"Báo cảnh sát! Ha ha, mấy người báo cảnh sát cho tôi xem!" Vương Siêu khinh thường cười to.
Hai gã thanh niên cười lạnh một tiếng rồi đột nhiên tăng tốc nhanh hơn, họ chộp về phía hai người ở gần nhất là Trương Tư Tổ và Dương Thiên Hữu.
Hai người Trương Tư Tổ sợ hãi xoay người bỏ chạy, nhưng tốc độ của họ không thể so với hai người kia.
Khi hai người sắp bị bắt lại, đột nhiên một bóng đen hiện lên, sau đó hai gã cấp dưới của Vương Siêu bị đánh bay ra ngoài.
"Trình Kiêu! Cậu đã cứu chúng tôi." Trương Tư Tổ kinh ngạc nhìn Trình Kiểu, vẻ mặt không dám tin.
Nụ cười đắc ý trên mặt Vương Siêu trở nên cứng đờ, anh ta âm trầm đánh giá Trình Kiêu: "Lôi Cường, tôi nói cậu trúng chiêu của tôi mà sao vẫn bình an không có việc gì, thì ra là có cao thủ ở bên!"
"Nhóc con, cậu là ai?" Vương Siêu thận trọng hỏi Trình Kiêu.
Trình Kiêu liếc nhìn anh ta, thản nhiên nói: "Yên tâm đi, tôi không ra tay, ân oán giữa anh và Lôi Cường thì các anh cứ tự giải quyết!"
Vương Siêu mừng thầm, anh ta không nhìn ra năng lực của Trình Kiêu, nếu Trình Kiêu không ra tay thì anh ta cũng bớt đi một kẻ địch mạnh.
Trình Kiêu đi đến chỗ Lôi Cường đang ngồi, thản nhiên nói: "Vận khí điều hòa hơi thở."
Vương Siêu nhíu mày hỏi: "Nhóc con, không phải đã nói không ra tay à?"
Trình Kiêu nhìn anh ta, cười lạnh đáp: "Tôi không ra tay là bởi vì tôi muốn để anh cho Lôi Cường tự mình giải quyết."
Vương Siêu sửng sốt giât lát, sau đó trào phúng nhìn Trình Kiêu, cũng khoa trương cười to: "Ha ha ha, nhóc con, cậu đang nói mớ à? Cậu ta là kẻ bại dưới tay đôi, cậu còn nói là để cậu ta giải quyết tôi!"
Trình Kiêu liếc nhìn anh ta, điềm nhiên như không: "Mười phút sau hai người đấu lại. Nếu cậu ấy vẫn bại bởi anh thì muốn giết muốn xử thế nào tùy anh!"
Vương Siêu âm thầm cân nhắc, nếu Trình Kiêu ra tay, anh ta thật sự không dám chắc mình có thể thắng.
Nhưng chỉ có mười phút mà muốn Lôi Cường đánh thắng mình quả thực mơ mộng giữa ban ngày!
Thực lực của Lôi Cường là Đỉnh Phong hậu kỳ, anh ta là Tiên Thiên tiểu thành. Lôi Cường muốn thắng anh ta thì phải bước vào cảnh giới Tiên Thiên.
Đừng nói mười phút, có một số người cả đời cũng không thể từ hậu kỳ đột phá lên Tiên Thiên.
Lôi Cường không có phần thắng.
"Được, tôi đồng ý với cậu! Mười phút sau có đủ không? Nếu không tôi cho cậu nửa giờ?" Vương Siêu khinh miệt cười lạnh.
"Mười phút là đủ rồi." Trình Kiêu nhìn Lôi Cường, mỉm cười đáp.
Trương Tư Tổ thấy dáng vẻ định đước kết quả của Trình Kiêu thì khó hiểu hỏi thầm: "Thần Côn, sao tôi lại cảm thấy Trình Kiêu còn thần côn hơn cả cậu nhỉ! Rốt cuộc cậu ấy muốn làm gì? Mười phút có thể thay đổi được cái gì à?"
Dương Thiên Hữu lắc đầu: "Không biết, nhưng bây giờ chúng ta chỉ có thể lựa chọn tin tưởng cậu ấy!"
