìn trúng, ai cũng không thể đụng vào!"

Sau khi nói xong, mới nổi giận đùng đùng dẫn người rời đi.

Y Linh tức đến giậm chân, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đều đỏ bừng lên.

Vân Nguyệt quay người, lần nữa hành lễ với Trình Kiêu, mặt mũi tràn đầy xin lỗi nói: "Anh Trình, thật sự rất xin lỗi, hi vọng chuyện gì đừng ảnh hưởng tâm tình của ngài!"

Trình Kiêu thản nhiên nói: "Không sao!"

Đối với những con ông cháu cha thế gia như Đặng Gia Luân này, Trình Kiêu sớm đã không cảm thấy kinh ngạc, trong vạn tộc tu tiên, những thiên tài đỉnh tiêm như Thánh nữ thần tử kia, ai ai cũng kiêu ngạo hơn xa so với Đặng Gia Luân.

Năm đó Trình Kiêu chịu không ít người khinh thường, thậm chí bị truy sát. Loại chuyện như Đặng Gia Luân này, ngược lại đều chỉ là chuyện cỏn con mà thôi, Trình Kiêu cũng không có để ở trong lòng.

Đương nhiên, nếu như không phải vì Trình Kiêu không muốn lộ thực lực sớm như vậy, bị chính phủ Á tộc để mắt tới, đối với loại người Đặng Gia Luân khiêu khích anh ta này, sớm đã trực tiếp ra tay đập chết tại chỗ luôn.

Nhìn thấy Trình Kiêu không có tức giận, Vân Nguyệt rốt cục thở phàonhẹ nhõm trong lòng.

"Anh Trình, hội đấu giá lập tức sẽ bắt đầu, tôi đã lưu lại ghế khách quý cho anh rồi, xin mời đi theo tôi!" Vân Nguyệt cung kính nói.

"Được." Trình Kiêu đáp ứng một tiếng, nhìn về phía Y Linh nói: "Muốn cùng tôi cùng một chỗ hay không?"

"Được!" Y Linh vui vẻ nói.

Cô ta rất hiếu kì đối với Trình Kiêu, cho nên muốn tiếp xúc nhiều hơn với Trình Kiêu, cũng không phải là nảy sinh tình yêu nam nữ đối với Trình Kiêu.

Đương nhiên, sức hấp dẫn từ người đàn ông đối với phụ nữ, thường thường đều là bắt đầu từ hiếu kì.

Đại đa số phụ nữ bởi vì tò mò mà tiếp cận một người đàn ông, sau đó bị người đàn ông hấp dẫn.

"Y Linh, cháu theo cậu đi!" Ngay lúc Trình Kiêu và Y Linh chuẩn bị rời đi, đại lão Lịch Xuyên Hàn Quốc Mạnh bỗng nhiên đi ra từ trong đám người, mặt mũi tràn đầy nghiêm túc nói.

Sau đó, Hàn Quốc Mạnh khom mình hành lễ đối với Vân Nguyệt: "Xin chào Vân Kim Thoa!"

"Ngài Hàn không cần đa lễ!" Vân Nguyệt nói.

Y Linh hơi nghi hoặc một chút nhìn Hàn Quốc Mạnh, hô câu: "Cậu!"

Hàn Quốc Mạnh nhìn cô ta, trầm giọng nói: "Đi theo cậu!"

Giọng nói của ông ta rất cứng rắn, gần như là mệnh lệnh.

Y Linh chưa hề chưa thấy qua ông cậu luôn luôn yêu thương cô, hôm nay vậy mà dùng thái độ nghiêm túc như vậy đối với cô ta.

"Cậu ơi, đây là bạn học của cháu, cháu muốn cùng anh ta một chỗ!" Giọng nói của Y Linh rất nhỏ, tựa hồ không dám làm trái với ý của cậu mình.

"Không được, một mình cháu quá nguy hiểm, cậu không yên lòng!" Hàn Quốc Mạnh chém đinh chặt sắt nói.

Trình Kiêu thản nhiên nói: "Chú yên tâm, tôi sẽ chăm sóc Linh Nhi!"

Trình Kiêu cảm thấy Hàn Quốc Mạnh là bởi vì việc của Đặng Gia Luân vừa rồi, sợ Y Linh không an toàn, cho nên mới cưỡng chế để Y Linh đi cùng với ông ta.

Ánh mắt Hàn Quốc Mạnh bỗng nhiên chuyển tới trên người Trình Kiêu, sắc mặt lạnh lùng, mang theo thái độ bề trên, từ cao nhìn xuống Trình Kiêu.

"Nhóc con, Linh Nhi cũng là cậu có thể gọi sao? Ta chẳng cần biết cậu là ai, hi vọng cậu sau này không cần si tâm vọng tưởng đối với Y Linh!"

"Bởi vì số của những người từ lúc sinh ra liền định sẵn, là người ở độ cao mà cậu tốn sức cả một đời đều không thể với tới!"

Đây chính là đại nhân vật cầm thực quyền chân chính, Trình Kiêu mặc dù có Vân Nguyệt bảo bọc, nhưng trong mắt của người bên ngoài, đó cũng không phải thực lực của Trình Kiêu, một khi ngày nào đó Vân Nguyệt không còn bảo bọc Trình Kiêu nữa, như vậy anh liền không có gì cả.

Trình Kiêu vẻ mặt không thay đổi, nhưng ánh mắt lại trở nên hơi sắc bén.

Y Linh vội vàng nũng nịu hô: "Cậu ơi, cậu làm cái gì vậy nha? Đây là bạn học của cháu mà!"

"Trình Kiêu, thật xin lỗi, cậu tôi mặt lạnh tim nóng, anh tuyệt đối đừng để vào trong lòng!"

"Vậy tôi không cùng với anh nữa, lần sau có rảnh nói chuyện ha."

Nói xong, kéo Hàn Quốc Mạnh đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.