Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 150: Chương 150: Đuổi anh ta ra




Trình Kiêu mang theo bọn người Lôi Công đi vào Đế Vương Các.

Biểu lộ của đám người Lôi Công không sai biệt lắm với Điền Thúy Thúy, đều là bộ dáng nhà quê lên tỉnh.

Có điều mấy người Lôi Công tương đối tốt hơn, bọn họ chỉ là âm thầm thán phục trong lòng, không có giả bộ như Điền Thúy Thúy.

"Nơi này cũng quá sang! Tớ cảm thấy hoàng cung cổ đại cũng chỉ như thế thôi!" Thần kinh thô như Lôi Công như vậy cũng bị làm cho rung động.

Tảng Đá càng là căng thẳng đi đường, kém chút ngã sấp xuống.

Ngay cả Bác sĩ cũng là không ngừng nuốt nước bọt, hầu kết lên xuống liên tiếp.

Mới vừa đi mấy bước, không đợi nhân viên phục vụ tới chào hỏi, Thần Côn bỗng nhiên biến sắc, nói: "Trình Kiêu, tớ mắc tiểu, đi vệ sinh trước!"

Nói xong, liền chạy trước.

"Anh ơi, phòng vệ sinh ở chỗ này!" nhân viên phục vụ sau lưng vội vàng kêu lên.

Thần Côn ồ một tiếng, quay đầu một mặt lúng túng quay lại.

"Tớ cũng đi vệ sinh!" Bác sĩ nói câu này, cũng cuống quít đi theo Thần Côn chạy đi.

Trình Kiêu cổ quái nhìn về phía Lôi Công và Tảng Đá, hỏi: "Các người cũng muốn đi sao?"

Tảng Đá lắp bắp nói: "Tớ cũng đi một chuyến đi!"

Lôi Công buông tay, nói: "Vậy dứt khoát cùng đi!"

Bọn người Bác Sĩ đi vệ sinh, Điền Thúy Thúy bên kia, cũng mở miệng nói: "Anh Dũng, anh ngồi trước, em đi vệ sinh!"

"Được." Thẩm Dũng một mặt cười dịu dàng, lộ ra vô cùng thân sĩ.

Nữ sinh trước khi ăn cơm cơ bản đều sẽ đi vệ sinh, có điều đa số đều là đi xem một chút lớp trang điểm có nhạt không, hoặc là tâm sự với bạn bè nam sinh đó thế nào?

Nhưng Điền Thúy Thúy lại hoàn toàn là bởi vì lần đầu tiên tới Đế Vương Các, quá kích động, quá khẩn trương.

Người đang khẩn trương, liền dễ dàng sinh ra xúc động muốn tiểu, nam nữ đều như thế.

Chờ mấy người Trình Kiêu từ phòng vệ sinh ra, vừa vặn chạm mặt với Điền Thúy Thúy.

"Sao các người sẽ ở đây!" Điền Thúy Thúy kinh hô một tiếng.

Bọn người Bác Sĩ giật nảy mình, giống như làm chuyện xấu bị người phát hiện tại trận.

"Ha ha, chúng tôi lập tức rời đi, lập tức rời đi!" Bác sĩ lúng túng cười nói.

Lôi Công đá anh ta một cước, quát: "Nói hươu nói vượn cái gì, cậu quên chúng ta là tới ăn cơm sao?"

Bác Sĩ lúc này mới chợt bừng tỉnh: "Đúng, chúng ta là tới nơi này ăn cơm! Tôi tại sao phải rời đi!"

"Các người tới nơi này ăn cơm!" Điền Thúy Thúy khinh bỉ cười lạnh: "Các người ăn nổi sao?"

Sau đó nhìn phòng vệ sinh nam sau lưng mấy người, Điền Thúy Thúy bừng tỉnh đại ngộ nói: "Tôi hiểu được, mấy người các cậu là tới nơi này dùng ké phòng vệ sinh!"

