Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 173: Chương 173: Để mã tài tới




Trình Kiêu nhìn thấy tin nhắn trên màn hình điện thoại, lập tức vội vàng trở về.

Nhưng lúc anh chạy tới nhà Điểm Hương, người một nhà Điểm Hương đã không ở đó.

Thần thức của Trình Kiêu phóng ra cố gắng tìm kiếm trong phạm vi lớn nhất, dùng bí pháp truy tìm khí tức Điểm Hương, một đường đuổi theo tới nơi này.

Cuối cùng đã đi tới vào lúc mấu chốt.

Vẻ mặt Đao Ba Cường đột nhiên trở nên vui mừng: "Anh Trình!"

"Cám ơn trời đất, anh cuối cùng đã về!"

Điểm Thế Dạ nhìn về Trình Kiêu chậm rãi đi tới, giống như là người sắp chết đuổi nắm bắt được một cây rơm rạ cuối cùng, lo lắng hô to: "Trình Kiêu, mau cứu Điểm Hương!"

Tân Gia Lạc bỗng nhiên run lên trong lòng, thấy thân ảnh thon gầy của Trình Kiêu kia, trong lòng vậy mà dâng lên nỗi sợ hãi mãnh liệt.

Tựa hồ, đây vốn không phải là Trình Kiêu, mà là ác quỷ chạy đến để lấy mạng hắn ta từ Địa Ngục.

Cung Húc cũng cảm nhận được sau lưng phát lạnh, nhưng anh ta không tin tà.

"Cậu chính là Trình Kiêu?"

Cung Húc nhìn Trình Kiêu chậm rãi đi tới, vẻ mặt khinh miệt hỏi.

Điểm Hương vội vàng thò đầu ra từ trong xe, mừng rỡ kêu lên: "Anh Trình Kiêu, anh rốt cuộc đã đến!"

Trình Kiêu áy náy nhìn Điểm Hương, nói: "Thật xin lỗi, không có kịp thời nhìn thấy tin nhắn của em, làm cho em sợ hãi!"

Điểm Hương xuống xe, vẻ mặt ôn nhu nhìn Trình Kiêu, nói: "Không có gì, anh Trình Kiêu có thể đến là được!"

Cung Húc nhìn mà khó chịu, âm dương quái khí cười lạnh: "A, nhìn bộ dáng tình chàng ý thiếp này, đúng là khiến người hâm mộ đấy!"

"Tiểu tử, tao đang nói chuyện với mày, mày không nghe thấy sao?"

Trình Kiêu nhìn Cung Húc một cái, quay đầu nhẹ nhàng nói với Điểm Hương: "Em chờ một lát, tôi giải quyết những con ruồi này trước."

"Nói ai là con ruồi! Muốn chết!" Những tên thủ hạ của Cung Húc quát lạnh, Có điều mấy tên thanh niên đã từng thấy qua Trình Kiêu ra tay, lại là tập trung tinh thần cẩn thận đề phòng, như lâm đại địch.

Trình Kiêu bỗng nhiên nhìn về phía Tân Gia Lạc bên người Cung Húc, ánh mắt băng lãnh, như thanh kiếm sắc: "Lại là cậu."

"Cậu đúng là đáng chết!" Trong mắt Trình Kiêu lộ ra vẻ chán ghét thật sâu, chậm rãi đi phía Tân Gia Lạc.

Cung Húc cười lạnh một tiếng: "Tiểu tử, chớ ở đây giả vờ giả vịt trước mặt tao. Bọn họ nói mày cứ như thần. Lại đây, để cho tao nhìn xem mày lợi hại tới nhường nào!"

Tân Gia Lạc căng thẳng nhắc nhở: "Anh Húc, anh cẩn thận một chút, tiểu tử này thật sự có chút bản lĩnh!"

"Ha ha, vậy tao ngược lại là vô cùng chờ mong!" Cung Húc vung tay lên với mấy tên thủ hạ, quát: "Mấy người các cậu, lên cho tao!"

"Vâng!"

Bốn tên thanh niên vẻ mặt hung dữ cười xấu xa, đi về phía Trình Kiêu.

