“Đúng là hoang đường!”
Tôn Mạc cố kìm nén cơn giận, nghiến chặt răng: “Tôi cũng không phải người của thế gia trung y, chuyện cá cược thế này không liên quan đến tôi!”
Tôn Đại Hải cau mày, không nói gì.
Lưu Tào Khang lạnh lùng nhìn chằm chằm Cốc Sinh Ngọc, trầm giọng nói: “Đúng thế, Mạc Mạc không phải người của thế gia trung y các người, cho nên cô ấy không cần tuân thủ việc cá cược của các người!”
Cốc Sinh Ngọc cười châm chọc, ánh mắt nhìn Tôn Mạc tràn đầy nguy hiểm.
“Cô sinh ra là người của thế gia trung y, trên người cô đã có dấu ấn của thế gia trung y, không phải cô muốn chối bỏ là có thể chối bỏ!”
Dứt lời, Cốc Sinh Ngọc vung tay lên với hai thanh niên phía sau, hai người đó lạnh lùng đi về phía Tôn Mạc.
“Các người muốn làm gì?” Tôn Mạc sợ đến mức vội vàng lùi về sau, trốn sau lưng Lưu Tào Khang.
Sắc mặt Lưu Tào Khang lập tức thay đổi, anh ta giơ hai tay muốn chặn hai người này lại.
“Các người suy nghĩ cho kỹ, nơi này không phải thế gia trung y của các người, không cho phép các người muốn làm gì thì làm.”
Hai người kia đột nhiên tăng tốc, nhanh chóng lóe lên, lướt qua Lưu Tào Khang, một trái một phải muốn bắt lấy Tôn Mạc.
“Dừng tay!”
Vào lúc hai người sắp nắm lấy bả vai của Tôn Mạc, Tôn Đại Hải chợt hét to, đứng dậy.
Cốc Sinh Ngọc lười biếng ra lệnh: “Dừng lại đi!”
Hai thanh niên nhanh chóng lùi về, chỉ trong nháy mắt đã đứng sau lưng Cốc Sinh Ngọc.
Mọi người trong đại sảnh đều tỏ vẻ ngạc nhiên.
‘Sao tốc độ của bọn họ nhanh thế, chẳng lẽ hai người này đều là cao thủ võ lâm trong truyền thuyết!”
“Đúng thế, tôi chỉ thấy có một cái bóng thoáng loé lên, sau đó người đã trở lại chỗ cũ rồi!”
Mấy người như Phó hội trưởng Đường và Lục Thần Y đều rất kinh ngạc, tốc độ của hai người này vượt xa người bình thường.
Thực lực của những gia tộc ẩn thế này thật sự khó mà tưởng tượng nổi!
“Chú Tôn, chú đã suy nghĩ kỹ chưa? Là chịu thua hay tỷ thí?” Cốc Sinh Ngọc ngả ngớn hỏi.
bắt đầu từ lúc mới đến, Cốc Sinh Ngọc đã thể hiện
vì anh ta dẫn theo hai cao
nếu ông nội con đã đồng
thí với cậu
ông nội mình trông ra sao con còn chưa nhìn thấy, tại sao phải chịu trách nhiệm vì cá cược của ông
“Nhà họ Tôn của cô và nhà họ Cốc của tôi đều là thế gia trung y, đương nhiên là đấu y thuật
Mạc thắng được tôi thì cô cũng không cần gả cho tôi, sẽ đổi thành tôi ở rể
Tôn Mạc tức
thể bị huỷ không?” Tôn Mạc tức
đáp: “Nếu cô thắng,
vừa đẹp trai vừa tuổi trẻ tài cao như tôi, chẳng lẽ em gái Mạc
Mạc không đáp lại lời anh ta, nói thẳng: “Đấu thế
ngẩng đầu lên, kiêu ngạo nói: “Chỉ cần
cố ép bản thân phải bình tĩnh, cẩn thận quan sát Cốc
tên nói nói năng vô lễ, thái độ ngông cuồng, dù anh ta
Cốc Sinh Ngọc: “Vậy chúng ta thi đấu khám
Ngọc nhẹ nhàng đồng
vị tiền bối đức cao vọng trọng làm trọng
trưởng Đường lập tức ra mặt nói:
thân phận cao quý, đương nhiên là một
cũng ra mặt: “Tôi cũng xem như một trọng
tốt quá.” Tôn Đại
Phó hội trưởng Đường và Lục Thần Y, nếu mọi người không chê y thuật
ơn anh Dương.” Tôn Đại Hải
gật đầu, sau đó nhìn về phía Cốc Sinh Ngọc: “Anh có ý kiến gì về việc ba tiền bối
tài cũng không thành vấn
ý kiến, vì lý do công bằng, anh được chọn ngẫu nhiên ba người ở đây,
chọn đi.” Cốc
“Tôi cũng không muốn chiếm lợi thế
người nói với Tôn Đại Hải: “Ba, phiền ba giúp chúng
Đại Hải gật
ba người, nhưng ông ta vẫn sử dụng một chút
dạy, cho nên người ông ta chọn đều đã được ông ta quan sát. Triệu chứng của ba người này đều
là Tôn Mạc vẫn
thể tưởng tượng nổi gốc gác của
đơn giản đã chẩn đoán được mấy bệnh ẩn trong người
Còn Tôn Mạc gần như dùng hết tất cả kỹ năng cũng chỉ chẩn đoán được bệnh bên ngoài của ba người.