"Này, mọi người mau đến xem, mấy người này vậy mà chạy đến nơi đây với ké phòng vệ sinh! Không nghĩ tới đường đường Đế Vương Các vậy mà ai cũng được vào, đây là chất lượng phục vụ của mấy người sao?"

Điền Thúy Thúy bỗng nhiên gào to đối với đại sảnh.

Lần này, đám người Bác Sĩ nhất thời càng căng thẳng lên.

Có điều nhìn thấy Trình Kiêu một mặt lạnh nhạt, mấy người mới hơi buông lỏng.

"Trình Kiêu, cậu xác định đã đặt xong vị trí?" Ngay cả Lôi Công cũng có chút chột dạ, nhỏ giọng hỏi thăm Trình Kiêu.

"Yên tâm." Trình Kiêu thản nhiên nói, lạnh lùng thấy Điền Thúy Thúy biểu diễn.

Thẩm Dũng nghe được tiếng hô của Điền Thúy Thúy, lập tức đi tới, khi thấy mấy người Trình Kiêu cũng ở đây, ý nghĩ của hắn ta và Điền Thúy Thúy nhất trí, cũng là cho rằng bọn người Trình Kiêu là đến dùng ké nhà vệ sinh.

Những khách hàng khác nghe được tiếng hô của Điền Thúy Thúy, lập tức rất nhiều người đưa ánh mắt nhìn về phía bọn người Trình Kiêu.

Ánh mắt của những người này đều rất độc ác, từ quần áo đám người Trình Kiêu và thần sắc liền có thể đoán ra gia thế của bọn họ. Những người Trình Kiêu này trước giờ ăn không nổi Đế Vương Các, hiển nhiên điều cô gái xinh đẹp kia nói là thật.

Điền Thúy Thúy khinh bỉ cười lạnh: "Trình Kiêu, các người thế mà đến nới cao cấp như Đế Vương Các ké nhà vệ sinh, các người thật buồn nôn!"

Rất nhiều khách hàng nhìn về phía đám Trình Kiêu cũng tràn đầy ghét bỏ.

Những người này đều là không phú thì quý, đến Đế Vương Các tiêu phí vốn là thích yên tĩnh sạch sẽ, không nghĩ tới lại có thể có người trà trộn vào đến cọ nhà vệ sinh.

Những khách hàng này lập tức cũng ầm ĩ lên.

Lập tức, hai tên bảo vệ Đế Vương Các chạy tới.

Điền Thúy Thúy lập tức chỉ vào đám người Trình Kiêu nói: "Sao các người giữ cửa, thế mà cũng thả những người này đi vào, nhà vệ sinh bị làm bẩn phải làm sao bây giờ? Còn không mau đuổi bọn họ đi ra đi!"

Hai tên bảo vệ rất phản cảm đối với thái độ phách lối của Điền Thúy Thúy, nhưng Điền Thúy Thúy là khách hàng, bọn họ chỉ có thể chịu đựng.

Có điều, hai tên bảo vệ có thể nhịn Điền Thúy Thúy, nhưng lại giận chó đánh mèo đến trên thân Trình Kiêu- những kẻ xông vào.

Bối cảnh sau lưng Đế Vương Các rất cứng, cho nên cơ bản không ai dám tới đây quấy rối, bảo vệ nơi này cũng liền buông lỏng cảnh giác.

Hai tên bảo vệ thật sự coi là mấy người Trình Kiêu là viện cớ xông tới ké nhà vệ sinh.

Nhất là nhìn thấy bọn người Trình Kiêu cũng chỉ mặc hàng vỉa hè mấy chục đồng tiền, bọn họ trực tiếp tin tưởng lời nói của Điền Thúy Thúy.

Có điều, nơi này dù sao cũng là Đế Vương Các, hai tên bảo vệ coi như phẫn nộ, nhưng nói chuyện vẫn là rất khách khí.

"Thật có lỗi mấy vị, phòng vệ sinh nơi này không dành cho người ngoài, mời các người rời đi!"

Điền Thúy Thúy đắc ý cười lạnh: "Mấy tên nghèo các người, cũng xứng đến Đế Vương Các, cút nhanh lên đi!"