Trình Kiêu cũng đi về phía bọn họ, tốc độ không nhanh cũng không chậm, như là tản bộ.

"Đi chết đi!" Hai tên thanh niên hung tợn một quyền đánh về phía Trình Kiêu.

Phanh phanh!

Hai tiếng trầm đục, hai tên thanh niên trực tiếp bị Trình Kiêu đánh bay ra ngoài.

Bước chân Trình Kiêu không có chút nào dừng lại, tiếp tục bước về phía Tân Gia Lạc.

Hai gã thanh niên khác thấy thế, sửng sốt một chút, sau đó mắng một câu, tấn công về phía Trình Kiêu.

Kết quả lại là hai quyền, hai tên thanh niên này cũng bay ra ngoài, nằm trên mặt đất không nhúc nhích, không rõ sống chết.

Cung Húc sắc mặt thay đổi: "Tiểu tử, mày quả nhiên có ít bản lĩnh!"

"Mấy người các cậu, lấy vũ khí ra, lên hết cho tôi, phế cậu ta đi!" Cung Húc hét lên.

Mấy tên thanh niên còn lại kia, móc ra côn sắt, các loại dao…từ trong xe, cùng xông lên về phía Trình Kiêu.

Điểm Hương mặc dù biết thân thủ Trình Kiêu rất tốt, nhưng vẫn là không nhịn được có chút lo lắng: "Anh Trình Kiêu, cẩn thận!"

Phanh phanh phanh!

Tiếng nắm đấm đập nện vào cơ thể bôm bốp vang lên, vừa đối mặt, tất cả mọi người đều bay hết ra ngoài.

Vợ chồng Điểm Thế Dạ trực tiếp thấy choáng mắt.

Đao Ba Cường nhìn một màn này, nội tâm kích động, sự kiên trì của anh ta quả nhiên không sai, lúc trước lựa chọn tin tưởng Anh Trình là đúng.

Cung Húc và Tân Gia Lạc lúc này này như gặp quỷ.

"Cậu ta, thật sự lợi hại như vậy ư!"

Sau lưng Cung Húc đổ mồ hôi lạnh, anh ta cho tới bây giờ chưa từng thấy một người giỏi đánh đấm như vậy.

Những thủ hạ này của anh ta, khi đối phó những người bình thường kia, bình thường cũng chỉ là một đánh hai ba, thế nhưng là tại trước mặ Trình Kiêu, vậy mà vừa đối mặt liền bị đánh bay.

Trình Kiêu giờ phút này cách hai người Tân Gia Lạc không đến năm mét.

Hai người Cung Húc bị dọa không ngừng lui lại: "Tiểu tử, cậu.. cậu.. cậu muốn làm gì?"

"Nói cho cậu biết, Mã đại lão là cậu tôi, cậu dám đụng đến tôi, cậu tôi sẽ để cậu sống không bằng chết!"

Cung Húc bắt đầu kéo ra Mã Tài để uy hiếp Trình Kiêu.

Tân Gia Lạc cũng đi theo cáo mượn oai hùm: "Trình Kiêu, tôi khuyên cậu thông minh một chút, anh Húc thế nhưng là cháu trai của Mã đại lão, cậu chớ làm loạn!"

Trình Kiêu căn bản không có để ý tới, bức lui hai người đến bên cạnh ô tô, hai người bị dọa tới mức ngồi liệt trên mặt đất.

Trình Kiêu tiến lên, một cước giẫm lên ngực Tân Gia Lạc, trong mắt lộ ra sát ý nồng đậm.

"Lần trước tôi tha cho cậu, cậu lại không biết hối cải, ngược lại càng vô pháp vô thiên. Tự gây nghiệt, không thể sống!"

Nói xong, dưới chân Trình Kiêu bỗng nhiên phát lực, răng rắc một tiếng, ngực Tân Gia Lạc toàn bộ lõm xuống dưới.

Tân Gia Lạc cũng không kịp nói ngay cả một lời, phun một ngụm máu, chết ngay tại chỗ!

"A!" Cung Húc sợ hãi hét lên một tiếng, hoảng sợ nhìn Trình Kiêu.