"Được rồi, tôi thật sự muốn nhìn xem rốt cuộc Trình Kiêu chơi trò gì!" Trương Tư Tố hiếu kỳ nói.
Lôi Cường cũng nghi hoặc nhìn Trình Kiêu, không rõ chỉ có mười phút thì có thể thay đổi được cái gì?
Trình Kiêu không để ý đến sự nghi ngờ trong mắt Lôi Cường, anh nói: "Bắt đầu vận chuyển công pháp. Chuyện của đàn ông nên tự mình giải quyết! Có thù báo thù, có oán báo oán!"
Lôi Cường gật đầu thật mạnh, vứt bỏ tạp niệm, bắt đầu tu luyện.
Năm phút sau, cơ thể Lôi Cường bắt đầu bốc hơi, hơi thở cũng ngày càng mạnh.
Trúc Cơ Đan chữa khỏi vết thương trong người Lô Cường, loại bỏ chất độc, đồng thời cũng làm tăng tu vi của Lôi Cường.
Tuy rằng Trúc Cơ Đan trong tay Trình Kiêu kém hơn rất nhiều so với Trúc Cơ Đan thật sự của tu tiên giới, nhưng đối với những võ giả trên trái đất, này cũng đủ cho họ thay da đổi thịt.
Lúc trước Lôi Cường chưa hấp thu hết Trúc Cơ Đan, sau khi chữa khỏi vết thương và chất độc, anh ta lập tức dừng tu luyện. Một khi anh ta tu luyện lại, hấp thụ hết dược hiệu còn thừa của Trúc Cơ Đan, thực lực của anh ta có thể đột phá đến Tiên Thiên.
Cảm nhận được hơi thở ngày càng mạnh của Lôi Cường, trong lòng Vương Siêu kinh hoàng: "Không phải chứ, chẳng lẽ thằng nhóc này thật sự có thể làm Lôi Cường đột phá lên cảnh giới Tiên Thiên chỉ trong mười phút à?"
"Nếu đây là sự thật, vậy cũng quá khó tin."
"Không sao cả, cho dù Lôi Cường có thể đột phá lên cảnh giới Tiên Thiên, cậu ta cũng chỉ là mới bước vào cảnh giới Tiên Thiên thôi, còn mình thì đã bước vào cảnh giới Tiên Thiên từ một năm trước, cậu ta vẫn không phải đối thủ của mình."
Dòng khí xung quanh cơ thể Lôi Cường càng ngày càng nhạt, cuối cùng biến mất toàn bộ.
Sau đó, linh khí thiên địa đang dao động kịch liệt ở xung quanh cũng dừng dao động, trở lại bình ổn.
Lôi Cường mở to mắt.
Một luồng hơi thở cường đại thổi quét bốn phía, hai cây phong trước cổng trường rụng lá ào ào.
"Cảnh giới Tiên Thiên!" Vương Siêu khiếp sợ ra mặt, Trình Kiêu thật sự làm được.
Nhìn lại thời gian, mới chỉ tám phút qua đi.
Lôi Cường đứng lên, anh ta cảm thấy trong cơ thể như có lực lượng dư thừa dùng không hết.
"Vương Siêu, chúng ta lại đấu một trận đi!" Lôi Cường rống to một tiếng, bốn phía chấn động theo.
Một ít học sinh trong trường bị động tĩnh nơi này hấp dẫn, đều chạy đến xem náo nhiệt.
"A, kia không phải Lôi Cường à? Cậu ta muốn làm gì? Muốn đánh nhau với người bên ngoài à?"
"Đám gà rừng trong ký túc của họ đều ở đây. Thật buồn cười, đám gà rừng Trình Kiêu này cũng dám học người khác đi hẹn người đánh nhau!"
Vương Siêu híp mắt nhìn Lôi Cường, hơi thở trên người Lôi Cường rất mạnh, thậm chí đã vượt qua anh ta.
Nhưng anh ta không tin Lôi Cường vừa mới đột phá lên cảnh giới Tiên Thiên đã mạnh hơn mình được.