Cốc Sinh Ngọc cười khinh thường: “Ba vị trọng tài, thắng thua thế nào?”
Ba người Phó hội trưởng Đường, Lục Thần Y và ông Dương đều im lặng, kết quả thế này hoàn toàn không cần có trọng tài, dù là một người ngoài ngành cũng có thể đoán ra được ai thắng ai thua.
Phó hội trưởng Đường cao giọng nói: “Tôi tuyên bố, Cốc Sinh Ngọc thắng!”
“Chú Tôn, thực hiện lời hứa đi!” Cốc Sinh Ngọc cười đắc ý nói.
Sắc mặt Tôn Mạc tái nhợt, hai tay run rẩy, cô ta không ngờ y thuật của thế gia trung y lại lợi hại đến thế!
Tôn Đại Hải tỏ vẻ bất đắc dĩ, ông ta nói với Tôn Mạc: “Mạc Mạc, con…”
Tôn Đại Hải thật sự không nói nên lời, ngay cả ông ta cũng cảm thấy chuyện thế này chẳng khác nào một trò đùa.
Nếu ông ta vẫn còn ở nhà họ Tôn, thì đương nhiên ông ta sẽ tuân thủ cá cược, nhưng ông ta đã bị đuổi khỏi nhà họ Tôn mấy chục năm rồi, tại sao ông ta còn phải đánh cược vì nhà họ Tôn?
Nhưng bây giờ Tôn Mạc đã thua, dù ông ta muốn chối cũng không được. Hơn nữa, Cốc Sinh Ngọc sẽ không để ông ta trở mặt!
Dường như Tôn Mạc đã đoán được chuyện sắp diễn ra, sắc mặt cô ta tái mét, người lắc lư, có cảm giác sắp ngất đi.
Lưu Tào Khang ở bên cạnh cũng sa sầm mặt.
Dù anh ta có thể không để ý chuyện Tôn Mạc từng kết hôn với Trình Kiêu, nhưng anh ta không thể dễ dàng tha thứ chuyện Tôn Mạc đi cùng người đàn ông khác ngay trước mặt anh ta.
“Tôn Mạc, nếu em dám đi cùng người đàn ông này, thì em đừng trách anh không niệm tình.” Lưu Tào Khang nói với giọng điệu nặng nề.
Tôn Mạc vội vàng giải thích: “Anh Tào Khang, anh yên tâm, dù có chết, em cũng sẽ không đi cùng anh ta!”
Dù là ai cũng có thể nghe ra những lời này của Tôn Mạc là có ý muốn liều mạng.
Cốc Sinh Ngọc cười khẩy: “Dù có đưa người chết về, thì nhà họ Tôn cũng xem như đã hoàn thành cá cược, nhà học Cốc tôi cũng không ngại.”
“Anh…” Nét mặt Tôn Mạc vô cùng u ám, không ngờ nhà họ Cốc lại ép người quá đáng như thế!
Tôn Đại Hải nôn nóng như kiến bò trên chảo nóng. Làm sao đây? Làm sao đây? Nếu không nghĩ ra cách, nhà họ Cốc nhất định sẽ ép buộc đưa Mạc Mạc đi.
Với tính tình của Mạc Mạc, rất có thể cô ta sẽ tự sát!
Phải làm sao mới có thể cứu Mạc Mạc đây? Tôn Đại Hải đảo mắt tìm kiếm trong đám người.
Ông ta chợt nhìn thấy Trình Kiêu đứng bên cạnh Ninh Lan.
“Đúng rồi, nếu Trình Kiêu có thể thắng Cốc Sinh Ngọc, thì việc cá cược cũng có thể huỷ bỏ. Trình Kiêu là con rể của tôi, cũng xem như người nhà họ Tôn, đương nhiên có thể ra mặt.”