"Cậu, cậu vậy mà giết người! Cậu điên rồi sao?"

Cung Húc kém chút sơ tới mức tè ra quần, coi như anh ta hay gây chuyện, từ đầu đến cuối cũng không dám tuỳ tiện giết người.

Một khi chết người, chính quyền Á tộc khẳng định sẽ ra mặt can thiệp vào.

Nhưng Trình Kiêu vậy mà nói giết liền giết, không chút do dự, sát phạt quả đoán làm cho người ta sợ hãi.

Đao Ba Cường và vợ chồng Điểm Thế Dạ, trên mặt cũng lộ ra vẻ hoảng sợ.

Bọn họ cũng không nghĩ tới Trình Kiêu vậy mà thật dám giết người.

Điểm Hương khiếp sợ che miệng nhỏ, cố gắng không để mình kêu ra, ánh mắt nhìn về phía Trình Kiêu hơi đau lòng.

Cô ta biết, Trình Kiêu chắc chắn là tức giận tới cực điểm, nếu không anh cũng tuyệt đối sẽ không giết người!

Nếu như muốn đền mạng, vậy liền để mình thay anh ấy đi!

Điểm Hương âm thầm quyết định.

"Tới phiên cậu." Trình Kiêu chậm rãi nói, ánh mắt chuyển về hướng Cung Húc.

"Cậu, cậu dám! Tôi bây giờ liền gọi điện thoại cho cậu tôi, cậu dám đụng đến tôi, cậu tôi tuyệt đối không tha cho cậu!" Cung Húc lấy điện thoại ra, bàn tay đều đang phát run.

Trình Kiêu lại dừng lại, nhìn Cung Húc nói: "Gọi đi, tôi cho cậu thời gian!"

Loại chuyện này, về sau tuyệt đối không thể xảy ra nữa.

Coi như Cung Húc không tìm Mã Tài, Trình Kiêu cũng sẽ tìm ông ta.

"Alo, cậu, cậu, cậu mau tới cứu cháu! Có người muốn giết cháu! Cháu ở......" Cung Húc nói chuyện điện thoại xong, mới nhẹ nhàng thở ra.

"Cậu chờ đó, cậu tôi lập tức tới ngay, ông ấy tự mình tới, có gan cậu chờ lấy!" Cung Húc mặt mày không có chút sợ hãi cười lạnh nói.

Điểm Hương có chút lo lắng, cô biết cậu Cung Húc chính là Mã Tài - đại lão Hà Tây. Đường đường Mã đại lão, chắc chắn sẽ có cao thủ đi theo bên người.

Thậm chí có thể còn có súng!

Trình Kiêu chắc chắn không phải là đối thủ.

Điểm Hương vẻ mặt căng thẳng, vội vàng đi đến bên người Trình Kiêu, lo lắng nói: "Trình Kiêu, thừa cơ hội này, chúng ta đi nhanh đi! Chúng ta không thể trêu vào Mã Tài, đây chính là thổ hoàng đế của Hà Tây đó!"

Vợ chồng Điểm Thế Dạ cũng nghe qua uy danh của Mã Tài, Điểm Thế Dạ vội vàng khuyên nhủ: "Trình Kiêu, cậu mang Điểm Hương rời đi, tôi lưu lại, nếu như Mã Tài hỏi tới, tôi sẽ nói là tôi giết Tân Gia Lạc!"

Thấy cảnh này, dũng khí của Cung Húc bỗng nhiên tăng lên.

"Ha ha ha, bây giờ biết sợ ư? Sớm làm gì rồi! Chờ cậu tôi tới, các ngươi một người cũng đừng hòng chạy đi!"

"Hà Tây này, là cậu tôi định đoạt!"

Đao Ba Cường không nói gì, hắn ta từng nghe anh Đao nói, Anh Trình là người mà Mã đại lão đều phải đối đãi cung kính.

Cung Húc ỷ vào mình làcháu trai Mã đại lão, bắt nạt người khác, làm nhiều việc ác, không để cả Anh Trình vào mắt.

Một hồi chờ Mã đại lão tới, nhìn cậu ta sẽ có kết cuộc như thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.