"Kẻ thua dưới tay, cậu cho rằng cậu đột phá lên cảnh giới Tiên Thiên là có thể thắng tôi à? Nằm mơ đi! Cậu vĩnh viễn là kẻ thua dưới tay tôi!"
Nói xong, Vương Siêu đột nhiên bùng nổ tốc độ, đấm một quyền về phía Lôi Cường.
Lôi Cường cười to một tiếng, không tránh không né, cũng vung một quyền đánh sang.
Rầm!
Nắm tay hai người chạm nhau phát ra âm thanh trầm đục, không khí đều bị đánh cho chấn động.
Lôi Cường bị đẩy lui năm bước, nhưng Vương Siêu lại bị đánh bay ra ngoài.
Cao thấp đã phân!
Lôi Cường lại rống to một tiếng: "Được, tiếp tục!"
Sau đó lao về phía Vương Siêu.
Sắc mặt Vương Siêu trắng nhợt, một đòn vừa rồi khiến cánh tay anh ta run rẩy không ngừng, còn chưa kịp thở một hơi thì người này lại muốn đánh tiếp!
Chẳng lẽ cậu ta không cần điều hòa hơi thở sao?
Nhìn Lôi Cường đao lao tới như kẻ điên, Vương Siêu kiên trì nghênh đón.
Rầm!
Lại là một lần đối đầu, lần này càng rõ ràng hơn. Vương Siêu bị đánh bay thẳng ra ngoài, Lôi Cường đứng bất động tại chỗ, còn vẫn duy trì tư thế tung một quyền ra.
Vương Siêu ngồi dưới đất, vẻ mặt ngây ngốc!
"Sao có thể? Sao lại như vậy! Rốt cuộc cậu đã dùng cách gì! Chỉ gần mười phút sao cậu ta lại mạnh lên như vậy!" Vương Siêu điên cuồng la to.
Lôi Cường cũng nhìn tay mình bằng ánh mắt không thể tin nổi, hai quyền, chỉ dùng hai quyền mà anh ta có thể đánh bại Vương Siêu.
Lôi Cường tràn đầy vui sướng: "Tôi thắng? Thế mà tôi lại thắng? Tôi thật sự thắng!"
Lôi Cường cúi đầu thật sâu trước Trình Kiêu: "Trình Kiêu, cảm ơn cậu!"
"Đừng khách sáo." Trình Kiêu cười nhẹ.
Lôi Cường xoay người nhìn Vương Siêu, lạnh lùng nói: "Vương Siêu, anh đi đi! Tôi và nhà họ Vương đã không còn liên quan, bây giờ tôi chỉ là một sinh viên bình thường, hy vọng sau này anh đừng đến quấy rầy tôi nữa!"
Vương Siêu kinh ngạc: "Cậu không giết tôi?"
Lôi Cường nói: "Đã nói bây giờ tôi chỉ là một sinh viên bình thường rồi, phải tuân thủ pháp luật Á tộc. Giết người là phạm pháp, là phải đền mạng!"
Lôi Cường đi đến bên cạnh mấy người Trương Tư Tổ, vỗ mạnh lên vai Trương Tư Tổ: "Các anh em, cảm ơn các cậu!"
"Hôm nay tan học, tôi mời các cậu ăn uống!"
Trương Tư Tổ như còn chưa hồi phục lại tinh thần khỏi khiếp sợ, bây giờ bị Lôi Cường vỗ mới hoàn hồn lại.
"Khốn kiếp, khốn kiếp, chết tiệt! Không sai chút nào, rốt cuộc Trình Kiêu đã làm gì cậu thế hả? Rõ ràng cậu không thể gượng nổi ba chiêu dưới tay anh ta, bây giờ lại chỉ dùng hai quyền là đánh bại được anh ta!"
"Cái này thay đổi quá nhanh đó!"
Lôi Cường nhìn về phía Trình Kiêu, sau mắt là vẻ kinh sợ rõ ràng.
"Đừng quan tâm, có thể thắng là được, chúng ta về trước đi! Đợi lát nữa sẽ càng có nhiều người đến hơn." Lôi Cường lôi kéo mấy người đi vào cửa lớn.