Lôi Công nổi giận, quát: "Ai nói chúng ta là đến ké nhà vệ sinh, chúng ta là tới ăn cơm, chúng tôi đã đặt chỗ rồi!"

"Ha ha ha......" Điền Thúy Thúy phát ra một trận cười the thé chói tai, giống như là nghe được trò cười buồn cư ời nhất trên thế giới này.

"Thật sự là cười chết tôi, các cậu tới nơi này ăn cơm? Còn đã đặt chỗ?"

"Các người ăn nổi sao?"

"Các người biết tới đây ăn một bữa cơm tốn bao nhiêu tiền sao?"

"Coi như các cậu tiết kiệm ăn cả một năm mì tôm đều không đủ tới đây ăn một bữa!"

"Cút nhanh lên đi, đừng mất mặt xấu hổ tại đây!"

Điền Thúy Thúy hai tay bóp lấy bờ eo thon, câu câu giết người, trên mặt tỏ ra cảm giác ưu việt hết.

Giọng điệu bảo vệ cũng lạnh xuống: "Thưa các anh, mời các anh lập tức rời đi, đừng để cho chúng tôi khó xử!"

Trình Kiêu trực tiếp đưa tin nhắn di động ra, cho hai tên bảo vệ nhìn.

"Tôi đã đặt chỗ, chính các người nhìn."

Hai tên bảo vệ nhìn, quả nhiên là đã đặt chỗ.

Lần này, sắc mặt hai người biến đổi, vội vàng xin lỗi bọn người Trình Kiêu: "Thật có lỗi, tôi không biết ngài là quý khách hàng chúng ta, xin ngài tha thứ hành vi thô lỗ của chúng tôi!"

"Không sao, mang bọn tôi đi tìm vị trí đi!" Trình Kiêu thản nhiên nói.

"Dạ, tôi bây giờ liền dẫn các ngài đi!"

Trước khi đi, hai tên bảo vệ âm thầm trừng Điền Thúy Thúy một cái, một mặt chán ghét.

Nhìn Trình Kiêu, lại nhìn một chút Điền Thúy Thúy, so sánh cả hai, lập tức phân cao thấp!

Điền Thúy Thúy ngẩn người ra, một lát sau, mới thức tỉnh tới.

"Làm sao có thể! Trình Kiêu sao có thể đặt được chỗ?" Điền Thúy Thúy nghi ngờ nhìn về phía Thẩm Dũng, hỏi: "Anh Dũng, anh không phải nói chỉ có hội viên một năm trở lên mới có thể dẫn người tới đây sao?"

"Không sai, đây là quy củ như sắt thép của Đế Vương Các, chưa hề có ai phá vỡ, trên cổng đã dán." Thẩm Dũng cũng buồn bực, đến tột cùng là ai đặt vị trí giúp bọn Trình Kiêu?

Tần Thủ? Không, Tần Thủ căn bản không phải hội viên nơi này!

Điều ấy Thẩm Dũng rất rõ ràng.

"Được rồi, anh cũng nghĩ không thông! Đồ ăn sắp lên, chúng ta đi ăn cơm trước đi!" Thẩm Dũng không muốn lãng phí suy nghĩ ở trên bọn người Trình Kiêu.

Anh ta có mục đích, chờ cơm nước xong xuôi, để lòng hư vinh của Điền Thúy Thúy đạt được thỏa mãn, anh ta lại mua 99 đóa hoa hồng, tối nay có chín mươi chín phần trăm nắm chắc có thể cầm xuống Điền Thúy Thúy.

Điền Thúy Thúy một mặt không cam lòng, giận dữ nói ra: "Coi như mấy đồ bỏ đi này vận may tốt!"

Hai người đi trở về chỗ ngồi, thế nhưng là phát hiện bọn người Trình Kiêu lại ngồi tại vị trí của bọn họ.

Lần này, không nói Điền Thúy Thúy, ngay cả Thẩm Dũng cũng nhịn không được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.